Sáng sớm, khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, Thiển Thâm còn đang ngủ rất say sưa, khi trong phòng đã bừng sáng, ánh mặt trời xuyên qua tấm màn màu trắng ngà toả ra một tầng sáng vàng nhạt. Nửa ngày trôi qua, Thiển Thâm mới tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, đã chín giờ, hôm nay là cuối tuần, nếu trong quá khứ khẳng định cô sẽ ngủ đến tận khi mặt trời lên cao, nhưng mà hôm nay chẳng biết tại sao, ban đêm mơ mơ màng màng tỉnh giấc nhiều lần. Cô giơ tay lên dụi dụi con ngươi, có điều một tiếng nói mờ ám lập tức xuất hiện từ phía sau lưng hỏi: “Đã tỉnh rồi?”
Nghe tiếng nói của anh hẳn là đã tỉnh dậy từ lâu, Thiển Thâm xoay người, mặt đối diện với Tân Tử, mỉm cười: “Anh dậy đã lâu chưa?”
Tóc trên trán của Tân Tử vẫn còn ẩm, hình như vừa mới tắm qua: “Anh đi tập thể dục buổi sáng đã về rồi.”
Thiển Thâm kinh ngạc: “Hả? Anh đã đi tập thể dục về rồi sao? Làm sao anh có thể dậy sớm như vậy?”
Tân Tử cảm thấy vẻ mặt giật mình của cô ấy như vậy đáng yêu cực kì, cười nói: “Anh có thói quen dậy sớm. Tối qua em ngủ không ngon, hay là ngủ thêm một lúc nữa?”
Tối qua sau khi nằm ngủ, anh ôm cô có thể cảm thấy được thỉnh thoảng cô lại run lên khe khẽ, trong lòng không đành lòng, lại càng tự trách, loại chuyện này anh không nên vội vã, là anh đã khiến cô hoảng sợ.
Thiển Thâm cũng đã đứng dậy, lắc đầu nói: “Không được, không phải nói muốn đi gặp mẹ của anh sao, em phải chuẩn bị một chút.” Cô vừa xuống giường, vừa lại bắt đầu bất mãn nói: “Mấy chuyện này đáng ra anh phải nói sớm với em! Trước tiên em phải mua quà tặng, cũng phải đi thẩm mỹ viện chăm sóc da một chút mới phải, haiz, bực ghê cơ, tại sao hôm qua anh mới nói với em.”
Tân Tử dựa lưng vào thành giường bật cười, tối hôm qua khi anh nói cho cô biết muốn dẫn cô đi gặp mẹ của mình, cô liền lập tức lải nhải nói đi nói lại về vấn đề này mãi không thôi, trách anh trước đó không để cho cô có thời gian chuẩn bị tâm lý, lại ra sức hỏi mẹ chồng thích gì, cần mua quà cáp gì, cô nên ăn mặc như thế nào cho phù hợp, mỗi lần khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra lại thấy đang chau mày nhăn tít lại. Tân Tử im lặng hồi lâu, về tình hình mẹ của anh hiện nay anh suy nghĩ cẩn thận một chút, vẫn không có nói trước cho cô biết, chỉ nói rằng mẹ của anh không xoi xét, cô chỉ cần đi cùng anh là được rồi.
Cuối cùng, Tân Tử vất vả lắm mới ngăn được một đống ý nghĩ muốn mua những món đồ sang quý trong đầu Thiển Thâm, rốt cuộc chỉ mua một cái giỏ hoa quả rồi lên đường.
Thiển Thâm nhìn giỏ quả phía sau, hiển nhiên không hải lòng, hỏi lại lần nữa: “Chỉ mua một giỏ hoa quả như vậy, mẹ của anh có thể cho rằng em rất hà tiện hay không? Không được, anh để em đi mua thêm một chút đi.”
Tân Tử nghiêng đầu nhìn cô, an ủi: “Thật sự không cần, đến đó, em sẽ biết.”
Vẻ mặt Thiển Thâm đầy nghi hoặc, hỏi lại, Tân Tử cũng không muốn nói nhiều.
Ngày hôm đó mặt trời không quá gay gắt, thời tiết cũng không quá lạnh như mấy ngày trước, Thiển Thâm chỉnh trang ăn mặc cẩn thận, mặc một chiếc áo bành tô màu trắng đoan trang, quần mỏng màu trắng dài quá đầu gối, lại phối hợp với một đôi giày bốt cao bằng da bò, như vậy dáng vẻ dung nhan chắc hẳn không thành vấn đề. Thiển Thâm ngồi ở trong xe nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ dần hiện ra trước mắt, trong lòng có chút nghi ngờ, những vẫn lo lắng nhiều hơn, vẻ căng thẳng có thể so sánh với uy thế lúc cô một mình chống lại cả nhà. Tân Tử chưa từng đề cập với cô chuyện mẹ của anh, cô chỉ biết anh có một ông bố dượng biến thái, còn về mẹ của anh, trong đầu Thiển Thâm luôn hình dung xoay quanh hình tượng về một người phụ nữ vừa hoà ái lại có chút nghiêm khắc, cô chưa từng mất lòng tin với bản thân mình như vậy, cho nên, âm thầm nắm chặt tay thề hôm nay nhất định phải cố hết sức dịu dàng, không thể lộ ra nửa phần tính xấu được.
“Chúng ta đến rồi.”
Khi suy nghĩ thời quan quả thật trôi rất nhanh, khi Thiển Thâm hoàn hồn lại Tân Tử đã cho xe dừng lại, tắt máy. Cô đưa đầu hướng ra ngoài phóng mắt nhìn, lập tức ngẩn người, không xác định hỏi lại Tân Tử: “Là nơi này… sao?”
“Uhm, xuống xe đi.” Tân Tử bình tĩnh trả lời.
Tân Tử cầm giỏ hoa quả xuống xe, Thiển Thâm đi theo sau anh, lúc này vẫn còn đang hoảng sợ. Nơi này, cô lại nhìn xung quanh bốn phía, khẳng định nơi này là một bệnh viên tâm thần tư nhân. Cách đó không xa có một khoảng đất trống, có một vài người nhìn như bệnh nhân được chăm sóc đang đi đi lại lại hoặc đang ngồi phơi nắng, hoặc ăn cái gì đó, hoặc đang ngây người, nhưng mà tất cả bọn họ đều có một điểm chung, toàn bộ ánh mắt đều đờ đẫn, không có bộ dạng minh mẫn chút nào.
“Tân Tử…” Thiển Thâm bước nhanh đi đến bên cạnh Tân Tử, bỗng nhiên hiểu được ý tứ lúc trước anh im lặng, trong lòng khó chịu không hiểu vì sao.
Tân Tử xoay người, vươn tay về phía cô, trên mặt vẫn là biểu cảm lãnh đạm như cũ, khẽ dịu dàng, ánh mắt trong sáng: “Bà ở trên lầu.”
Cô cầm tay anh, hai người cùng đi đến trước một gian phòng bệnh, đã có một bác sỹ trung niên đang đứng ở đó chờ bọn họ, Tân Tử tiền lên bắt tay với ông ta, rất chân thành nói: “Bác sỹ Từ, vất vả cho anh quá, gần đây mẹ của tôi thế nào?”
“Có gì đâu, đây là chức trách của tôi thôi. Tình hình gần đây của mẹ anh cũng không tệ lắm, vẫn tương đối ổn định.” Bác sỹ Từ đưa mắt nhìn Thiển Thâm, lẽ phép nở nụ cười: “Vậy hai người vào thăm bà ấy một chút đi, tôi đi trước.”
Bác sỹ Từ đi rồi, Tân Tử cũng không có vội vã đi vào, anh đứng ở cửa, quay đầu lại lẳng lặng nhìn Thiển Thâm nói: “Thiển Thâm, bên trong chính là mẹ anh, nếu… Bà có hành động gì đó không hay lắm, em đừng lấy làm phiền lòng.”
Thiển Thâm sửng sốt, tiếp theo lập tức có phản ứng, làm bộ như tức giận nói: “Anh nói gì vậy, mau vào đi thôi.”
Tân Tử nở nụ cười, đẩy cửa ra, phòng bệnh không lớn, bên trong có một cái giường màu trắng, hai cái tu đầu giường, một cái sofa nhỏ, một cái bàn trà con, còn có một cái tủ quần áo hai cánh. Thiển Thâm dường như lập tức liền nhìn thấy một bà lão đang ngồi ở trên ghế sofa, nhưng, so với hình tượng tưởng tượng trong đầu cô thua kém nhiều lắm. Bà không hoà ái cũng không nghiêm khắc, tóc hoa râm, nếp nhăn hằn sâu, một đôi mắt ngây dại nhìn chằm chằm phía trước, môi không ngừng run lên, mà đôi tay của bà lại ngăm đen thô ráp vô cùng, mẹ của Tân Tử chính là một người phụ nữ lao động điển hình không thể điển hình hơn.
“Mẹ.” Tân Tử rất tự nhiên tiến lên phía trước buông giỏ hoa quả xuống, cầm lấy tay mẹ, thân thiết hỏi: “Con tới thăm người, gần đây có ngoan hay không?”
Mẹ của anh cũng không có phản ứng gì, ngơ ngác liếc nhìn anh một cái, ánh mắt xa lạ khô khan như thế, Tân Tử lại giống như tập mãi đã thành quen, vẻ mặt tươi cười như trước chăm chú nhìn mẹ của mình, Thiển Thâm thấy vậy trong lòng chua xót.
“Mẹ của anh gần đây ăn uống không tệ, rất phối hợp làm theo.” Y tá đứng bên hồi đáp.
Tân Tử gật đầu, lại tiếp tục vô cùng tự nhiên nói: “Mẹ, mẹ đoán xem hôm nay con dẫn ai tới thăm mẹ này?”
Anh rất tự nhiên quay đầu lại.
“Thiển Thiển.”
Anh quay đầu lại gọi cô một tiếng, Thiển Thâm hiểu ý lập tức đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh anh, Tân Tử nắm tay cô nhìn mẹ mình nói: “Cô ấy là Thiển Thâm, vợ của con, hôm nay con dẫn cô ấy tới thăm mẹ, mẹ, mẹ nhìn chúng con đi.”
Thiển Thâm cũng đưa tay nắm chặt bàn tay già nua kia, ấm giọng nói: “Mẹ, con là Thiển Thâm, thật xin lỗi, vốn lần trước muốn tới thăm người, nhưng bởi vì tính cáu kỉnh không đúng lúc của con mà chậm trễ, mẹ đừng trách con nha.”
Tân Tử nghiêng đầu dịu dàng nhìn Thiển Thâm, trong mắt đầy cảm kích cùng vui mừng.
Bà Tân nghiêng đầu ngây ngốc nhìn Thiển Thâm, bỗng nhiên rụt mạnh tay lại, hướng về phía không khí hô to: “Con ơi, con ơi, con đang ở đâu? Con ơi, con ơi…”
Thiển Thâm sửng sốt, chỉ thấy bà Tân đứng lên bắt đầu đi khắp phòng, hình như coi như trong phòng không có hai người bọn họ, kêu ầm ỹ lên, cô y tá lập tức đi theo sau bà để ngừa bà làm chính mình bị thương.
Bọn họ ở trong phòng bệnh đợi đến sau mười hai giờ chờ mẹ Tân Tử nằm ngủ mới đi ra, Thiển Thâm hơi nghiêng đầu phát hiện thấy khoé mắt Tân Tử có chút gì đó ươn ướt, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt bi thương. Thiển Thâm không hề nghĩ ngợi gì nắm lấy tay anh, quả nhiên có chút lạnh. Tân Tử lập tức quay đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt lo lắng của cô, liền lập tức quay về vẻ cười lãnh đạm, nắm lấy bàn tay cô an ủi: “Không sao đâu, chúng ta trở về thôi.”
Lúc xuống lầu, Thiển Thâm biết rõ trong lòng Tân Tử đang rất khổ sở, cho rằng anh sẽ không nói thêm điều gì, cô cũng không muốn quấy rầy suy nghĩ của anh, thật không ngờ anh lại chủ động nhắc tới chuyện trong nhà: “Sau khi em đi, bố dượng của anh liền xảy ra chuyện, ông ta đâm nghiện cờ bạc, cuối cùng mang hoạ sát thân, bọn cho vay nặng lãi kéo đến rất nhanh, mẹ của anh bị ép buộc phải mang bán toàn bộ gia sản, cuối cùng tuy rằng trả hết nợ, nhưng mà bà cũng bị bức cho phát điên. Lúc anh học đại học là dựa vào nguồn vốn vay trợ giúp sinh viên mới sống được, lại vừa phải lo tiền đóng học phí cho Tiểu Ny, vừa phải chăm sóc cho mẹ thần trí đã không còn bình thường. Chờ sau khi anh đi làm, anh đưa bà tới nơi này, nơi này có điều kiện chăm sóc và chữa bệnh đảm bảo tốt nhất, mỗi tuần anh là Tiểu Ny đều tới thăm bà. Nhưng mà, khi anh có thể cho bà một cuộc sống yên ổn thì bà đã không còn nhận ra bọn anh được nữa. Hôm nay coi như cũng tốt, trước kia, bà còn có thể cầm đồ vật ném bọn anh, đánh bọn anh…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của Tân Tử càng ngày càng nhẹ, cho đến khi không nghe thấy gì nữa, đứng lại ở cửa lầu một, dùng sức thở mạnh.
Sinh ra trong gia đình hạnh phúc là điều may mắn, còn gia đình bất hạnh đều do không may mắn mà thôi.
Bọn họ đều tự thừa nhận do mình ở trong gia đình không may mắn, nếu không nghèo khổ, thì cũng lạnh nhạt, hoặc bạo ngược, hoặc chết, đối mặt với bất hạnh bọn họ từng một mình ra sức chiến đấu, cho dù đầu rơi máu chảy, thương tích đầy mình, sức cùng lực kiệt, nhưng không ai biết tới, không ai thương yêu. Bọn họ thất lạc nhau tám năm rốt cuộc đều tự nếm ít nhiều đau khổ, trong lòng cũng phải nhỏ vài giọt lệ, nỗi nhở cũng cháy bỏng ít nhiều, hiện giờ nghĩ lại đúng là đau tận đáy lòng, một lời khó nói hết.
“Tân Tử.”
Thiển Thâm đừng ở trước mặt anh, ngẩng đầu lên, mong tiến vào trong đôi mắt trong suốt kia, kiên quyết dị thường nói: “Chúng ta đều sinh ra trong gia đình không may mắn, nhưng, chúng ta có thể tự tạo cho mình một gia đình hạnh phúc. Vậy nên, anh không nên đau khổ quá, sau này em sẽ luôn ở bên anh.”
Tân Tử ngẩn ra một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, dung nhan ôn tồn trước mặt so với ánh mắt trời rực rỡ còn ấm áp hơn, ánh mắt sáng dịu dàng, anh mở miệng, tiếng nói thanh thanh vô cùng dịu dàng: “Được.”
Thiển Thâm chợt nhớ tới một ca khúc của Lương Tĩnh Như 《 Thuộc về 》
Ngày hôm qua trước khi tắt nắng thuộc về ta
Ta quyết định quyết định của ta
Ngày sau tươi sáng với bao khát khao thuộc về ta
Ta tin tưởng tin tưởng vào ta
Từng ly từng tý đau khổ cũng thuộc về chúng ta
Chúng ta đều cần tập quên đi
Tình yêu lấp lánh toả sáng cũng thuộc về chúng ta
Chúng ta tiếp tục cùng nhau cố gắng
. . .
Đời người luôn phải trải qua khó khăn, cuộc sống luôn luôn uốn nếp, bao nhiêu thăng trầm đã qua nếu không thể phiêu tán cùng gió, vậy chúng ta hãy cùng nắm tay nhau đi tới, cùng nhau vượt qua sóng gió cũng không còn là việc khó, trên con đường tương lai, có anh đang ở đây, vậy em còn phải sợ cái gì nữa.
Vài ngày sau, Tân Tử bận rộn vô cùng, thức khuya dậy sớm, có nhiều khi còn chẳng kịp đưa Thiển Thâm đi làm, anh thực sự áy náy,nhưng Thiển Thâm cũng không quá để ý đến việc này, cô lo lắng anh làm việc nhiều sẽ kiệt sức. Nhưng, Tân Tử nói với cô rằng đợi mấy ngày bận rộn này trôi qua, anh muốn đưa cô ra ngoài chơi, hi vọng cô cũng có thể sắp xếp công việc của mình trong hai ngày này cho tốt để dư ra thời gian. Đương nhiên, “đi ra ngoài chơi”, đây cũng chỉ là nói cho có vẻ thế thôi, chứ ý tứ thực sự của Tân Tử, là – Hưởng tuần trăng mật.
Phương pháp gia tăng tình cảm có rất nhiều loại, nhưng anh không thuộc về loại người lãng mạn cho lắm, cho dù Thiển Thâm vẫn ôm cổ anh vẻ mặt say mê nói: “Anh chính là điển hình nhất cho loại người hoàn mỹ.” Nhưng, trong lòng anh hiểu rất rõ, khi đứng cạnh Thiển Thâm, anh có lẽ quả thật không phải là người xứng với cô ấy nhất, nhưng anh không phải loại dễ dàng từ bỏ, dễ dạng chịu nhận mình là kẻ thua cuộc. Bởi vậy, anh sẽ dùng hết khả năng và sức lực để yêu cô ấy, cho dù cả thế giới chĩa mũi nhọn về phía anh phản đối, anh cũng sẽ không khuất phục.
Hôm nay, Thiển Thâm như thường ngày ngồi ở trong phòng làm việc tâm tình vui vẻ sửa soạn lại tài liệu vụ kiện, cho dù nghĩ đên tối phải ăn cơm một mình, cô cũng không cảm thấy quá khó chịu. Bởi vì, Tân Tử chủ động nói rằng muốn dẫn cô đi hưởng tuần trăng mật, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cô liền không thể khống chế chính mình tâm tình quá mức hưng phấn, đối với người nào mặt mày cũng tươi cười vui vẻ, khiến cho đám người ở văn phòng luật ánh mắt cả ngày như gặp quỷ ngó nhìn cô.
Di động vang lên, Thiển Thâm nhanh chóng bắt máy, dùng giọng nói dễ nghe hỏi: “Lương Thiển Thâm nghe, xin hỏi ai vậy?”
“Lương tiểu thư, xin chào.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tà ác lạnh như băng, hình như một con rắn độc đang dán vào vành tai bạn dùng cái lưỡi chẻ tím ngắt của nó không ngừng liếm láp bạn.
Động tác trong tay Thiển Thâm đột nhiên dừng lại, chẳng biết tại sao, mồ hôi lạnh trong nhát mắt túa ra phía sau lưng.
“Xin hỏi, anh là ai.” Thiển Thâm hơi nheo mắt lại, giọng nói không tự giác lạnh lùng.
“Ha ha”, Đối phương nở nụ cười cổ quái, trắng dã làm người khác buồn nôn, hắn giống như… âm khí lởn vởn không tan: “Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần biết rằng tôi bảo cái gì cô làm theo là được. Nghe cho kỹ đây, nếu không muốn scandal này của cô truyền bá rộng rãi ra bên ngoài, cô liền lập tức gửi vạn vào tài khoản tiền gửi tiết kiệm đến cho tôi.”