Từ nhà lớn Tiễn gia ra ngoài, Biên Dĩ Thu dùng khăn tay vắt trước túi lau lau tay, trực tiếp quẳng vào thùng rác.
Như thường lệ thì Tả Thành lái xe, Hà Tự cùng y ngồi phía sau.
Xe mới chạy được một đoạn không xa, điện thoại Biên Dĩ Thu reo lên, trên màn hinh hiện rõ là tin nhắn Nguyễn Thành Kiệt gửi đến, nói với y tiếng nữa sẽ đến sân bay thành phố Z.
Biên Dĩ Thu nhìn nhìn đồng hồ, từ vịnh phía Đông đến sân bay phải đi ngang qua cả nội thành, bây giờ đi qua hẳn là vừa đúng lúc.
Vì thế y nói: “Hai người ở trạm thu phí đón xe tự về đi, xe để lại cho tôi.”
Hà Tự: “………”
Tả Thành: “………..”
Hà Tự hỏi: “Anh làm gì?”
Tả Thành nói: “Anh đi một mình không an toàn.”
Biên Dĩ Thu hắng giọng mà ra vẻ: “Lão tử muốn đi hẹn hò, dẫn các cậu theo mới không an toàn.”
Hà Tự: “Hẹn hò với ai? Kha……..”
“Khụ khụ, khụ.” Tả Thành phía trước nhanh chóng ho khan vài tiếng, Hà Tự lập tức đổi lại, “Kha….Khả, chính là trạm thu phí không đón xe đón xe được.”
Tả Thành nhẹ nhàng thở ra, từ phía sau kính nhìn thấy Biên Dĩ Thu đang híp mắt quan sát mình, vội nhìn vào gương mà nhếch môi, cười một nụ cười thật tươi: “Gần đây không khí quá khô, giọng không được thoải mái.”
Biên Dĩ Thu nhắc nhở cậu: “Trong hộc có để kẹo thông họng.”
“Dạ dạ.” Tả Thành một tay đánh tay lái, một tay mở hộc giữ đồ ra, lấy một viên tắc đường thông họng bỏ vào miệng, “Lão đại, anh có muốn ăn không?”
“Giọng của tôi rất tốt.” Không biết có phải do cảm giác của y sai hay không, y cảm thấy hai tiểu tử này có việc gạt mình.
Hà Tự cợt nhã hỏi: “Lão đại, anh hẹn hò với tiểu tình nhân nào mà còn phải tự mình lái xe qua vậy, trực tiếp kêu người đến câu lạc bộ rồi tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, không phải sẽ bớt được việc sao.”
Biên Dĩ Thu giở giọng xem thường: “Đó mà gọi là hẹn hò à? Cái đó gọi là bắn một pháo.”
“Chẳng lẽ anh hẹn người ta không phải để bắn à?” Tam quan của Hà Tự đều đổ vỡ.
“……” Biên Dĩ Thu nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Đối với người như Nguyễn Thành Kiệt, thật đúng là không thích hợp vừa gặp liền vật lộn, nhưng nếu không vì muốn bắn một pháo với ắn thì y vội vàng chạy đến sân bay đón người làm gì? Cùng Kha Minh Hiên phân cao thấp à? Vẫn là cảm thấy địa vị của Nguyễn Thành Kiệt cùng với tiểu tình nhân bên ngoài có gì đó không giống?
Dựa vào tình tính của Biên lão đại, chuyện phức tạp như vậy y cũng không muốn làm rõ, mà đối với chuyện nghĩ một chút không rõ, bình thường y sẽ không thèm nghĩ nữa.
Vì thế y lười cùng hai tên ranh con này giảng đạo lý, tới trạm thu phí trực tiếp một cước đạp hai người xuống xe, giẫm chân đạp lên chân ga liền chạy tốc độ cao hướng về phía sân bay.
“Đệt mợ, thật sự quăng tụi mình ở đây à?” Hà Tự ngậm một miệng khói ô tô, trừng mắt nhìn Biên lão đại lái chiếc Maybach phong cách mà nghênh ngang rời đi, nhất thời không thể chấp nhận được.
Tả Thành đứng bên trạm dừng chân bên đường cái: “Anh ấy đi một mình sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Hôm nay tất cả mọi người ở nhà lớn Tiễn gia, ai có công phu mà phản ứng lại anh ta đâu.” Hà Tự còn mặt một thân âu phục cho tiếc tội cực kỳ quy củ, giơ tay lên choàng qua cổ Tả Thành: “Hôm nay coi như nghỉ ngơi, đi, anh đây dẫn cậu đi chơi một phen.”
“Đi chỗ nào chơi?”
“Cậu muốn đi chỗ nào chơi?”
“Mặc kệ đi chỗ nào……” Ánh mắt Tả Thành nhìn hắn còn cực kỳ nghiêm túc, “Đầu tiên, chúng ta phải tìm một chiếc xe đã.”
Tả Thành vừa dứt lời, gió lạnh vèo vèo thổi tới như một đứa bé nghịch ngợm vậy, cao hứng mà thổi tới chỗ hai người, ở trước mặt thổi tới thổi lui như đang trêu người, nếu phối hợp thêm tiếng đàn nhị, hòa hợp cùng nhau, rất mẹ nó thê lương.
Muốn nói vị trí của nhà lớn Tiễn gia, tuy rằng thoạt nhìn lưng núi mặt biển, phong thủy tuyệt đối là phong cảnh hạng nhất, nhưng mà nói trắng ra, chính là một mảng núi lớn chính phủ còn chưa kịp tới khai phá, nghe nói Tiễn lão tam đã mua nó vài năm trước, nguyên bản là muốn làm một khu du lịch, sau bởi vì nó quá chênh lệch, lại không có nhiều người lui tới, cũng không làm khu du lịch nữa, đơn giản xây một tòa nhà thuộc quy mô nhà ở cấp cao, nuôi một đám người hầu cùng vệ sĩ, ý tứ như thể một vị vua độc chiếm cả ngọn núi này.
Chỗ này cách biển khoảng , km, phía trước không xóm làng không nhà trọ, hai người ở trạm thu phí đợi nửa ngày, đừng nói taxi, ngay cả xe riêng cũng không nhìn thấy được mấy chiếc. Hơn nữa hai người đàn ông cao to như thế, lại còn là buổi tối, tài xế dù có nhìn thấy có người ngoắc xe cũng không nguyện ý dừng xe lại, ai biết có phải chặn đường cướp bóc hay không.
“Biên Dĩ Thu anh con mẹ nó không phải người!”
Vừa qua Nguyên Đán không lâu, chịu ảnh hưởng của một luồng không khí lạnh bất ngờ, nhiệt độ không khí ở thành phố Z giảm đột ngột, nhất là ban đêm càng lạnh hơn, huống chi nhiệt độ ở ngoại thành còn thấp hơn so với nội thành, Hà Tự mặc một bộ âu phục, gió lạnh đến run người.
“Anh sớm nghe tôi gọi người đến đón là được rồi.” Tả Thành liếc hắn một cái, lấy điện thoại ra gọi điện.
Hà Tự kêu rên: “Từ nội thành đến đây cỡ nào cũng mất nửa tiếng!”
“So với hai chúng ta ở chỗ này đông cứng suốt một đêm vẫn tốt hơn.”
“Tôi mẹ nó làm sao biết chỗ này ngay cả một chiếc xe cũng đón không được!”
Tả Thành không để ý đến hắn, điện thoại được kết nối rồi đơn giản nói vị trí của mình với thủ hạ, sau đó quay đầu nhìn hắn: “Lạnh à?”
Hà Tự nhanh chóng gật đầu không ngừng, một đôi mắt lấp lánh tỏa sáng dưới kính mắt, cân nhắc có phải vệ sĩ Tả có lương tâm phát hiện ra rồi cởi áo khoác cho hắn phủ thêm hay không, phát triển thành một diễn viên nam hiền lành thân sĩ như trong phim truyền hình cẩu huyết lúc giờ.
Nhưng mà, bạn học Tả Thành chưa bao giờ xem phim truyền hình, hơn nữa từ trước đến nay đều là ngay thẳng boy, cậu thật sự nghiêm túc nhìn Hà Tự, nói ba chữ, “Tôi không lạnh.” Xoay người tìm một chỗ tránh gió để hút thuốc.
“Họ Tả cậu, con mẹ nó cậu nếu đời này có thể lấy được vợ, hai chữ Hà Tự tôi đảo ngược lại mà viết!”
Tả Thành mang vẻ mặt vô tội: “Tôi vốn không định cưới vợ.”
Hà Tự: “……..” Con mẹ nó kiếp trước tôi tạo nghiệp gì chứ, gặp tên Biên Dĩ Thu cầm thú bán mạng, trọng sắc khinh bạn, còn gặp phải một tên anh em đầu óc thủng một lỗ?
Đang lúc Hà đại luật sư đang than oán một nhà nhân sinh bất hạnh, cuối cùng ông trời cũng mở to mắt, một chiếc Bentley màu xanh hoàng gia chậm rãi chạy qua trạm thu phí, đại khái nhìn thấy Hà Tự một thân cao ráo, mặc âu phục rụt cổ, dáng vẻ đặc biệt không kiên nhẫn, cho nên không đợi hắn phản ứng mà ngoắc lại, vô cùng tự giác mà đỗ trước mặt hắn.
Hà đại luật sự quả thật cảm động muốn rớt nước mắt, đối với người hạ kính xe xuống căn bản y không thấy rõ người bên trong trông như thế nào, liền gác tay lên cửa xe: “Anh em, có thể giúp chúng tôi đi nhờ một đoạn không? Cậu trông tôi diện mạo cũng không giống người xấu đúng không, chỉ là đi làm việc, nhưng xe bị ông chủ lái đi rồi, hai anh đây ở chỗ này hứng gió lạnh nửa ngày, cậu muốn bao nhiêu tiền……”
Người trong xe hỏi: “Các cậu muốn đi đâu?”
“Câu lạc bộ danh nhân.”
“Câu lạc bộ danh nhân?” Người đàn ông này lập lại địa điểm một lần nữa.
“Đúng á, con đường thứ ba ở trung tâm.” Hà Tự vừa nói vừa quay đầu lại hét một tiếng, “Tả Thành, cậu mẹ nó chạy nhanh lại đây!”
“Tả Thành?” Người đàn ông có chút nghiêng người, nhìn người ở phía sau Hà Tự. Ánh sáng mở ảo. cũng không thấy rõ mặt của Tả Thành, nhưng hình như người nọ nhíu nhíu mày, hỏi Hà Tự, “Ông chủ của các cậu là Biên Dĩ Thu?”
“Eh?” Hà Tự vừa nghe hắn nói ra ba chữ Biên Dĩ Thu, trong lòng ầm cực kỳ sốc, nghĩ thầm mẹ nó rốt cuộc là người quen hay kẻ thù?
Tả Thành đem điếu thuốc vừa mới hút được một nửa nghiền tắt trên đất rồi mới đi qua chỗ này, nhìn thấy mặt người nọ, nhưng vẫn nhận ra: “Kha thiếu gia?”
“Hả?” Hà Tự nghe vậy lập tức nhìn kỹ vào trong xe, đừng nói, khuôn mặt này nhìn có chút quen mắt. “Đệt mợ, lão đại đốt mông không phải đi hẹn hò với anh à?”
Kha Minh Hiên gõ vào tay lái, có chút ngoài ý muốn nói ra hai chữ: “Hẹn hò?”
“Cái kia, tôi cái gì cũng chưa nói…” Tuy rằng không xác định được vị Kha thiếu gia này cũng lão đại nhà mình có quan hệ thân thiết đến độ nào, nhưng từ video camera ngày hôm đó, sức sát thương của vị này còn lớn hơn cả Biên lão đại. Vì thế Hà đại luật sự tự biết mình nói sai, hai chân không chút dấu vết mà nhích qua, thập phần “đồng lòng” mà đứng sau lưng Tả Thành.
Kha Minh Hiên đem toàn bộ hành động chột dạ mờ ám của Hà đại luật sư thu vào trong mắt, bất động thanh sắc nhìn Tả Thành: “Cậu ta hẹn hò mà cậu không đi theo?”
Tả Thành ấp úng: “Anh ấy không cho đi theo…..”
“Cậu ta không cho đi theo, cậu sẽ không đi theo? Cậu là vệ sĩ cái kiểu gì chứ!” Cơn tức giận của Kha Minh Hiên đột ngột xảy ra, hét lên xong mới hậu tri hậu giác phản ứng được mình làm gì có lập trường để mà tức giận với Tả Thành?
Tính tình Biên Dĩ Thu hóa thành nước tiểu đi chăng nữa hắn còn không biết sao, mỗi lần cùng hắn hẹn gặp măt ở biệt thự cũng không cho Tả Thành đi theo, còn không phải vì điểm này còn lớn hơn cả mặt mũi, tuyệt đối không cho người ta biết là y bị thao……… Từ từ, Kha Minh Hiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện gì đó, một ngọn lửa vô danh từ đáy lòng bùng dậy, hướng đến gáy hắn, ngay cả Tả Thành cùng Hà Tự bị hắn hét vào mặt cũng có thể cảm giác rõ ràng cơn tức thịnh nộ đang lan tràn trong xe.
Kha Minh Hiên cứng rắn hỏi: “Cậu ta hẹn hò với ai?”
Hai người cùng nhau lắc đầu, tỏ vẻ thật sự không biết.
“Được, vậy hai người tiếp tục ở chỗ này hóng mát đi, tạm biệt.” Kha Minh Hiên nói xong liền khởi động xe.
Hà Tự nhanh chóng nắm lấy cửa xe: “Đừng đừng đừng, Kha thiếu gia, anh xem chỗ này nửa đêm rưng núi hoang vắng, một cái bánh xe cũng không thấy, nếu đứng đây nữa chúng tôi sẽ thành popsicle mất, chỉ bằng dựa vào quan hệ của anh với lão đại của chúng tôi, anh cũng không thể thấy chết mà không cứu được đâu……..”
Kha Minh Hiên cười lạnh: “Tôi với lão đại các cậu là quan hệ gì?”
“Vợ? Người yêu? Bạn giường? Mặc kệ quan hệ gì, dù sao lão đại sau lưng anh ra ngoài cũng người khác hẹn hò bắn một pháo là không đúng, anh đem anh ta bắt về muốn trừng trị như thế nào thì trừng trị, chúng tôi tuyệt không hai lời, Biên Dĩ Thu người này đúng là thiếu đánh…Cái kia, anh mở cửa, cho chúng tôi lên xe trước?”
Tả Thành quả thật bị Hà luật sự không chút do dự bán đứng lão đại dọa sợ ngây người, từng nhìn thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa bao giờ gặp qua người không biết xấu hổ đến như vậy, người này rốt cuộc là có điểm dừng không vậy?
Kha Minh Hiên không chút thỏa hiệp: “Cậu ta hẹn hò với ai?”
“Chuyện này tôi thật sự không biết.” Hà Tự quay đầu lại nhìn vào mắt Tả Thành, “Cậu biết không? Cậu biết thì mau nói cho Kha thiếu gia đi.”
“…….” Tả Thành thật sự không quen người này.
Kha Minh Hiên cũng nhìn Tả Thành: “Cậu làm vệ sĩ h đi theo cậu ta như hình với bóng, nếu cậu không biết, vậy quá thất trách rồi.”
“Tôi thật sự không rõ lắm. Kha thiếu gia, lần trước lão đại với anh đi việt dã cũng không cho tôi đi theo.” Ý này của Tả Thành thật sự hiểu được, chính là khi lão đại không muốn cho cậu đi theo, làm vệ sĩ như cậu quả thật không thể quyết liệt đòi theo.
“Tôi mẹ nó ít nhất cho cậu biết là cậu ta theo tôi ra ngoài, cậu ta xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm! Bây giờ cậu ngay cả cậu ta đi chỗ nào cũng không biết, mấy hôm trước mới bị người theo dõi, bây giờ lại tách lẻ nếu như bị người khác bắn lén, cậu tìm ai báo thù?”
Giọng điệu của Kha Minh Hiên nôn nóng đến độ hắn không nhận ra, hắn càng không biết cơn nôn nóng này từ đâu mà tới, đơn thuần là lo lắng cho an toàn của Biên Dĩ Thu, hay vì nguyên nhân y cùng người khác hẹn hò lại không dẫn Tả Thành theo?
Tả Thành cũng biết thân làm vệ sĩ của mình gần đây rất thất trách, bị Kha Minh Hiên mắng như vậy, lo lắng không yên nguyên bản càng nhanh chóng lớn hơn, cảm thấy hôm nay lão đại sẽ gặp chuyện không may.
“Tôi không xác định được là anh ấy đi gặp ai, nhưng vừa rồi ảnh mới chạy tốc độ rất cao đến sân bay.”
“Sân bay?”
“Đêm qua nghe thấy anh ấy gọi điện thoại, hình như là hôm nay Nguyễn tổng về……”
“Nguyễn Thành Kiệt? Cậu ta nói hôm nay về?” Kha Minh Hiên nghe thấy một kết quả ngoài ý muốn, phẫn nộ mà mắng một tiếng “Đt”, không nói hai lời liền quay đầu xe chạy ra ngoài, trực tiếp chạy tốc độ cao, hướng tới sân bay mà chạy như điên.
Hà Tự bởi vì nắm lấy cửa xe, bị hắn đột nhiên tăng tốc lao ra ngoài, theo quán tính thiếu chút nữa đã nằm dưới bánh xe, ngã về trước mấy bước mới lảo đảo đứng vững, đối với đuôi xe đã đi xa mà gào to
“Này mẹ nó là tình huống gì chứ! Kha thiếu gia dù sao anh cũng phải dắt chúng tôi theo chứ!”
Tả Thành bình tĩnh hơn hắn nhiều: “Đừng gào nữa, không phải tôi đã gọi một cuộc kêu người tới đón sao?”
“Ít nhất chúng ta phải đứng ở giữa gió lạnh này một tiếng nữa!”
“Đám người đó từ nội thành lại đây, chắc chắn từ trong ra ngoài đều lạnh thấu mất.”
“Cái thói xấu gì không biết, cho chúng ta lên xe ngồi trước sẽ chết à.”
“À Nguyễn tổng kia là ai? Sao cậu không nói cho tụi tôi biết Biên lão đại đổi người?”
Tả Thành bị hắn cằn nhằn riết từ không phiền thành phiền, rốt cuộc không nhịn được mà hét lên: “Anh có thể câm miệng hay không?”
Hà Tự bị cậu mắng đến mũi phiếm hồng, hai mắt rưng rưng (trên thực tế là bị gió thổi), cố ý chụm tay lại vẻ mặt ai oán chỉ vào Tả Thành: “Cậu mắng tôi, cậu vậy mà lại mắng tôi, tôi không muốn sống nữa…..”
Nếu có thể, Tả Thành thật sự đem cái người hoàn toàn không chút tiết tháo, không mặt mũi, không da thịt này đóng gói lại quăng xuống biển cho cá ăn