Lâm Tiểu Mãn hoài nghi sâu sắc, mình gọi đội cổ vũ qua, là tự đào hố đúng không…
Hôm sau, Lâm Tiểu Mãn dậy thật sớm, lấy tất cả quần áo mùa thu trong tủ trong hòm ra, chụp ảnh gửi cho Trần Văn Kỳ, sau đó phối hợp từng cái theo chỉ thị của cô, chụp gửi lại, loay hoay đến tận trưa.
Vừa hay cuối tuần Trần Văn Kỳ rảnh mốc người, chơi《Ngôi sao thời trang》từ nơi cách kí túc xá mấy ngàn cây số, vui quên cả trời đất.
Lúc Vương Thự quay về, đúng lúc gặp Lâm Tiểu Mãn đang tạo dáng trước gương.
Lâm Tiểu Mãn giật nảy mình khi nghe thấy tiếng mở cửa, thấy là Vương Thự, thoáng thở phào. May mà không phải Mã Thanh Tự, không thì tâm tình tốt đẹp ngày hôm nay của cậu sẽ bị phá hỏng bét.
Còn nhớ lúc xu hướng tính dục của cậu bị bại lộ khi mới đến kí túc xá, vào một buổi sáng nào đó cậu đang bôi mỹ phẩm dưỡng da, Mã Thanh Tự như thấy người ngoài hành tinh, còn quái gở hỏi xem liệu có phải cậu vào nhầm phòng của con trai không.
Khác với đại đa số nam sinh, từ nhỏ Lâm Tiểu Mãn đã khá chú trọng đến ngoại hình của mình, tỉ mỉ đến từng sợi tóc. Không giống mấy tên trai thẳng bạn cùng phòng của cậu, cuối tuần không đi học, thậm chí lười đến nỗi ba hôm không thèm tắm rửa, chăn màn hôi rình, lật đệm lên, là có thể thu hoạch được một chiếc tất bốc mùi từ mấy tháng trước, khiến cậu thường xuyên phải xịt thơm phòng. Có lần thật sự cậu không chịu nổi nữa, tế nhị nhắc khéo với bọn họ, thế là lại bị cười nhạo như thường: “Đây là mùi đàn ông, bê đê không hiểu cũng là chuyện thường.”
Lúc Vương Thự đi ngang qua Lâm Tiểu Mãn, ném một hộp hàng chuyển phát nhanh lên bàn cậu, “Cầm lấy, quản lý kí túc bảo tôi mang lên.”
“A, cảm ơn.” Lâm Tiểu Mãn cầm lên nhìn thoáng qua, phía trên chỉ có thông tin người gửi người nhận, không viết là hàng gì.
Cậu tiện tay vơ lấy chìa khóa rạch hộp, sau khi thấy đồ bên trong, vội đóng nắp vào.
Vương Thự đi qua sau cậu, giả bộ như không có gì liếc nhìn, nhưng nhìn trộm không thành.
Lâm Tiểu Mãn đưa lưng về phía Vương Thự, một lần nữa từ từ mở hộp giấy ra… Là máy phòng yêu râu xanh thật, còn là bản pro kèm theo còi báo động.
Đúng là Trần Văn Kỳ!
Lâm Tiểu Mãn xấu hổ đến độ không biết phải than thở thế nào, chưa nói đến việc thông qua thời gian tiếp xúc dạo gần đây, cậu xác định Y Minh Trạch tuyệt đối không phải đàn ông tùy tiện, kể cả thật sự hôm nay Y Minh Trạch uống nhầm thuốc, muốn đè cậu, làm gỏi cậu thì…
Trong đầu cậu ngay lập tức hiện lên cơ ngực xinh đẹp, cơ bụng, cơ bắp ở hai cánh tay, và dáng người tam giác ngược vai rộng eo hẹp của Y Minh Trạch.
Hốc mũi của Lâm Tiểu Mãn nóng lên, vội ngửa đầu.
–
Hơn giờ chiều, Lâm Tiểu Mãn ăn mặc chỉn chu, mang theo nỗi kích động của lần đầu tiên hẹn hò trong cuộc đời, cuồn cuộn cảm xúc đi ra cổng trường.
Chiều cao khủng và giá trị nhan sắc của Y Minh Trạch tỉ lệ thuận với nhau, ở đâu cũng dễ thấy.
Từ xa nhìn thấy anh đứng bên cổng trường, trong đầu Lâm Tiểu Mãn vang lên nhạc phim Hàn, thần Cupid bắt đầu xếp hàng bắn tên, thế giới cũng biến thành màu hồng.
Vốn dĩ cậu đã vui vẻ sải bước chân, một giây sau, thấy bên cạnh anh còn có Tần Ương, Mạnh Đông, Chu Lập Viễn, còn thêm một đàn em năm nhất…
Thế giới phai màu, động tác chạy vội phanh lại gấp, biến thành lề mề lê chân, Lâm Tiểu Mãn thất vọng đi đến trước mặt người kia.
Chu Lập Viễn tò mò nói: “Ủa, hình như anh Tiểu Mãn không vui.”
Vui nổi không? Ảo tưởng về buổi hẹn hò trong rạp chiếu phim, khá lắm, hóa ra lại là gọi cả hội!
Tần Ương quan sát Lâm Tiểu Mãn một lúc, như thể phát hiện ra châu lục mới: “Hôm nay anh Tiểu Mãn đẹp trai quá, như idol showbiz vậy.”
Cảm ơn, đẹp trai không phải cho anh xem.
Lâm Tiểu Mãn hóa thành Lâm Đỗi Đỗi mất lý trí, nhìn mấy ông anh phá hỏng buổi hẹn hò trong mơ của cậu, thấy ai cũng không vừa mắt.
Cậu đi thẳng tới trước mặt Y Minh Trạch, quen đường quen lối lấy một cái kẹo trong túi quần anh, mở ra ăn hết, cảm giác ngọt lịm xua bớt hơn nửa nỗi thất vọng.
“Sao lại thở phì phì thế, lại cãi nhau mới bạn cùng phòng?” Giọng nói trầm thấp của Y Minh Trạch vang lên trên đỉnh đầu, mang theo vài phần ý cười.
“Ha ha, không có gì.” Lâm Tiểu Mãn vội điều chỉnh sắc mặt, suy nghĩ trong nội tâm lại là chuyện khác —–
Chu Lập Viễn và những người khác đều là đồng đội của Y Minh Trạch, quen thân với Y Minh Trạch hơn cậu nhiều, mà Tần Ương còn nói cực nhiều, đến lúc đó nhất định là cậu không có cơ hội nói chuyện với anh. Bất kể ra sao, đây là lần đầu tiên cậu với Y Minh Trạch đi chơi một cách đúng nghĩa, nên phải nghĩ cách dời sự chú ý của những người khác đi.
Thế là, cậu nảy ra một ý, đề nghị: “Nếu đã là lập nhóm, chi bằng rủ thêm cả đội cổ vũ nữa nhé.”
Bọn Tần Ương đều sững người, rồi gật đầu như giã tỏi, tràn đầy mong đợi nhìn Lâm Tiểu Mãn như nhìn Bồ Tát sống.
Hiếm khi được đùa nghịch bày trò, Lâm Tiểu Mãn không nói nhiều, gửi lời mời vào group của đội cổ vũ, gọi mấy cô bạn tới, bao gồm cả nữ thần của Tần Ương, hoa khôi học viện Ngoại ngữ.
–
Vì số người gia tăng, phòng đã đặt phải đổi sang phòng cỡ lớn, nhưng phòng lớn đã được người ta đặt trước, nên phải đợi hai tiếng, mọi người quyết định đi dạo phố đi bộ.
Y Minh Trạch vừa xuống xe chưa đi được hai bước, đã bị hai chị gái xin wechat. Đến bây giờ Lâm Tiểu Mãn vẫn chưa từng thấy cảnh tượng chặn đường xin số thế này, cảm thấy rất mới lạ. Tần Ương nói cậu nhìn quen đi là được, nếu ngày nào đó Y Minh Trạch không được xin số trên đường nữa, đó mới là không bình thường.
Có khúc nhạc dạo này, cuối cùng các cô gái cũng tìm được cơ hội, vây quanh Y Minh Trạch ríu rít phỏng vấn anh trải nghiệm được xin infor trên đường như thế nào, dần dần, đẩy Lâm Tiểu Mãn ra xa, lưu lạc đến chỗ bọn Tần Ương cũng đìu hiu y chang nhau.
“…” Lâm Tiểu Mãn hoài nghi sâu sắc, mình gọi đội cổ vũ qua, là tự đào hố đúng không.
Cứ đến cuối tuần là phố mua sắm ở khu đại học lại đông người, các cô gái của đội cổ vũ vừa đi tới đầu đường là tiến thẳng đến quán trà sữa hot trên mạng, mấy người Tần Ương muốn lấy le, cũng đi theo, bao gồm cả “trai thẳng giả vờ” Mạnh Đông.
Chỉ để lại Y Minh Trạch không có hứng thú với trà sữa và Lâm Tiểu Mãn không có hứng thú với con gái.
Hai người song song ngồi xuống ghế nghỉ công cộng ven đường.
Có một đôi nam nữ tình tứ dựa sát vào nhau đi tới, một mảnh lá thu vàng óng rơi xuống tóc cô gái, bị chàng trai lấy xuống, ném xuống đất, lăn lộn rất lâu trong gió trên nền gạch xanh sẫm, cuối cùng bay đến chân Lâm Tiểu Mãn.
Lâm Tiểu Mãn nhặt chiếc lá đó lên, nhớ đến hotsearch hai hôm trước nhìn thấy trên weibo Mùa thu là mùa thích hợp nhất để yêu nhau
Từng đôi lại từng đôi gà bông thân mật với nhau trên lối đi bộ, Lâm Tiểu Mãn vò vò vạt áo, nhìn Y Minh Trạch bên cạnh. Anh đang nghịch điện thoại, tay trái tùy ý để trên ghế, cách tay Lâm Tiểu Mãn không đến cm.
Lâm Tiểu Mãn lén lút rút ngắn khoảng cách đi cm, Y Minh Trạch không phát hiện, cậu lại to gan rút ngắn thêm .cm, hai ngón út gần như sắp chạm vào nhau.
Lòng cậu ngứa ngáy khó nhịn, nhủ thầm, thời điểm này mà không làm chút gì, thì đúng là quá lãng phí bầu không khí.
Nhưng ngay lúc Lâm Tiểu Mãn gom can đảm, chuẩn bị nắm lấy ngón tay của Y Minh Trạch, thì một anh chàng đẹp trai cao ráo đeo hoa tai đi về hướng này.
Anh chàng trang điểm theo trend, ngũ quan được đánh khối cho lập thể, áo lông cừu bó sát, bọc lấy cơ bắp mạnh mẽ. Ngay lập tức còi báo động của Lâm Tiểu Mãn rú inh ỏi, lông tơ dựng đứng, rada đồng tính luyến ái bình thường đình công chợt xoay vòng cấp tốc.
Quả nhiên, anh chàng kia tới trước mặt Y Minh Trạch, trực tiếp giơ điện thoại ra, “Anh đẹp trai, add wechat nhé.”
“Danh sách bạn bè của anh ấy đầy rồi!” Lâm Tiểu Mãn gần như là la lên, khiến anh chàng kia giật mình.
“Năm nghìn bạn bè, đầy rồi?”
Lâm Tiểu Mãn gật đầu, khẳng định chắc nịch: “Đầy, đầy ắp rồi.”
Ánh mắt của anh chàng kia chần chừ qua lại giữa hai người một lát, hình như đã hiểu ra gì đó.
“Được rồi, đã quấy rầy.” Mặt anh chàng kia bày vẻ “thì ra là thế”, không dây dưa nữa, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của người đó, Lâm Tiểu Mãn thở hắt ra như trút được gánh nặng, bụng bảo dạ sao mà Y Minh Trạch dụ ong bướm thế, hết người nọ đến người kia.
“Vội cái gì?” Y Minh Trạch lười biếng duỗi đôi chân dài ra, như cười như không, “Thật ra nếu như cậu không ngăn lại, thì tôi cũng không add.”
“Thật ạ!” Lâm Tiểu Mãn nghe vậy vui lắm, “À đúng rồi, trước kia anh từng được con trai xin wechat chưa?”
Lúc cậu hỏi, hoàn toàn quên tiệt mình cũng là người đi tìm Y Minh Trạch xin kết bạn.
“Ừ, nam nữ đều có.” Y Minh Trạch khoác tay lên chỗ tựa lưng, “Con gái thì có thể add đôi người, còn con trai từ chối thẳng.”
Lâm Tiểu Mãn gật gật đầu, Y Minh Trạch đúng là một chàng trai biết ý, con gái dễ ngại, từ chối ngay mặt không tốt lắm. Cứ thế, giá trị mị lực của Y Minh Trạch trong mắt Lâm Tiểu Mãn lại tăng thêm không ít.
“Còn cậu, từng được người khác xin wechat chưa?” Y Minh Trạch chợ tò mò.
“Chưa từng.” Lâm Tiểu Mãn thành thật đáp.
“Con trai thì sao?”
Lâm Tiểu Mãn vẫn lắc đầu.
“Không thể nào.” Y Minh Trạch không tin, với tướng mạo thanh tú môi hồng răng trắng của Lâm Tiểu Mãn, với khiếu thẩm mỹ thời nay luôn thu hút ánh nhìn mới đúng.
“Như em ấy mà, hình như trong giới gay không được hoan nghênh cho lắm.” Lâm Tiểu Mãn ngượng ngùng nói, “Đa số gu của mọi người là dạng tràn ngập hormone nam tính.”
“…” Y Minh Trạch rơi vào điểm mù tri thức.
Anh thấy rất ngạc nhiên, anh vẫn luôn cho rằng Lâm Tiểu Mãn là kiểu người quý hiếm trong giới đồng tính.
Bởi vì anh thấy, con trai thường thích người yêu trắng trắng mềm mềm, có thể kích phát ý muốn bảo hộ của mình.
Nếu một mãnh nam cơ bắp yêu thương quấn quýt với một mãnh nam cơ bắp khác… Thôi, Y Minh Trạch nghĩ mà đã thấy hơi ngán.
Tranh thủ nhìn Lâm Tiểu Mãn thêm vài lần để rửa mắt vậy.