Tân Tử tựa người trên tường mắt cúi xuống, một mình đơn độc trong căn phòng nho nhỏ không lấy gì làm sạch sẽ, cũng không có chỗ có thể tắm rửa, nhưng ít ra cũng có khung cửa sổ để thông khí, đến đúng giờ là có cơm canh ăn đầy bụng, có một chiếc giường đơn có thể ngủ, không có những người linh tinh sống chung phòng với anh, anh không biết đãi ngộ này của cục cảnh sát là tốt hay xấu, kể cả muốn hút một điếu thuốc, nói một tiếng với người cai tù cho dù nhận được ánh mắt chẳng tốt đẹp gì, nhưng hắn vẫn sẽ cho. Nơi này không giống như trên TV h suốt ngày đêm tiến hành thẩm vấn, khiến cho bạn người không ra người quỷ không ra quỷ, đến mức không thể chịu đựng nổi nữa, sau đó tự giác nhận tội. Lại càng không có những kiểu tra tấn bức cung biến thái, bọn họ chỉ giam giữ anh, cũng không thẩm vấn anh, cứ như vậy để anh cắt đứt liên lạc với bên ngoài, đúng vậy, bọn họ muốn để cho anh cắt đứt liên lạc với bên ngoài, từ sau khi Dịch Nguyệt San đến thăm tới nay, anh không hề gặp mặt người khác, Gia Ny nhất định rất sốt ruột, Mạc Thiên cũng nhất định bấn loạn tay chân, còn cả Thiển Thâm.
Anh từng cố gắng hỏi qua nhân viên cảnh sát đến đưa cơm rốt cuộc cần giam anh bao lâu, vì sao lại giam giữ anh, vụ án điều tra thế nào rồi, nhưng đều không nhận được đáp án. Anh đổi đề tài, hỏi anh có thể gặp luật sư của anh hay không, cũng chính là vợ của anh, nhưng bọn họ nói với anh vụ án này quan hệ nhiều người, tạm thời không được thăm hỏi. Anh biết điều đó không được pháp luật cho phép, nhưng, thực tế cùng luật pháp khác nhau nhiều lắm, ở địa bàn của ai phải nghe lời người đó. Anh ngậm miệng, im lặng nghe theo quy tắc trò chơi của bọn họ, sau đó âm thầm quan sát bọn họ, thường là thăm dò tin tức, tin tức nới lỏng một chút cảnh sát sẽ lộ ra cho anh vài thứ, sau đó anh phát hiện bọn họ kỳ thật không có tích cực điều tra chuyện công ty của anh mấy, trái lại giống như từ từ, im lặng kéo cho anh một cái tội danh.
Tân Tử ngồi ở mép giường, đã nhiều ngày nay mỗi đêm anh chỉ ngủ mơ màng, vừa nhắm mắt không phải nghĩ đến những cảnh ngộ oái oăm có lẽ mình sẽ gặp phải, thì là khuôn mặt lo lắng căng thẳng của Thiển Thâm ở bên ngoài kia. Cô ấy không giống anh, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, tính cách trầm tĩnh, có việc gì thích để ở trong lòng không biểu hiện ra mặt, dưới tình huống khẩn cấp anh vẫn có thể đủ bình tĩnh so sánh phân tích vấn đề. Ngay cả cảnh sát trông coi anh cũng không khỏi nói trước mặt anh ông ta chưa từng thấy người nào bình tĩnh như anh, đối với việc đó anh chỉ mỉm cười. Tính cách của Thiển Thâm cùng anh vừa vặn tương phản, gặp chuyện liền cực kì kích động, sẽ vơ đũa cả nắm xúc động làm việc, cô ấy bị nuông chiều có khi trở nên tự thích làm theo ý mình, ngạo mạn, nhưng… Tân Tử không tự ý thức khẽ cười, anh lại rất thích tính cách này của cô ấy, anh hi vọng Thiển Thiển của anh sẽ mãi mãi không thay đổi, cứ luôn luôn duy trì tính cách tuỳ hứng như vậy.
Nhưng, hiện tại anh bắt đầu lo lắng, Thiển Thâm nhất định đã đến tìm anh, cũng nhất định bị chặn ở ngoài cửa, anh sợ với tính cách của cô ấy mới đầu có thể chịu đựng, nhưng càng về sau sẽ không nhịn được nữa trở mặt với cục cảnh sát. Huống chi chính cô ấy cũng bị chuyện phiền toái quấn lấy thân, khi anh bị bắt đến cục cảnh sát cô ấy còn đang bị sốt, nghĩ tới đây đáy lòng Tân Tử không khỏi nôn nóng, tâm tình mấy ngày liên tiếp bình tĩnh như nước xuất hiện một chút rối loạn. Anh nhớ khuôn mặt cô ấy quá, muốn nói cho cô ấy biết không cần hoảng loạn, anh không sao đâu, còn muốn nói với cô ấy, không nên vì anh mà huỷ hoại bản thân, không khoẻ liền thay anh tìm một luật sư khác đứng toà giùm anh, anh cũng muốn nói cho cô ấy biết, anh rất nhớ cô ấy, xin lỗi vì khi cô ấy cần anh nhất anh lại không có cách nào ở bên cạnh động viên cổ vũ cô ấy trái lại lại phải để cô ấy quan tâm đến mình.
Anh đoán, Thiển Thiển nghe được những lời này của anh nhất định sẽ hung hăng lườm anh, sau đó đôi mắt lại đỏ hồng, nhưng, sẽ không rơi nước mắt.
“Ăn cơm đi!”
Bên ngoài có người gọi anh, Tân Tử đột nhiên nhận ra trong lúc suy nghĩ miên man thời quan trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã tới giờ ăn cơm.
Có người từ ngoài cửa tiến vào, cầm khay trong tay, Tân Tử đừng dậy tuỳ ý nhìn lướt qua, thức ăn rất đơn giản, giống như hai ngày trước, có điều, anh cũng không quá quan trọng. Anh nhận lấy chén đĩa từ trong tay cảnh sát, lễ phép nói tiếng cám ơn. Nhưng khi anh chuẩn bị ngồi xuống bắt đầu dùng cơm, một giọng nói xa lạ trộn lẫn quen thuộc mang theo ý cười vang lên trên đỉnh đầu: “Thức ăn đơn giản như vậy sao?”
Tân Tử khẽ ngạc nhiên, đột ngột ngẩng đầu nhìn người vừa tới, nói không kinh ngạc là gạt người, nhưng muốn nói hoàn toàn bất ngờ cũng không đúng, nhưng bên ngoài mặt Tân Tử không có lộ ra một chút kinh ngạc mảy may.
Người vừa tới đem vẻ mặt của Tân Tử nhìn hết vào trong mắt, tiện đà cao giọng cười: “Xem ra con không phải quá mức ngạc nhiên.”
“Không, con vô cùng ngạc nhiên.”
Tân Tử buông đũa xuống, lại đem bàn ăn đặt qua một bên, ngồi im nhìn người trước mắt này.
Là ông ta sao? Người kéo anh vào trò chơi hắc ám này, vì muốn kiểm tra phẩm chất của anh, còn muốn kiểm tra tình cảm của anh và Thiển Thâm, hoặc cũng thật sự muốn đưa anh vào chỗ chết?
“Con đang nghĩ, có phải ta chính là bàn tay đen đứng sau cánh gà hay không, đúng không?”
Người nọ nhìn xung quanh một vòng, nhíu mi như đang đánh giá hoàn cảnh có vẻ không ổn này, tiếp đó tự mình ngồi xuống chiếc ghế băng, khí chất bẩm sinh trên người ông cho dù ở một nơi nhỏ hẹp thế này cũng toả ra vô cùng tinh tế.
Tân Tử cũng không hề phủ nhận, thẳng thắn nói: “Con chỉ đoán.”
“Ah?” Người nọ nghe vậy rất thích thú, hỏi: “Nói lý do của con xem?”
“Rất đơn giản, Ba có thể trực tiếp vào đây gặp con.”
“Chỉ có vậy?”
Tân Tử thầm nghĩ một chút, mới nói: “Ba có đủ thể lực để đánh ngã con.”
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi.”
Tầm mắt của người kia dừng lại ở trên mặt Tân Tử, ánh mắt chậm rãi xẹt qua anh, người này ý chí rất mạnh, đừng nhìn thấy ông ta nhìn bạn ánh mắt không chớp mà vội vàng căng thẳng, ông ta từ từ mở miệng: “Kẻ thù của con và Thiển Thâm xem ra không ít. Có điều, ta không tính là một trong số đó.”
Tân Tử cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt ai, nói thẳng: “Nghê tiên sinh, ngài tới vì điều gì?”
Nghê Đạo Viễn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít vào thở ra, làn khỏi ngăn cách tầm mắt hai người bọn họ, tiếp theo đó giọng nói của ông ta trở nên xa xưa đứng lên: “Con thấy chuyện này thế nào.”
Tân Tử trả lời rất quả quyết: “Con bị hãm hại.”
Nghê Đạo Viễn khẽ cười, lắc đầu nói: “Toà án sẽ không chỉ vì một câu nói của con như vậy mà phán con vô tội. Con cũng sẽ không ngốc nghếch đến độ nghĩ cây ngay không sợ chết đứng chứ, thế giới này trắng đen cũng có thể đảo lộn cả.”
Tân Tử không chút hoang mang nói: “Con biết, kẻ đó muốn nhằm vào con, con cũng đã sớm phát hiên khi hắn bắt đầu có hành động với công ty của con. Từ việc thu mua cổ phần công ty để thu hút sự chú ý của con, đến mục đích thật sự, muốn để con bị tình nghi rửa tiền.”
Nghê Đạo Viễn gạt tàn thuốc, bụi phất phơ bay xuống: “Xem ra con cũng không ngốc, suy nghĩ rất rõ ràng. Vậy làm sao bây giờ, tính ngồi chờ chết sao, hay là chờ Thiển Thâm cứu con ra?”
Nhắc tới Thiển Thâm, trong mắt Tân Tử phủ lên một tầng thần thái khác thường: “Cô ấy sao rồi, có khoẻ không? Có còn ốm không?”
Trong lòng Nghê Đạo Viễn thầm ngạc nhiên, trong tâm niệm của thằng nhóc này không phải là vụ án của mình, trái lại lại là tình hình đứa con gái thích tuỳ hứng kia của mình.
Ánh mắt nhìn Tân Tử có thêm vài phần tán thưởng, Nghê Đạo Viễn trả lời: “Gần đây nha đầu kia bị bệnh, có vẻ cũng khá mệt. Có điều, con cũng không cần quá lo lắng, bệnh cũ của nó với vì chuyện kia còn chưa khỏi, lại tái phát, thân thể hơi yếu.”
Tân Tử nghe xong lông mày lập tức nhíu chặt lại: “Nghê tiên sinh… Con có thể xin ngài thay con chuyển một câu tới Thiển Thiển không?”
“Con nói đi.”
Tân Tử vô cùng thành khẩn nói: “Làm phiền ngài nói cho cô ấy biết không cần vì con mà huỷ hoại sức khoẻ bản thân, hay là xin đổi luật sư đi, còn nữa, bảo cô ấy không nên lo lắng quá, con không sao.”
“Làm sao con biết sẽ không sao, phải biết rằng rất có thể con sẽ phải ngồi tù thêm mười năm có lẻ nữa. Đến lúc đó con bảo Thiển Thâm phải làm sao bây giờ, chờ con mười năm? Những lời này của con, ta sẽ không chuyển.” Nghê Đạo Viễn ném đầu mẩu thuốc lá đi, di di giày lên, gót giày hung hăng giẫm giẫm hai cái.
Tân Tử xem ra mặt gặp biến vấn không sợ hãi: “Lâu như vậy rồi mà kẻ đó vẫn còn chưa có động tĩnh gì có phải còn đang do dự nên xử lý con như thế nào, điều đó nói lên chuyện này còn có dư âm gì đó, hơn nữa, khi con còn ở trong công ty không phải chẳng làm gì chỉ chờ người đến bắt.”
Nghê Đạo Viễn cười cười không đưa ra ý kiến, ánh mắt sâu xa, diễn cảm khó có thể hiểu được: “Ta hiểu rồi, được, ta cho phép con.”
Trong nháy mắt Tân Tử khẽ giật mình khó hiểu.
Nghê Đạo Viễn đứng dậy đứng trước mặt anh, vỗ vỗ bờ vai của anh, nói: “Vốn dĩ ta định nếu con là một con chuột nhắt nhát gan, hoảng hốt chạy bừa, bất kể con có vô tội hay không, khi trở về ta lập tức bảo Thiển Thâm ly hôn với con. Nhưng, hiện tại xem ra, con cũng có chút gan dạ, cũng không phải loại người hữu dũng vô mưu. Ta đã nói với Thiển Thâm lần này sẽ không giúp nó, nhưng, chuyện này có vẻ sẽ gây ra những chuyện không thể cứu vãn, ta cần phải ra tay giúp con một phen.”
“Ôi chao.” Nghê Đạo Viễn đè Tân Tử đang nhanh chóng muốn đứng dậy xuống nói tiếp: “Giúp như thế nào ta tự có cân nhắc, cũng không phải là đại ân gì, chỉ là chỉnh đốn kẻ đó một chút, không nên làm việc quá đáng.”
Tân Tử rốt cuộc bày ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí trong lúc nhất thời còn có chút ngây ngốc.
Nghê Đạo Viễn biết ai hành hạ anh, nhưng vẫn duy trì im lặng.
Như vậy, ông ấy thật sự muốn nhân cơ hội này để thử anh, mỗi một câu ông ta nói đều ẩn chứa thâm ý. Tân Tử không nhịn được lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh, may mà vừa rồi anh tương đối trấn định, gặp nguy không loạn, nếu không không biết sẽ dẫn tới kết quả gì.
Mà người kia dường như không phát hiện ra vẻ mặt kinh ngạc của anh, thu hồi bàn tay đặt trên vai anh, nói tiếng giữ gìn sức khoẻ, liền tiêu sái rời đi.
Ngày bị giam tiếp đó, vẫn là gian phòng kia, vẫn là cảnh sát luân phiên trông coi, điều khác biệt duy nhất chính là cơm nước từng bữa dần tốt lên, từ một bát cơm đã tăng lên thành hai bát cơm, thức ăn cũng tăng lên, Tân Tử không nghĩ nhiều, đưa tới cái gì ăn cái đó.
Ngày thứ ba sau khi Nghê Đạo Viễn tới hỏi thăm, cuối cùng cửa lớn đóng chặt chỉ dùng để đưa cơm cũng mở ra, một cảnh sát đi tới nói: “Ra ngoài, có người tới thăm anh.”
Không kịp ngạc nhiên, Tân Tử lập tức đi theo cảnh sát vào một phòng khác dùng để tiếp khách. Trên đường đi anh vẫn còn đang suy nghĩ xem lần này là ai đến thăm anh, nhưng cửa còn chưa mở ra hết cỡ, bóng lưng quen thuộc kia xuất hiện trên mi mắt, mạch máu bình thường trong người anh chồm lên, thậm chí dường như không thể khống chế nổi tâm tình bước nhanh về phía trước, nhưng mà cánh tay của đồng chí cảnh sát rõ ràng ngăn lại trước ngực anh, ánh mắt hơi uy nghiêm, Tân Tử thu hồi bước chân, nở nụ cười xin lỗi, ngoan ngoãn theo quy củ đi vào.
Trước bàn vuông, Thiển Thâm mặc một bộ đồ công sở màu xám nhạt, tóc dài búi lên, dung nhan xinh đẹp thoa thêm chút phấn, nhưng vẫn nhận ra cô ấy hơi gầy, cũng tiều tuỵ đi không ít, Tân Tử nhất thời đau lòng. Ngồi bên cạnh cô ấy còn có Nghê Uyên, mặc một bộ âu phục đơn giản cùng màu, trên mặt dửng dưng, nhìn thấy anh bước vào cũng không có phản ứng gì, ánh mắt lướt qua trên người anh, lại nhìn xuống dưới tay của mình. Tự nhìn lại bản thân, mấy ngày nay không hề tắm rửa, mặc dù không quá rối bù, nhưng như vậy trông khá không vừa mắt.
Anh ngồi xuống trước mặt Thiển Thâm, nhưng mà đối mặt như vậy, anh lập tức lại không biết nên nói gì. Một ngày không gặp tựa ba thu, tâm tình của anh tự nhiên rất kích động, hình như có thuỷ triều không ngừng tuôn ra bên ngoài, nhưng mà ngoài miệng không thốt nên lời, cho dù có cả ngàn lời lời nhưng trong lòng xoay chuyển nửa ngày lại quay về, vẫn không dám mạo hiểm nói ra.
Sau khi Tân Tử ngồi xuống Thiển Thâm mới ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt của anh tái nhợt, quần áo trên người cũng xộc xệch dơ bẩn, nhưng mà trong mắt vẫn rất có thần, bên môi ấn chứa nụ cười ôn hoà thanh nhã, khi nhìn cô cô có thể thấy được trong mắt của anh ẩn sâu lo lắng cùng vướng bận, cho dù anh chưa nói một câu.
Còn cô nhất định phải mở miệng nói trước khi anh nói ra, nếu không, cô sợ chính mình cũng không thể đem những lời tiếp theo nói ra cho hết được.
Cô khẽ cúi mắt xuống, nói: “Hai ngày nay, tôi đã nghĩ rất nhiều.”
“Uhm… anh cũng…”
“Cuối cùng tôi cũng phát hiện ra, cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay.” Giọng nói của cô cao lên ngắt lời anh.
Chẳng biết tại sao, Tân Tử đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Không ngờ không giống như vẻ mặt lo lắng, cũng không có tức giận phát điên như trong tưởng tượng, người ngồi đối diện dường như không cố ý tạo khoảng cách xa lánh giữa bọn họ, lời nói âm điệu vững vàng làm cho người khác hoảng hốt.
“Tôi mệt mỏi.” Cô há miệng thở dài, tạm dừng một chút, nói: “Tôi rất buồn, nhưng, tôi không thể không đưa ra quyết định này, chúng ta chấm dứt đi.”