Trời bên ngoài đang rất mưa to xối xả từng đợt, từ lúc Tiểu Lạc vào trong đã là phút. Bạch Vĩnh Tân ngồi ở hàng ghế chờ đợi, khoảng thời gian dài đằng đẵng kia khiến anh nhận ra rất nhiều sai lầm của mình
Nhưng mọi thứ muộn rồi, từ lúc Bạch Hảo Hảo khiêu khích tại sao anh lại để yên cho mình cô xử lý chứ. Còn nữa cô ấy biết mình không uống được canh rong biển tại sao còn cố gắng ăn. Mà lại là chính anh múc cho..
Sau khi sâu kết lại mọi thứ Bạch Vĩnh Tân liền cảm thấy rất đau đầu. Nhớ lúc nói chuyện với lão Trương tức cha nuôi của Tiểu Lạc. Ông nói " con bé rất thích ăn canh rong biển nhưng nó lại rất độc hại đối với con bé, còn có cả hương hoa cúc và trân châu nữa con bé đều không thích hợp. Từ nhỏ dạ dày và cổ họng con bé đã không được tốt phiền cậu sau này chăm sóc nó tốt một chút. Con bé rất thích bánh nướng, cậu có thể làm cho nó ăn không? "
Tại sao anh lại có thể quên chứ
Thật ra không có vụ trao đổi mua bán như mọi người nghĩ. Mà sự thật là cô đã gả cho anh. Giấy kết hôn cũng đã kí vì vậy hiện tại hai người đang chính là vợ chồng hợp pháp, cô ấy không biết chuyện này nhưng vấn đề giấy đăng kí kết hôn không biết cô kí kiểu gì.
Lát sau bác sĩ đi ra Bạch Vĩnh Tân vội vàng hỏi " Bác sĩ cô ấy có sao không? "
Vị bác sĩ bỏ kính ra rồi nghiêm túc trả lời
"Hiện tại đã không nguy hiểm lắm. Cũng may đem đến kịp nếu không có thể dẫn đến xuất huyết dạ dày. Lần sau chú ý đừng ăn rong biển nữa. Cô ấy sẽ bị dị ứng nhẹ hiện tại cậu đi theo tôi làm thủ tục sau đó nhận thuốc về. Cô ấy sẽ được chuyển sang phòng kia có thể lát nữa mới tỉnh nếu muốn về liền có thể về. "
"Cảm ơn bác sĩ "
Rồi sau đó anh liền đi theo bác sĩ.
"Tiểu Lạc cậu làm sao vậy Tiểu Lạc " Dục Hạ Miên lay mạnh người Tiểu Lạc. Nhưng mấy cô y tá vẫn cố đẩy Tiểu Lạc vào phòng.
Dục Hạ Miên là người bạn thân nhất của Tiểu Lạc và cũng là người bạn duy nhất. Thân nhau từ nhỏ đến lớn và Hạ Miên hiểu Tiểu Lạc hơn ai hết.
Đúng lúc Dục Hạ Miên đi khám bệnh đau đầu của mình thì gặp Tiểu Lạc. Đã khá lâu không gặp, về căn nhà nhỏ kia cũng không thấy Tiểu Lạc. Bỗng dưng hôm nay lại gặp nhau trong cái bệnh viện này.
Khổ nỗi gia cảnh Dục Hạ Miên cũng không khá giả nếu không liền giúp được Tiểu Lạc trả nợ rồi.
Sau khi vào phòng bệnh được một lúc Tiểu Lạc mơ màng tỉnh dậy liền thấy Dục Hạ Miên ở bên cạnh, vậy Bạch Vĩnh Tân đã đi đâu.
"Miên sao cậu lại ở đây "
Dục Hạ Miên liền ngẩng đầu lên rồi cất điện thoại vào túi.
"Tớ đến khám liền thấy cậu ở đây. Này dạo này cậu lang thang ở đâu sao lại ra nông nỗi này. Cậu có biết tớ tìm cậu cả tuần nay không hả. Tưởng quên luôn người ta rồi chứ " Dục Hạ Miên trách yêu.
"Căn bệnh đau nửa đầu của cậu lại tái phát à. Dạo này tớ sống rất tốt cậu không phải lo. Mà tớ thành ra thế này cậu biết rõ rồi còn hỏi. "
Ừ! Dục Hạ Miên có biết. Nếu như nói người li ti nốt, mặt tái nhợt thế này chỉ là do canh rong biển gây ra. Đã mấy lần thấy thế này liền quen cả rồi
"Canh rong biển ngon thì ngon thật mà tại sao cậu không thể nhịn chứ. Thành ra thế này xem được không. Nhắc bao lần mà vẫn để ngoài tai"
Dục Hạ Miên cằn nhằn.
Tiểu Lạc cười khổ " Vâng thưa mẫu hậu đại nhân con đã nhớ "
Cô phải công nhận tính cách của Dục Hạ Miên giống y mấy bà cô già hay nhắc nhở con mình.
"Dạo này cậu ở đâu tớ tìm cậu suốt. Cậu biết không lần trước cậu nhờ tớ làm hồ sơ ấy bây giờ có kết quả rồi. Cậu được chọn làm thư ký riêng của boss đấy. Ây gu số cậu sướng thế không biết một phát được lên mây còn tớ mãi chỉ là nhân viên quèn thôi haizz" Dục Hạ Miên than vãn
Tiểu Lạc ngớ người, đờ đẫn ra. Thư ký riêng của boss..
Mà boss ở đây chính là Bạch Vĩnh Tân. Chỉ cần nghĩ đến đây đầu cô như bị sét đánh "ầm" một cái. Cười mếu máo
"Cậu... Cậu liền đánh tớ một cái"
"Xin má tôi không muốn bắt nạt bệnh nhân. Đừng sướng quá chứ tội nghiệp tấm thân này lắm" Dục Hạ Miên đưa tay vỗ ngực nói
"Dạo này tớ ở khách sạn Du Dân cũng khá ổn cậu đừng lo cho mình. À phải rồi khi nào thì tớ có thể đi làm"
"Ngày mai rồi. Tớ còn đang lo không biết phải làm thế nào nếu cậu không tới cũng may là đã tìm được cậu. Này bây giờ cậu dùng số nào rồi "
Bỗng dưng cửa phòng vang tiếng "cạnh" cả hai liền hướng về phía này.
Dục Hạ Miên còn đang ngơ ngác với cái người ở ngoài cửa. Là boss, là boss đấy.
"Trưởng phòng Dục sao cô lại ở đây " Bạch Vĩnh Tân tiến vào tay cầm đống thuốc đặt trên bàn, rồi kéo ghế ra ngồi cạnh giường đối diện Dục Hạ Miên
"Chào giám đốc đây là bạn em vừa rồi thấy cô ấy liền vào thăm mà hai người quen nhau à" Dục Hạ Miên cười khổ sao lại gặp boss trong hoàn cảnh này chứ
"Là hàng xóm, anh ấy đã đưa tớ vào đây đấy "Tiểu Lạc nhanh nhảu đáp nếu không để anh nói linh tinh chắc cô chết mất. Nếu không nói là hàng xóm chả lẽ nói là tình nhân ư! Nhảm nhí
"À ra vậy. Giám đốc nhớ không nhầm là cô ấy được chọn làm thư ký của ngài, ngài xem tình trạng cô ấy hiện giờ thế này liền cho cô ấy nghỉ ngày mai được không? Em cá rằng sáng mai hết dị ứng nhưng việc chóng mặt và đau đầu là không tránh khỏi "
Nói Dục Hạ Miên hiểu cô đúng là chính xác. Nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt...
"Được "
"Vậy phiền giám đốc đưa cô ấy về nhé. Hiện tại em phải đi lấy thuốc. Tiểu Lạc tớ về trước. "
Tiểu Lạc cười nói "tạm biệt "
"Chuyện này là anh làm" Tiểu Lạc hiểu rõ cái việc thư ký kia chắc chắn là anh làm
Bạch Vĩnh Tân nhìn cô nói " Có một phần. Muốn về không? "
"Muốn"
Ngoài trời vẫn mưa rất to, Tiểu Lạc sau khi chuyền nước xong được anh ôm chạy ra xe sau đó trên đường về khách sạn cô liền ngủ mất.