『Quân trộm cắp!』 『Thứ tội phạm!』 『Thằng biến thái!』
『Đi chết đi!』 『Đồ rác rưởi!』 『Cút khỏi đây!』
Những lời lăng mạ mà tôi chẳng hề hay biết cứ thế ồ ạt lao tới.
Lời nói là thứ vũ khí chết người.
Chỉ một từ duy nhất thôi cũng đủ sức để hủy hoại cuộc đời của một con người.
Tôi đã lĩnh hội được điều đó từ hồi còn học tiểu học.
Vậy nên tôi vừa có—
「… Một giấc mơ thật hoài niệm.」
Thanh âm của đồng hồ báo thức vang vọng khắp căn phòng, tôi ngồi dậy và khẽ lẩm bẩm với bản thân.
Thức dậy là điều tồi tệ nhất trên đời.
Tôi lại có một giấc mơ. Một giấc mơ về những ngày ấy.
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào vượt qua nó một cách dễ dàng đến thế.
「 Chà, dậy thôi. 」
Tôi lấy bộ đồng phục mới từ ngăn kéo rồi khoác lên người trước khi rời khỏi phòng và tới nhà vệ sinh.
「 Ara. Chào buổi sáng Kana, con dậy sớm quá ha.」
Người đầu tiên cất tiếng chào tôi trong buổi sáng là mẹ, đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
Tôi khẽ cúi đầu và đáp lại.
「 Chào buổi sáng, Maizuru-san.」
Maizuru là tên của mẹ tôi.
Tôi gọi mẹ bằng tên của bà.
Không, không chỉ có mẹ tôi.
「Chào buổi sáng, Kanata. Con mặc bộ đồng phục đó nhìn đẹp lắm.」
「Chào buổi sáng, Susumu-san. Cảm ơn.」
Ngồi trên ghế sô pha với một tờ báo trong tay, cậu mở lời chào cha mình, cũng bằng tên của ông ấy.
Dĩ nhiên, họ có cùng chung huyết thống.
Thông thường thì, không có đứa trẻ nào cư xử như vậy cả.
Nhưng trong tâm trí của tôi, điều này đã trở thành thông lệ.
Kể cả những bậc làm cha làm mẹ kia cũng tỏ ra vô cùng miễn cưỡng.
Chẳng hề đếm xỉa đến điều đó, tôi mau chóng vào nhà vệ sinh.
「... Vết thương của thằng bé vẫn chưa hề lành lại.」
「 Đã bao năm trời trôi qua rồi… Tại sao con lại thành ra thế này cơ chứ?」
Giọng nói khe khẽ của họ chạm tới tai tôi.
Tôi không biết họ nghĩ thế nào về chuyện đó, song nó chẳng hề làm tôi cảm thấy phiền phức.
Hai người họ chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra với tôi, nhưng cả hai đều đã lãng quên đi điều ấy.
Tuy nhiên, nó chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi thản nhiên đi rửa mặt.
Xong việc thì về phòng để lấy cặp sách.
Khi tôi rời khỏi phòng, cánh cửa ở phòng kế bên mở ra.
Đó là em gái của tôi, Sakura-san đang len lén nhìn trộm qua khe cửa.
Trông con bé có vẻ đang ngái ngủ, nhưng khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt nó sáng bừng cả lên.
「Chào buổi sáng, Onii-chan! Anh dậy sớm quá ha! Ồ, bộ đồng phục đó trông ngầu quá đi mất! Hợp với anh lắm đấy! Thế mới là Onii-chan của em chứ!」
Em gái tôi nói nhanh quá.
Con bé học lớp chín, cũng có thể coi là người lớn rồi, nhưng bên trong vẫn còn rất trẻ con.
「Buổi sáng tốt lành, Sakura-san.」
Tôi gọi em gái bằng kính ngữ "san" và lịch sự chào lại.
Khi nghe những lời của tôi, biểu cảm của con bé trở nên mù mịt trong thoáng chốc, nhưng rồi con bé lại mau chóng nở nụ cười.
「 Ồ, phải rồi! Em muốn đi học cùng Onii-chan. Vậy nên là…!」
「Xin lỗi, nhưng anh phải đi ngay. Giờ thì, xin thứ lỗi.」
Cậu cắt ngang câu nói của em gái, để lại những lời đó rồi bước về phía cánh cửa.
「 Ah… Đ, đợi đã! Onii-chan!」
『Làm ơn hãy đợi đã! Onii-chan!』
Khung cảnh hai chúng tôi cùng nhau chơi đùa thuở bé thơ chợt ùa về trong tâm trí.
Con bé luôn ở phía sau tôi, cố gắng hết sức mình để theo kịp tôi một cách tuyệt vọng.
Có lẽ hồi ấy tôi yêu thương con bé rất nhiều.
Nhưng giờ đây, chẳng còn chút cảm xúc nào đọng lại.
「Con đi đây.」
「N, này, bữa sáng x——」
Lờ đi những lời nói của cha, tôi bước ra khỏi cửa.
Với gia đình, tôi là một nỗi hổ thẹn.
Là một thứ phiền phức không nên có mặt ở đó.
Vậy nên tôi không ở lại thì tốt hơn.
Với họ, lẽ ra tôi không nên tồn tại trên cõi đời này.
「... Hôm nay trời đẹp thật.」
Bầu trời trong vắt và tràn ngập nắng sớm.
Một ngày hoàn hảo để tổ chức lễ khai giảng.
Tôi bước thẳng tới trường.