Cũng bởi vì vấn đề Lâm Tiểu Mãn hỏi lúc nghỉ giải lao, cả buổi trưa, bên tai Y Minh Trạch cứ quanh quẩn giọng nói mềm mềm xù bông, hương đào mật vấn vương trong mũi.
Trước khi ngủ trưa, Y Minh Trạch dạo diễn đàn thể thao một lát, phân vân cả buổi ở khu sinh hoạt và khu tình cảm, cuối cùng đăng một topic lên khu tình cảm: Trai thẳng bị một người bạn là gay thả thính nhiều lần, phải làm thế nào?
Tiêu đề của bài này rất hút mắt, sau vài giây đã nhận được mười mấy bình luận trả lời ——
L: Thảm rồi người anh em.
L: Cứ trực tiếp đấm cho nó hai phát, xem còn dám làm loạn không.
L: Đánh đi, chơi ngu thì nên đánh cho chết, không đánh không nhớ đời.
L: Loại người này sống cũng lãng phí không khí, không đánh chết thì giữ lại ăn tết à?
…
Càng về sau bình luận càng quá đáng, thấy nhiều người kêu gào đánh chửi Lâm Tiểu Mãn như thế, lửa giận bùng lên trong lòng Y Minh Trạch.
Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt trắng nõn của Lâm Tiểu Mãn, đứa bé lúc nào cũng cong cong mặt mày, giọng nói giòn tan, bám sau mông anh gọi anh ơi anh à, sao anh có thể xuống tay được? Ngay cả nói chuyện lớn tiếng anh cũng sợ dọa đến người ta nữa kìa.
Lúc này, lại có bình luận mới.
L: Nếu người anh em không thiếu tiền, thì dùng tiền thuê hai tên thích chơi lỗ sau, trùm bao tải rồi chơi nó rộng hàng đi, cho nó biết hậu quả trêu vào trai thẳng là như thế nào.
Răng rắc răng rắc, khớp xương ngón tay của Y Minh Trạch phát ra tiếng giòn vang, gân xanh trên cánh tay lồi lên.
Lâu lắm rồi huyết áp anh mới tăng vọt.
Lần trước có cảm giác này, là khi Phùng Tuyết Lâm có ý đồ xử lý di vật của mẹ anh.
Mẹ kiếp, trước kia sao không thấy cái diễn đàn này ngu xuẩn đáng chết như thế? Mặt anh đen đi, xóa bỏ bài đăng.
Trong lúc ngủ trưa, Y Minh Trạch có một giấc mơ ngắn.
Đêm khuya tối tăm mù mịt, cuối con ngõ rách nát cũ kỹ, hai gã đàn ông lưu manh đang cười gằn, dồn một nam sinh nhỏ gầy vào góc tường.
Nam sinh bị ức hiếp chính là Lâm Tiểu Mãn, cả người cậu run lẩy bẩy, gương mặt như ngọc trở nên trắng bệch, quăng ánh mắt cầu cứu đến Y Minh Trạch, miệng kêu thầm “Anh ơi”.
Tim Y Minh Trạch thót lên, nhấc chân muốn chạy tới, ai ngờ trước mặt là một bức tường kính trong suốt, đẩy thế nào cũng không ra.
Lòng anh như lửa đốt, vào khoảnh khắc có một kẻ luồn tay vào cổ áo xộc xệch của Lâm Tiểu Mãn, anh gầm lớn một tiếng, đạp nát cửa kính, xông tới đánh nhừ tử hai gã lưu manh.
Cảnh tượng sau đó rất máu me, đến nỗi khi ngồi dậy khỏi giường, sự hung ác lạnh lẽo trong mắt anh vẫn chưa tan hết.
Tần Ương ở giường đối diện ngóc cái đầu bù xù lên, hãy còn ngái ngủ, lẩm bẩm: “Lão Y, mày đáng sợ thế.”
“Thật sao?” Y Minh Trạch nhìn sang.
Ánh mắt hờ hững đó khiến Tần Ương nhìn mà sợ, bụng bảo dạ: Cùng phòng ngủ hơn hai năm, chưa bao giờ thấy Y Minh Trạch gắt ngủ mà nhỉ…
–
Vì tranh tài sắp tới, huấn luyện viên Ngô lại tiến hành chỉ đạo một loạt chiến thuật, thời gian huấn luyện của mọi người cũng theo đó tăng lên. rưỡi chiều Lâm Tiểu Mãn tan học, định đến thẳng sân bóng rổ.
Tiếng chuông tan học vang lên, tòa giảng dạy rộng lớn xôn xao ầm ĩ, khắp nơi là tiếng chém gió trò chuyện. Đẩy bớt người chắn đường ra, Lâm Tiểu Mãn đeo ba lô, hai tay nắm quai, dáng vẻ trông còn ngoan hơn học sinh tiểu học, cậu mải nghĩ đến một bài hóa trên lớp chưa giảng xong.
Khi cậu ra khỏi tòa, nhìn thấy Y Minh Trạch như hạc giữa bầy gà trong đám người nhốn nháo, ánh mắt suy nghĩ chợt sáng lên, cậu ra sức xuyên qua bức tường người dày đặc, chen tới trước mặt Y Minh Trạch.
“Anh Y, anh tới tìm ai à?” Lâm Tiểu Mãn vừa dứt lời, phát hiện ra Y Minh Trạch đang cầm một ly sữa lắc dâu tây.
Cậu lặng lẽ nuốt một miếng chanh chua lè xuống, không biết trong tòa nhà chứa mấy ngàn người này, rốt cuộc là vị nào may mắn có được ly sữa lắc này.
Thấy Lâm Tiểu Mãn chạy như bay đến chỗ mình, rồi tự dưng lại trở nên suy sụp, lòng Y Minh Trạch thắt lại một cách kỳ cục, “Đi ngang qua, nhân tiện đợi người.”
Lâm Tiểu Mãn “à” một tiếng, gục đầu xuống, đang định nói vậy cậu tới sân bóng trước, thì ly sữa lắc màu hồng kia được đưa ra trước mặt.
Cậu khẽ giật mình, ánh mắt nhanh chóng leo lên theo cái tay lớn cầm ly sữa, leo tới khuôn mặt lạnh lùng của Y Minh Trạch.
Cậu thảng thốt: “Đây là cho em ạ?”
Đuôi lông mày của Y Minh Trạch nhếch lên, “Không phải cậu thích uống nhất là món này à?”
“Oa, thật là cho em ạ!” Lâm Tiểu Mãn mừng như điên, đôi mắt tròn xoe cong thành vầng trăng khuyết, thần Cupid bắt đầu hát líu ríu bên tai.
Thấy Lâm Tiểu Mãn cứ cười ngây ngô không nhận trà sữa, Y Minh Trạch hỏi: “Cần tôi cắm ống hút vào cho hả?”
Lâm Tiểu Mãn vội bưng lấy cái ly, cắm ống hút vào, gấp gáp hút lấy một ngụm, sữa lắc ấm áp ngọt ngào tỏa ra khắp đầu lưỡi, tan ra hòa vào cõi lòng.
Trời ơi, sao lại ngọt như vậy, còn ngọt hơn cả kẹo!
“Sao anh lại mua trà sữa cho em?” Lâm Tiểu Mãn cất tiếng, âm cuối kéo dài dính chút ngọt ngào mà không hay biết.
Cậu luôn thấy chuyện mua trà sữa này, không giống hành động mà cool boy chủ động làm, ví dụ như lần gặp đội bóng rổ ở cửa hàng trà sữa, chỉ có Y Minh Trạch là không mua gì.
“Cậu uống là được.” Y Minh Trạch nhét hai tay vào túi, dẫn trước đi về phía sân thể dục, vẻ mặt và giọng điệu đều hơi quái lạ.
Nhưng Lâm Tiểu Mãn vẫn đang đắm chìm trong niềm vui được Y Minh Trạch mua trà sữa cho, không phát hiện ra có gì sai sai.
Nắng chiều hơi gắt, Lâm Tiểu Mãn dán vào Y Minh Trạch mà đi, đối phương m to cao, hoàn toàn che kín cậu trong bóng râm, cậu yên tâm hưởng thụ, không hề biết thế giới nội tâm của anh chàng to con này đang phức tạp cỡ nào.
Thấy Lâm Tiểu Mãn ngoan ngoãn uống sữa, không hỏi nguyên nhân mua nữa, Y Minh Trạch thở phào.
Bài đăng và giấc mộng ban trưa quá điên rồ, chỉ cần anh hơi nghĩ tới, là lại liên tưởng đến Lâm Tiểu Mãn đơn thuần tốt bụng như đóa hoa nhỏ, không nhịn được nổi giận đùng đùng, buồn bực khó chịu, hận không thể chui vào giấc mơ đánh hai gã ức hiếp Lâm Tiểu Mãn thêm trận nữa.
Nhưng mà, bài là anh đăng, mơ cũng là anh mơ.
Anh độc lập đã quen, chưa từng chủ động nịnh bợ, trong não cũng không tích trữ những thứ tương tự, không nghĩ ra được cách nào đền bù cho ổn thỏa, vội quá đành mua ly trà sữa, đi cả đoạn đường xa tít để mang tới, để nhìn Lâm Tiểu Mãn cười ngọt ngào với anh.