Tại Mỹ
Thành phố New York cuối tháng hai không quá nóng, đôi khi còn se se lạnh. Tuy nhiên bầu không khí khá nhộn nhịp, người người hứng khởi chào đón một mùa hè sắp tới.
Bây giờ đã về chiều, múi giờ ở đây chênh lệch khá lớn so với ở nhà. Bạch Vĩnh Tân sau khi xuống sân bay liền có người tới đón, bên này cũng có một chi nhánh quy mô khá lớn.
Địa điểm dừng chân đầu tiên chính là bệnh viện. Bệnh viện này nổi tiếng về sự tài giỏi của các vị y bác sĩ, năng lực của họ được sếp vào hàng đầu châu Mĩ. Tuy nhiên boss tới đây làm gì..
"Bạch tổng, chào mừng ngài đến bệnh viện nhỏ bé này haha" một vị bác sĩ đứng đầu lên tiếng chào hỏi. Nghe tin người nổi tiếng tới ông ta không thể không ra đón tiếp. Về việc gọi anh là "Bạch tổng" thay "Bạch thiếu" người đời luôn có rất nhiều cách gọi mà.
"Ông Hào, ông cảm thấy nó còn bé. Vậy ông có muốn nó to thêm" anh từ tốn vừa bước đến vừa nói
Mọi người ở trong khuôn viên đại sảnh của bệnh viện đều ngước nhìn người mới phát ra giọng nói lãnh đạm không kém phần kiêu ngạo ấy. Và không ai không thầm đánh giá quá "đẹp trai". Cuối cùng họ kết luận thật "thoả mãn con mắt"
"Không... Không tôi nào dám đòi hỏi thêm " ông Hào cười cười xua tay
Vào trong bệnh viện nổi bật là kiến trúc khác người. Đời nào bệnh viện lại cho rèm cửa màu hồng. Có thể là để bệnh nhân lúc sắp chết cảm thấy yêu đời hơn hay là kết thúc cuộc đời trong khi nhận thức vẫn biết "yêu màu hường và ghét sự giả dối":v
Tội nghiệp bệnh nhân..
Ba người bước vào một phòng bệnh, rèm cửa không phải màu hồng. Cuối cùng cũng có chỗ giống chỗ người ở.. Từ Cảnh cảm thán
"Tình trạng như thế nào? " sau khi ngồi xuống ghế đối diện bệnh nhân là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi trở lên. Anh cất giọng hỏi tiếp "liệu có thể tỉnh lại"
Bác sĩ Hào đứng bên cạnh "Tình trạng khá hơn rất nhiều có thể có cơ hội tỉnh lại. Tuy nhiên cần có gì đó đánh thức sức sống trong con người bà ấy trỗi dậy. Hôn mê tận hai mươi ba năm sợ rằng ý thức của bà đã không còn" ngừng vài giây ông cất giọng thắc mắc "mà người phụ nữ này có quan hệ gì với ngài thế"
Anh trả lời chắc nịch "Mẹ vợ"
Ông Hào "......" ngài đùa hơi quá.
Một lúc sau, anh dặn họ thường xuyên cho nghe đoạn ghi âm lại quá trình Tiểu Lạc nói ở khu nghĩa địa. Sau đó bọn họ đi ra, một mình anh ngồi đó.
"Bác gái... À không phải là mẹ vợ"
Đáp lại là sự im lặng
"Con muốn cho Tiểu Lạc một bất ngờ lại không thể rồi. Ngài thích nằm tới vậy sao? Ngài không muốn biết con gái mình như thế nào phải không? Vậy nên ngài cứ nằm tới hết đời đi"
Rời khỏi bệnh viện đã là xế chiều, anh và trợ lý Từ đi ăn tối rồi trở về khách sạn. Anh phân phó vài việc cho trợ lý rồi một mình ở khách sạn ngắm nhìn New York về đêm... Giá mà có cô cùng ngắm nhìn với anh.
Cảnh sắc dù đẹp đến đâu
Nếu thiếu đi người thương của bạn
Ắt hẳn tất cả đều vô vị...
Đây là lần đầu tiên anh đi công tác mà ở nhà có người chờ anh về. Nghĩ đến câu nói "tôi chờ anh về" khoé miệng không khỏi cong lên. Đậu Phộng Nhỏ của anh không biết giờ này đã làm về hay chưa..
Thực ra anh rất muốn đưa cô đi cùng nhưng như vậy điều bất ngờ còn gì là bất ngờ nữa. Mà cũng nhân đây củng cố tình cảm lên chứ. Anh đứng ở ban công hướng tầm mắt ra xa, châm một điếu thuốc hút nhẹ nhàng. Xong nghĩ đến cô không muốn anh hút thuốc anh liền bỏ xuống bên cạnh để ngửi mùi. Nhớ đến gói kẹo cao su, anh liền vào va li lấy. Tuy nhiên anh thấy hai hộp...
Đúng lúc điện thoại có tin nhắn tới.
Đậu Phộng: anh đang làm gì thế?
Anh: Đem bao cao su ra chọc chơi
Đậu Phộng:.........
Anh: Em nhét vô va li của tôi, cạnh hộp kẹo
Đậu Phộng: À.. Chắc nhầm
Anh: hừ... Khi nào về tôi sẽ cho em biết thế nào là nhầm.
Bên này Tiểu Lạc vừa đi làm về tới phòng. Nghĩ lúc cô bỏ hộp kẹo bạc hà vào cho anh, lúc đó nhét luôn hộp ABC ấy vào. Aiii thật mất mặt quá đi
Một lúc sau Dục Hạ Miên liền gọi tới.
"Alo tớ là Tiểu Lạc xinh đẹp đây"
"Về hành tinh của cậu đi. Súc vật "
"....."
"Cậu ở một mình phải không đến nhà tớ đi. Bố mẹ tớ nói lâu cậu không tới đây rồi" Hạ Miên nói
Tiểu Lạc trầm ngâm "Được"
Hạ Miên hạ giọng " bố mẹ tớ muốn mời thêm Cao Tư Nam chết tiệt. Cậu nói có khổ không chứ "
"Tớ có nghe lầm không?" Tiểu Lạc thắc mắc
Dục Hạ Miên nói
Ngày hôm từ Trấn Tự trở về nhà, bố mẹ cô cứ tưởng đó là bạn trai cô. Mà hắn cũng không biện minh một lời. Xong ba mẹ cô hai mặt một lời, khen hắn tốt thế này đẹp thế kia. Chỉ cần nghĩ đến là cô tức ói máu.
Hạ Miên nói không chê hắn vào đâu được nhưng hắn quả thật quá "lăng nhăng".
Tiểu Lạc nghe xong cười ngoạc mồm nói " Tớ sẽ cùng anh ta đến. Cậu chuẩn bị đi haha" còn chen thêm câu " nói bố mẹ nên chuẩn bị tiếp đãi con rể thật tốt"
Hạ Miên " Cút"
..........
: rồi