Thứ duy nhất có thể chạm vào con người đã vụn vỡ này, là bàn tay em

chương 06 -thủ phạm đã được tìm ra, hắn chính là....

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

trans: khoa

edit: cũng khoa nốt

Chào mọi người, tình hình là tuần sau mình đi Nha Trang và hơi tiếc là khum đi được fes của Kim, để lấy huy hiệu vợ mình roài nên cũng hơi sầu đôi chút. Nói thật ra thì tuần sau có thể bị chậm tiến độ lại

mà mình có đặt ra tiến độ đâu mà chậm :V .SỦI THÔI. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

「Đến nơi rồi. Vào đi..」

Mặc dù đang là giữa giờ học, tôi cùng với Uchikukan-senpai đi trên hành lang vắng lặng và đã đến―――

「…Văn phòng hội học sinh ?」

Hội học sinh, trái tim của trường học, được chọn lựa từ rất nhiều học sinh.

Trong căn phòng nơi họ tụ hợp, tôi, một học sinh bình thường, được mời đến đây.

「Chị chắc chứ? Thật không tốt cho em, một học sinh tầm thường, vào trong đây?」

「Không sao. Chị cho phép cậu vào.」

Chị ta nói với vẻ không chút chần chừ và kéo tôi vào trong khi đang nắm lấy tay tôi.

Tôi đoán rằng chị nghĩ thế là đủ, và chị buông tay tôi ra khi cả hai vào trong phòng

Trung thực mà nói thì, đây là một sự giúp đỡ lớn lao. Nhưng tôi cảm thấy khá đau bởi cái nắm chặt tay của chị ấy.

Cơn đau thì nó lại nhiều hơn so với sự xấu hổ.

「Đi theo nào.」

Trong lúc tôi dần ổn định lại, Uchikukan-senpai bắt đầu đi và bước xa hơn về phía phòng hội học sinh.

Ở đó còn có một cánh cửa nửa, cái đó trông khá là kỳ lạ.

…Một căn phòng bên trong lại còn thêm một cái nữa?

Và trên cánh cửa có viết:”Không phận sự miễn vào ngoại trừ Uchikukan Kurou.”

「Um, senpai? Căn phòng này là…?」

「Phòng của chị .」

Tôi bất ngờ rằng cô tuy một học sinh nhưng lại có cho mình phòng riêng, hơn thế nữa chỉ là một thành viên trong hội học sinh.

Ngoài ra, nó dường như giới hạn với tất cả mọi người ngoại trừ cô.

Người này là ai?

「Thắc mắc gì à?」

「Không ạ, mà… Em thấy tò mò về rất nhiều điều, nhưng…」

「Cậu sẽ hiểu nó sớm thôi.」

Rõ ràng là, cô sẽ chẳng nói gì cho tôi nghe về chinh bản thân cô.

Mặc dù tôi không hứng thú về người khác, nhưng tôi vẫn muốn biết nhiều điều về cô ấy, mà bây giờ tôi sẽ bỏ qua chủ đề này vậy.

Tôi lại không muốn gây ra nhiều rắc rối và làm người tin tưởng mình không vui.

Trong lúc tôi đang tự thuyết phục chính bản thân, Uchikukan-senpai lấy cái chìa khóa từ túi đồng phục của mình và đút vào tay nắm cửa.

「Vào đi.」

「Eh? Không, nhưng mà…. Em là người lạ, chị hiểu chứ?」

「Không vấn đề gì. Chị cho phép mà.」

Sau khi nói giống như vậy, Uchikukan-senpai mở cửa phòng.

Bên trong căn phòng là một thứ hoàn toàn khác biệt.

Thứ đầu tiên ập vào mắt tôi đó là một số lượng lớn màn hình được đặt trên tường.

Có một cái máy tính và bàn phím được đặt trên cái bàn đối diện tôi, và một mớ thiết bị bừa bộn không rõ qua con mắt của người chưa qua huấn luyện

「Um… Senpai? Căn phòng này là gì thế…?」

「Hmm, một căn cứ bí mật .」

Nó không phải là một căn cứ bí mật, nhưng mà lại là thứ gì đó mà một tổ chức bí mật sử dụng.

Uchikukan-senpai, không để ý đến tôi, chị ngồi lên ghế và bắt đầu khởi động máy tính.

「Um, Chị đang làm gì thế …?」

「Thu thập thông tin.」

「Thu thập thông tin?」

「Tìm kiếm tội phạm.」

Uchikukan-senpai chỉ nói có vài từ, nhưng tôi có thể hiểu được chị đang cố nói đến thứ gì.

Nói theo cách rõ ràng hơn, cô ấy sẽ dùng căn phòng này để xác định thủ phạm viết lên bàn của tôi.

「…Chị có thể làm điều đó?」

Không phải là tôi không phải tin tưởng Uchikukan-senpai, nhưng

đó là một điều không thể.

Nhưng cô lại tập trung vào cái máy tính mà bản thân cô ấy đã bật lên

「Hiểu rồi.」

Sau khi nói như thế, cô bắt đầu làm việc với chiếc bàn phím với máy tính như thể cô rất thân thuộc với nó.

「Bằng tất cả khả năng của mình,Có phải chị rất giỏi về khoảng máy móc?」

「Tất nhiên. Những trang thiết bị này đều do chị tự làm ra.」

「Tự làm!? Đừng nói là cả cái máy tính này luôn nhé?」

「Đúng rồi đấy.」

Uchikukan-senpai làm dấu tay hình chữ V một cách rất đáng yêu.

Tôi không thể nào che đi được sự bất ngờ của mình.

Nếu tất cả thiết bị ở đây đều được làm bởi Uchikukan-senpai, vậy thì cô ấy thật sự là ai chứ?

Mặc dù với sự cực kì ngỡ ngàng của tôi, Uchikukan-senpai vẫn tiếp tục với công việc của mình.

Tôi không thạo về máy móc cho lắm, nên là tôi thật sự không hiểu cô ấy đang làm gì

「Hm, Tìm thấy rồi.」

Đột nhiên, Uchikukan-senpai lẩm bẩm.

Chị ta tìm thấy nó? Đừng bảo là chị tìm thấy hung thủ rồi nhá? Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Không, quá sớm để kết luận như vậy.

Trước hết, mình phải hỏi để xác thực đã.

「Uchikukan-senpai, chị đang tìm gì thế?」

「Thủ phạm.」

Nó chính xác như tôi dự đoán.

Tôi không tưởng tượng được rằng chị ấy lại tìm ra thủ phạm trong thời gian ngắn đến như vậy

Nhưng tôi không hiểu làm cách nào để tìm kiếm hung thủ từ trên máy tính, nên tôi quyết định hỏi.

「Làm cách nào để chị tìm ra thủ phạm thế?」

「Chà, trước hết thì cậu hãy nhìn lên màn hình đã.」

Một lượng lớn màn hình trên tường được bật lên cùng một thời điểm, và có cả những tấm ảnh được hiển thị trên đó.

「Eh… Đây là gì…?」

Những cái màn hình cho thấy hình ảnh cổng trường, lối vào, hành lang, những lớp học, phòng giáo viên, và những căn phòng khác ở trường này.

「Làm cách nào…?」

「Ở đấy.」

Uchikukan-senpai chỉ tay về phía cửa sổ.

Chẳng phải đó là camera an ninh sao.

Ở thời đại này thật là phổ biến cho các trường học phải lắp đặt cho mình những camera an ninh.

Thậm chí tôi biết được rằng tỉ lệ lắp đặt camera an ninh ở trường học ở đất nước này chiếm hơn khoảng một nửa.

Lý do cho việc này là để ngăn chặn những kẻ đáng nghi và phòng ngừa học sinh trở thành những tên tội phạm.

Chà, tôi sẽ để chủ đề này qua một bên, bởi nó không phải là thứ tôi tò mò.

「Đừng nói là chị vừa truy cập vào hệ thống camera an ninh…?」

「Un, Đúng rồi đó.」

「Senpai, truy cập trái phép là một hành vi phạm tội đó.」

Tôi chợt bất ngờ trong khoảng khắc, nhưng ngay sau đó sắc mặt tôi trở nên trắng bệch.

Truy cập trái phép là một hành vi phạm tội nghiêm trọng.

Không phải là tôi làm hay yêu cầu cô ấy làm, nhưng nếu tôi không làm gì về vấn đề này, tôi sẽ trở thành đồng phạm với senpai mất.

Cô nói:”Không phải là như vậy” lắc đầu mình như thể đang phủ định nó

「Nó không phải là hack.」

「V, vậy đó là gì?」

「Một yêu cầu gửi đến hiệu trưởng nhà trường. Chị là người phụ trách hệ thống an ninh. Là người làm ra những camera an ninh này」

「…Vậy sao?」

Lúc đó, tôi chẳng hiểu được cô ấy đang nói gì nữa.

Tôi phải trở nên bình tĩnh và chắt lọc lại những gì cô nói.

Theo cách rõ ràng hơn, có vẻ như cô được cho phép bởi hiệu trưởng nhà trường, và camera an ninh ở đây được làm bởi Uchikukan-senpai, bên canh đó cô tự quản lí và giám sát chúng.

「L, làm sao điều đó lại có thể…?」

「Chị sẽ không nói dối cậu.」

Thật khó để mà tin, nhưng nhìn vào thiết bị và băng ghi hình camera an ninh, tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc tin tưởng cô ấy. Đằng khác, tôi lại chả muốn biến cô thành kẻ địch của mình chút nào.

Do tôi không thể nói nên lời, Uchikukan bắt đầu giải thích trong khi vẫn làm việc với chiếc bàn phím.

「Điều đầu tiên, giả thuyết đơn giản. Những học sinh cùng lớp không thể nào ở trong lớp lúc đó khi thủ phạm viết lên trên bàn,」

Hiểu rồi, thật đúng nếu ai đó viết lên bàn tôi, họ cần phải làm nó với việc không bị nhìn thấy.

「Có lẽ điều đầu tiên thời gian sẽ là buổi sáng .」

「Điều gì lại khiến chị nghĩ rằng nó lại là buổi sáng?」

「Đơn giản thôi. Cậu không thể nào lẻn vào trường vào buổi tối. Nếu cậu xâm nhập bất hợp pháp, camera an ninh sẽ báo động và chuông cảnh báo sẽ vang lên. 」

Cái quái gì thế?

Liệu đây có phải là một cái dinh thự hay là một cái khác?

An ninh thì quá chặt chẽ đến nỗi mà phải tắt nó đi.

Tôi bất ngờ và hỏi Uchikukan-senpai để xác nhận.

「Nói cách khác là, không có dấu hiệu nào cho thấy chuông cảnh báo được kích hoạt?」

「Đúng thế.」

Hiểu rồi, nhờ có lời giải thích của cô ấy đã giúp tôi thông suốt hơn

Đúng hơn là, không thể nào để đột nhập vào nửa đêm, và để lại những nét viết, họ phải đến trường trước khi học sinh đến các câu lạc bộ và vào lớp học.

Tôi nghĩ về nó một lúc và sau đó nhận ra

「Vậy, người đầu tiên vào lớp học sáng nay chính là thủ phạm, và camera an ninh ghi lại hành động của hắn ta?」

「Chính xác. Tên thủ phạm là kẻ thật thiển cận và nông cạn.」

Chà, kể cả nếu có camera an ninh, thì có lẽ thủ phạm không nghĩ rằng một học sinh có thể lấy được băng ghi hình đó. Tôi cảm thấy tiếc cho hắn một chút.

「Vậy ai là thủ phạm…?」

「Chị sẽ cho cậu xem.」

Sau đó chị ấy di chuyển con chuột để tua lại đoạn băng ngay lúc thủ phạm bước vào lớp học.

Và sau đó, thứ xuất hiện trên màn hình là một học sinh nữ bước chân vào lớp học trong khi chú ý đến xung quanh.

Tôi nhận ra bóng dáng đó

「Đây là…」

Ari Nishikawa. Kẻ tự nhận là bạn thân với bạn thuở nhỏ của tôi Ayaka Kirishima.

Truyện Chữ Hay