Tiểu Lạc nằm trong vòng tay của anh cảm giác rất an toàn. Nghĩ đến lúc cô ngã xuống không phải anh...cô thật không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Bạch Vĩnh Tân chỉnh lại tư thế bế cô sau đó nói " Không sao ổn rồi"
Tiểu Lạc tựa đầu vào ngực anh mắt nhìn lên mặt anh đáp lại "Tôi không bảo anh tới. Anh không biết nguy hiểm à"
Khoé môi Bạch Vĩnh Tân cong lên cô đang hờn dỗi.
"Tôi vừa mới cứu em đấy. Nếu không thể nói cảm ơn chí ít cũng phải dùng hành động để cảm tạ chứ "
Tiểu Lạc thắc mắc " hành động gì có thể thay lời cảm ơn "
"Hôn tôi" Anh vừa bế cô đi vừa nói. Anh biết nó sẽ không như mong muốn.
Nói đến hôn khuôn mặt cô từ tím chuyển sang hồng. Sắc mặt cô hiện tại không biết khó coi tới mức độ nào.
"Anh, cái đồ biến thái" miệng nói thế nhưng đôi tay không tự chủ vòng lên ôm cổ anh. Cô khẽ xấu hổ nói nhỏ " Cúi đầu xuống"
Mặt anh bí xị nghe đến đây khuôn mặt như tìm được sức sống. Đầu theo bản năng cúi thấp xuống. Tiểu Lạc nhướng đầu lên thơm "chụt" vào má anh một cái.
Mặt cô bỗng chốc đỏ ửng. Cô vừa mới hôn anh đấy. Ừ là hôn
A a cô điên rồi.
"Khụ...hai người có nhất thiết phải lãng mạn tới mức đấy không. Đau mắt quá đấy" Cao Tư Nam đang đứng cạnh xe nhìn thấy cảnh tượng ban nãy không khỏi bất ngờ. Bạch Vĩnh Tân anh ta biết làm nũng khi nào vậy.
"Đừng quan tâm đến người ngoài cuộc. Em tiếp tục đi, đừng để một bên có một bên không như thế " anh là đang được voi đòi tiên, được tiên đòi bụt đây mà
Tiểu Lạc khẽ bĩu môi " Anh hút thuốc " cô ghét mùi này
Bạch Vĩnh Tân hờ hững "ừ" một cái.
Tiểu Lạc bỏ tay trên cổ anh xuống nói bằng giọng chán ghét "Bỏ tôi xuống"
"Em hôn tôi cái nữa. Tôi bỏ em xuống"
Cái này cô không thèm. Xí
"Thôi được rồi. Hai người muốn xử lý bọn họ như thế nào đây. Bọn chúng cứng cổ quá, tôi không moi ra được tên cầm đầu" Cao Tư Nam lần này tựa hẳn vào xe nhàn nhã sau đó nhớ ra chuyện gì lại quay đầu về phía hai người nói " À quên chào chị dâu. Tôi là Cao Tư Nam"
Tiểu Lạc khẽ gật đầu không nói. Cô hiện tại rất mệt..
Bạch Vĩnh Tân bế cô ra chút nữa liền thấy hai tên đang quỳ rạp trên mặt đất. Mặt chúng đầy vết thâm có chỗ ứa máu ra.
"Bạch thiếu. Xin lỗi ngài tôi thật sự không biết cô ấy là Bạch phu nhân. Xin ngài tha cho chúng tôi nhà tôi còn có mẹ già và con nhỏ. Xin ngài tha cho lũ tiểu nhân ngu muội chúng tôi "
Bạch Vĩnh Tân cười nửa miệng " Tư Nam lệnh cho người giết sạch người nhà bọn chúng. Bất kể già trẻ không từ một ai " hiện tại anh mang dáng vẻ oai nghiêm,người phát ra khí sát khiến bọn chúng run sợ
"Không... Không được. " tên bị Tiểu Lạc đạp sợ hãi nói lắp bắp
"Vậy thì nói ra kẻ cầm đầu là ai. Tôi sẽ nghĩ lại" anh nói
Tên đó im lặng hồi lâu mới nói " Là Bạch... Hảo Hảo"
Lại là cô ta.
Hồi bé cứ nghĩ ma đáng sợ
Lớn lên mới biết lòng người mới thực sự đáng sợ!!!
Bây giờ cô thấm câu này rồi.
"Fuck" Bạch Vĩnh Tân khẽ rủa một câu.
"Tân, kệ họ đi. Tôi mệt rồi" Tiểu Lạc vẫn nằm trong ngực anh nói khẽ.
"Được " nói rồi anh quay đi bế cô vào xe
Cao Tư Nam nhìn bọn chúng quát "Còn không mau cút "
Hai tên đó vội vàng đứng lên lết về chiếc xe chở hàng. Cứ cho là số bọn họ chưa tận đi, nhưng lần sau có cho vàng đi chăng nữa bọn họ cũng không dám đụng vào Bạch Vĩnh Tân
Cao Tư Nam lại chui vào trong xe tiếp tục làm tài xế. Không chỉ thế anh còn được xem phim tình cảm miễn phí ấy chứ..
Hai người bọn họ ngồi phía sau. Bạch Vĩnh Tân ngồi thẳng còn Tiểu Lạc tựa đầu vào vai anh, mi tâm nhắm tịt, thỉnh thoảng cau mày lại. Có lẽ tác dụng của thuốc mê vẫn còn
Nhìn An Tiểu Lạc không thể chê vào đâu được. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh, thân hình không quá nổi bật nhưng càng nhìn lại càng bị mê hoặc. Nét riêng biệt chính là nét cứng rắn trong con người cô, mặc dù bản thân bị bắt cóc cũng không rối rít sợ hãi mà thay vào đó là sự bình tĩnh để quở trách người khác. Bạch Vĩnh Tân thật có mắt nhìn người.
Bạch Vĩnh Tân nhấc nhẹ tay Tiểu Lạc lên bây giờ mới để ý tới vết thâm và ửng đỏ do bị trói kia. Bỗng lòng anh liền dấy lên cảm giác đau nhói, anh không muốn người phụ nữ của mình chịu bất kỳ tổn thương nào. Thế mà cô lại bị bắt đi những hơn ba giờ đồng hồ
Tiểu Lạc rụt tay lại nhưng lại bị anh nắm chặt hơn. Cô nói "Xấu đừng nhìn"
Bạch Vĩnh Tân khẽ mỉm cười sau đó hôn nhẹ lên vết thâm tím trên tay cô rồi nói " không xấu"
Tiểu Lạc vẫn nhắm tịt mắt, anh biết cô chưa ngủ đôi môi ẩn hiện ý cười. Bạch Vĩnh Tân liền xoay người cô nằm lên đùi anh, đôi tay giúp cô xoa huyệt thái dương. Con người cô bên ngoài tỏ ra cứng rắn mạnh mẽ nhưng nội tâm bên trong lại đang rất sợ hãi. Tại sao anh biết ư? Nhìn đôi vai nhỏ bé kia không ngừng run lên từng hồi anh đã biết rồi.
"Bây giờ là tám giờ ba ba phút, chắc chị dâu đói rồi chúng ta ghé vào chỗ của Lục Phi trước đã"
Cao Tư Nam đưa ra ý kiến dẫu sao bọn họ cách khách sạn còn hơn hai mươi km, chạy chậm cũng mất đến ba mươi phút, mà chỗ của Lục Phi cũng cách đây không xa. Không phải mỗi Tiểu Lạc đói mà tất cả đều cùng đói. Rời công ty đã tất bật chạy đi tìm cô..
Nhưng cái thắc mắc lớn là "Bạch Vĩnh Tân biết dịu dàng từ khi nào vậy? "