Các ông đừng spoil dù là chi tiết nhỏ nhất chứ... bọn tôi đang bị lười làm tiếp vì cứ như này đấy, thiệt tình. Chúc m.n đọc truyện dui dẻ
___________________________________
Trong cái bầu không khí khó xử này, tôi nhìn đồng hồ của khu trung tâm trò chơi.
Giờ đã hơn năm giờ.
Tôi đã ở lại đây lâu quá rồi.
Tôi không muốn tiếp tục nán lại trong bầu không khí tồi tệ này nữa.
“Mình xin lỗi các cậu nhé, nhưng mình phải rời đi bây giờ rồi, nếu như không về nhà sớm thì bản thân sẽ gặp rắc rối mất.”
“Ể, không, không Hanacchi, cậu đang đùa đấy à! Mới chỉ vừa có 5h thôi mà? Hay là cậu có việc gì cần phải làm ở nhà á?”
“Không, không phải vậy đâu…”
Tsukigase-san trông có vẻ thất vọng lắm, nhưng tôi không có cụ thể việc gì cần phải làm ở nhà cả.
Tôi đơn giản chỉ là không muốn làm phiền người phụ nữ ấy.
Nhưng Tsukigase-san, người mà chẳng hề biết về quá khứ của tôi, đang không chịu bỏ cuộc và cứ bám lấy tay tôi.
“Nè, tại sao lại không chứ? Tớ muốn dành nhiều thời gian hơn nữa với Hanacchi. Cuối cùng chúng ta cũng đã được đoàn tụ cơ mà!”
Chuyện này thật rắc rối quá đi mất.
Tôi không hề muốn ở cạnh người khác nhiều nhất có thể, và người duy nhất mà tôi có thể ở cạnh cùng chính là Tsugumu.
Tsukigase-san không hề biết gì về quá khứ của tôi.
Nhưng điều đó không có nghĩa rằng tôi sẽ đủ sự tin tưởng vào Tsukigase-san để mà tháo gỡ cái mặt nạ của tôi ra.
Tôi không muốn bị phản bội vì trao sự tin tưởng người khác thêm bất cứ một lần nào nữa.
Tôi không thể làm khác được, tôi cần phải tách cô ấy ra bằng mọi cách có thể.
Đúng như tôi vừa nghĩ, Tsugumu bước tới chen ngang vào giữa chúng tôi.
“Tớ xin lỗi Anju-san. Cậu ấy có thời gian giới nghiêm và nếu cậu ấy không về nhà sớm, cậu ấy sẽ bị mắng bởi ba mẹ của mình mất. Cậu không hề muốn cậu ấy bị mắng đúng không?” [note41088]
“Hóa ra là vậy sao? Thật chứ?”
Tôi gật đầu tán thành khi nhận ra rằng đó là một pha xử lý khôn khéo đến từ Tsugumu.
“Ừ, đúng vậy. Vì vậy mình rất xin lỗi, nhưng bây giờ mình phải về rồi.
Nói xong, tôi nhẹ nhàng cúi đầu chào và bắt đầu bước đi về nhà.
Đúng ra tôi có ý định sẽ đưa Tsugumu về nhà, nhưng bây giờ có lẽ tôi sẽ làm vậy với cô ấy vào lần sau. Đó là những gì mà tôi đã quyết đinh.
•
•
•
“Aa~a, mình ước rằng phải chi cậu ấy có thể ở lại đây lâu thêm một xíu nữa thôi.”
Trong lúc tôi đang nhìn cậu ấy rải bước, tôi chuyển sự chú ý của mình sang Anju-san, người đang lẩm bẩm kế bên tôi.
Tôi có thể nhìn ra vài thứ từ biểu cảm của khuôn mặt cô ấy, rằng cô ấy đang thật sự rất tiếc nuối.
Tôi đã nghe từ chính miệng cậu ấy rằng cậu ấy đã gặp cô ta trước khi dính vào mấy vụ việc lùm xùm đó.
Nhưng tôi vẫn không biết ý định thực sự của cô ta. Tôi không tin tưởng cô ta chút nào.
Đó là lý do tại sao tôi cần có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với cô ấy.
Tôi đã quyết định và gọi tên cô ấy.
“Um, Anju-san này! Tôi muốn hỏi cậu một vài câu có được không…?”
“Hừmm~? Nói đi?”
Tiếng trả lời uể oải và đầy chán nản đáp trả lại.
Thế nhưng, cô ta lại cười mỉa mai và mở miệng nói “Chà, cô biết đấy…”
“Tsumtsum, không bình thường, phải không?”
“―――?!”
Tim của tôi đập thình thịch và loạn nhịp cả lên.
Cô ta nhìn thấu tôi rồi sao?
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ấy, cô ta đã có thể nhìn thấu được tôi.
Nếu đúng như vậy, tôi không thể nào xem thường cô ta được. Cẩn thận chưa bao giờ là thừa thải cả.
“Tôi đã luôn có một sở thích là quan sát người khác kể từ khi còn là một bé gái, cậu biết đấy. Có lẽ đó là lí do tại sao mà tôi có thể nói, tôi có thể nhìn thấu tâm can của người khác là vậy.”
Đôi mắt của cô ta đã nghiêm túc hơn nhiều so với lúc cô ta say mê cậu ấy trước đó.
“Vì vậy, tốt nhất thì cô hãy nên thành thật trước với tôi đi nhé?”
“…Tôi sẽ cố để làm điều đó.”
Nếu những gì cô ta nói là thật, chả có ích gì khi cứ phải giả vờ khoác lên mình sự thảo mai nữa cả. [note41089]
Nếu mà đúng là như vậy, thì chi bằng cứ thể hiện con người thật của nhau ra hết đi.
Hãy thành thật nói về nó nào.
“Anju-san, tôi có một câu hỏi dành cho cô.”
“Về Hanacchi á?”
Tôi biết rằng cô ấy đã nhìn thấu được tôi. Có vẻ những điều cô ta nói đều là thật.
Vậy nên cô ta có lẽ phải hiểu được những gì tôi đang định nói.
“Đúng vậy. Cô đã nhận ra rằng cậu ấy đang đeo lên mình một chiếc mặt nạ, đúng không?”
“………”
Cô ta chìm vào trong im lặng. Điều này có nghĩa rằng cô ta biết về chuyện đó.
Thế nên không cần phải vòng vo tam quốc nữa đâu.
Tôi chỉ cần đi thẳng vào vấn đề chính và tìm lấy sự thật.
“Cô đã biết cậu ấy từ hồi xưa rồi, kể cả khi dù chỉ có mỗi một ngày, nếu thế cô phải cảm thấy cực kì không thoải mái với cậu ấy bây giờ chứ. Đúng không?" [note41090]
“………”
Anju-san lại chìm vào im lặng.
Cô ta có vẻ đang nghĩ ngợi về gì đó, nhưng tôi sẽ không từ ý định của tôi đâu.
“Nhưng cậu không thắc mắc về nó, mà chỉ đơn giản chấp nhận nó. Đó là những gì mà tôi cảm thấy.”
“………”
Đúng vậy, đó là những gì mà tôi đã thật sự cảm thấy.
Cậu ấy luôn đeo mặt nạ để che giấu bản thân mình trước những người khác chỉ ngoại trừ tôi.
Cậu ấy trưng ra một nụ cười mà khiến tôi rợn tóc gáy.
Nụ cười đó chẳn hẳn đã gây sợ hãi cho Ayaka Kirishima, Moemi Kishi, Airi Nishikawa và cả đám học sinh còn lại của lớp, kể cả có là gia đình của cậu ấy.
Tuy nhiên, cô ta lại không hề giả vờ như vậy và vẫn đối xử với cậu ấy tự nhiên như thể điều đó là chuyện bình thường.
Cô ta đã nói rằng sở thích của bản thân là quan sát mọi người xung quanh.
Thế nên làm sao mà cô ta không thể không để ý đến sự thay đổi của cậu ấy cho được?
Vậy chỉ có một câu trả lời duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra được.
“…Cô có liên quan hay dính líu gì đến những sự cố trước đây, có phải không?” [note41091]
“………”
Cô ta im lặng khi tôi hỏi lại chính xác câu hỏi đó một lần nữa, nhưng tôi sẽ không thể quên nổi cái khoảnh khắc khuôn miệng đó méo xệch đi một cách kín đáo trên mặt cô ta đâu.
“Fu….Fufu…..Hahaha….Kyahaha..KYAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAA”
Tôi run rẩy khi mà cô ta cười to và điên loạn mặc kệ sự chú ý đến từ những người đi đường xung quanh.
Cái hình ảnh vô tội và tươi tắn mà tôi vừa thấy chỉ mới vài khắc trước, giờ chỉ còn là một con quỷ đang cười điên dại trong mắt tôi.
Cô ta hướng ánh nhìn về phía tôi và nói.
“Ồ, tao bị bắt rồi đấy… tao cứ nghĩ rằng Hanacchi không hề biết chứ… nhưng mày thì không tồi đâu.”
“…Vậy hóa ra đó là bản chất thật của cô à?”
Trên thế giới này không thiếu mấy con miêu nữ diễn vẻ ngây thơ để gây ấn tượng với đàn ông.
Tôi nghĩ tôi hiểu đó là một loại vũ khí của phụ nữ, và đồng thời cũng là một tác phẩm nghệ thuật trần thế.
Tôi đã giả vờ để thành một thứ gì đó mà không phải che giấu đi bản thân mình, ngoại trừ trước mặt cậu ấy.
Nhưng mà về bản chất của tôi lại có điều gì đó hoàn toàn khác biệt với con đàn bà này.
Có cái gì rất điên loạn trong cô ta. Cô ta rất nguy hiểm.
Bản năng của tôi dáy lên hồi chuông cảnh báo tôi.
“Well, chả có vấn đề gì với tao về việc bị lộ ra hay sao cả.”
Cô ta thay đổi cách xưng hô của mình từ “Watashi” sang “Atashi”. Đây có vẻ mới đúng là bản chất thật của cô ta. [note41092]
“…Cô không hề phủ nhận những gì mà tôi đã suy luận ra đúng không?”
“Hừm? Ừ. Tao đếch có cái lí do gì để mà phải phủ nhận nó cả.”
Những lời nói ra như thể bình thường của cô ta làm tôi kinh tởm, cứ như là cô ta chẳng hề có sự ác ý nào cả.
Tôi không nghĩ con ả này có liên quan trực tiếp gì đến những tai nạn của cậu ấy cả, nhưng chắc chắn cô ta sẽ làm chuyện gì đó với cậu ấy.
Con đàn bà này tuyệt đối không được phép ở gần cậu ấy nữa.
Tôi phải bảo vệ cậu ấy.
“Cô định làm gì với cậu ấy? Cô muốn điều gì từ cậu ấy sao?”
“Fu~fu, hiện giờ nó vẫn còn là bí mật. Nhưng tao hứa với mày điều này, rằng tao sẽ không làm bất cứ điều gì hại tới anh ta đâu.”
“…Tôi hoàn toàn không tin cô.”
“Tao biết. Nhưng tao sẽ chỉ làm theo nhưng gì tao tin là đúng mà thôi. Vì vậy, mong mày sẽ hiểu điều đó.”
Cô ta nói điều đó và tiếp tục cười vào mặt tôi.
Cô ta sẽ làm theo niềm tin của cô ta á? Cô ta tin vào cái quái gì cơ chứ?
Tại sao cô ta lại nhắm vào cậu ấy? Tôi không hiểu nổi.
Điều duy nhất tôi hiểu được bây giờ rằng cô ta chính là kẻ thù của tôi.
“…Được thôi. Tôi cũng sẽ nói với cô một điều này.”
“Saooooo~ Có chuyện gì hả?”
Cô ta dường như đã quay trở lại là một con gyaru với tông giọng như bé mèo đang được vuốt ve của mình như trước. Đúng là một màn diễn xuất kinh tởm làm sao.
“Nếu như cô làm bất cứ điều gì tổn hại tới cậu ấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô….. Và sau đó, tôi sẽ giết cô.”
“Ồ, mình sợ quá, sợ quá đi mất.”
Đó là tất cả những gì mà tôi nói, sau đó tôi quay gót và bước đi theo anh ấy.
•
•
•
•
•
Phải rồi, em sẽ không bao giờ để anh bị tổn thương một lần nào nữa đâu.
•
•
Em sẽ không để bất cứ ai đến gần anh nữa đâu.
•
•
Chỉ có em….. mới là người duy nhất có thể bảo vệ anh.