Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

chương 74

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đới Ngọc Anh nói với Cố Tiểu Khả, Vương Hoa Lâm uy hiếp bà, nếu không đưa tiền, sẽ phát tán ảnh nóng của bà lên mạng.

Cố Tiểu Khả cúi đầu, tóc mai che khuất ánh mắt, chặn lại ánh mắt cầu cứu của Đới Ngọc Anh ở bên ngoài.

“Dì Đới.” Cố Tiểu Khả ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt, khóe miệng thoáng nhếch lên, thấp giọng hỏi Đới Ngọc Anh: “Muốn con giúp dì dạy dỗ ông ta không?”

Đới Ngọc Anh sửng sốt, cắn môi, gật mạnh đầu: “Vương Hoa Lâm đã lừa gạt dì ngây thơ, hèn hạ uy hiếp dì nhiều năm như vậy, khiến cho dì vẫn luôn sống trong sợ hãi, Tiểu Khả, con giúp dì, giúp dì tiêu hủy ảnh chụp, dì không bao giờ muốn sống trong sợ hãi đề phòng như thế này nữa.”

“Vâng.”

Cố Tiểu Khả đứng dậy, vỗ vai Đới Ngọc Anh, nhìn bà mỉm cười, “Dì Đới, dì cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, con đi một chút rồi quay trở lại.”

Đới Ngọc Anh siết chặt hai nắm tay, cảm kích nhìn Cố Tiểu Khả, kích động nhịp tim đập nhanh, hai mắt ướt át, hai gò má đỏ bừng.

Cố Tiểu Khả động tác nhanh nhẹn nhảy từ thuyền lên trên bờ, quay đầu lại nhìn Đới Ngọc Anh, bình tĩnh hỏi: “Dì Đới, báo thù kẻ xấu, chuyện này được phép mà, đúng không?”

Đới Ngọc Anh cứng ngắc gật đầu, “Đúng, đúng vậy.”

“Ồ, vậy là tốt rồi.”

Cố Tiểu Khả cười cười, làm việc nghĩa không chùn bước đi sâu vào trong hòn đảo không người, ánh mặt trời dừng ở đuôi tóc cô, theo gió nhẹ nhàng tung bay.

Đầu ngón tay Đới Ngọc Anh túm chặt thảm lông trên vai, rõ ràng trời sáng mây trong, lại cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo ở trên lưng, giống như có thứ gì đó vô cùng đáng sợ, thoát ra khỏi sự trói buộc.

Cố Tiểu Khả dễ dàng tìm được Vương Hoa Lâm, ông ta ngồi trên đống đá vụn, bị trói chặt, xung quanh bị canh giữ bởi một bầy lông xù, con nào cũng lộ ra hàm răng nhọn hoắt vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm gã.

Vương Hoa Lâm trong lòng run rẩy sợ hãi, cả người cứng ngắc, không dám động đậy một đầu ngón tay, sợ bị đám chó hung dữ nhào lên cắn.

Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả đi tới, cười cười.

Cố Tiểu Khả nhìn anh gật đầu, sau đó dặn dò đám lông xù: “Hổ Nha, cậu và Đao Đao trở về canh thuyền, các tiểu khả ái còn lại tản ra, không cho phép bất lận kẻ nào tới gần.”

“Gâu” (Tuân lệnh!)

Các tiểu khả ái vẫy vẫy đuôi lập tức chấp hành mệnh lệnh của cô giáo, thu hồi lại những chiếc răng nanh sáng bóng dưới ánh mặt trời, nhanh chóng tản ra.

Cố Tiểu Khả chậm rãi đi tới gần Vương Hoa Lâm, ông ta có làn da ngăm đen, trên trán có một vết sẹo kéo từ bên trái xuống qua phải, nhìn qua có chút đáng sợ.

Vương Hoa Lâm theo bản năng trốn về phía sau, đạp những viên đá dưới chân vang lên rào rạo, “Hai, hai người muốn làm gì!?”

Cố Tiểu Khả hơi hơi xoay người, chân trái nhẹ nhàng dẫm lên tay phải Vương Hoa Lâm, vẫn chưa dùng sức, sau đó ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải ra, nhẹ nhàng chạm vào động mạch cảnh của Vương Hoa Lâm, bình tĩnh nói: “Hỏi ông mấy vấn đề, thành thật trả lời.”

Vương Hoa Lâm căng thẳng nuốt nước miếng.

Cố Tiểu Khả: “Ông đang giữ ảnh nude của Đới Ngọc Anh?”

Vương Hoa Lâm gật đầu.

Cố Tiểu Khả lại hỏi: “Ông lợi dụng những tấm hình này để uy hiếp Đới Ngọc Anh cho ông tiền tài?”

Ánh mắt Vương Hoa Lâm lưỡng lự, “Không, không có.”

Cố Tiểu Khả hừ nhẹ, chân trái dùng sức giẫm lên, bên tai vang lên tiếng thét thảm thiết như giết heo của Vương Hoa Lâm.

“Nói thật.”

“Có có có!” Vương Hoa Lâm lập tức sửa lời, vội vàng gật đầu như giã tỏi.

Cố Tiểu Khả khẽ nhấc chân lên, lại hỏi: “Ảnh chụp để ở đâu?”

“Trên, trên mạng.”

“Tài khoản và mật mã.”

Vương Hoa Lâm hơi khựng lại hai giây, lại bị giẫm mạnh một cái, gã cảm thấy xương năm ngón tay của mình đã bị gãy nát.

Mạc Thần Trạch dựa vào thông tin Vương Hoa Lâm cung cấp, tìm thấy ảnh chụp Đới Ngọc Anh, nhìn Cố Tiểu Khả gật gật đầu.

Cố Tiểu Khả khẽ cụp mắt nhìn xuống, lại hỏi: “Có bản sao lưu không?”

Vương Hoa Lâm nuốt nuốt nước miếng, nói thêm mấy nơi lưu giữ hình ảnh.

Cố Tiểu Khả ghê tởm hừ lạnh một tiếng, đè lên Vương Hoa Lâm đấm cho mấy cú, sau đó vỗ vỗ tay đi về phía Mạc Thần Trạch, không thèm quan tâm tới Vương Hoa Lâm đang nằm co quắp trên mặt đất nữa.

“Xóa sạch chưa?”

Ngón tay Mạc Thần Trạch khẽ khựng lại, nhớ tới dòng kịch bản được xem trước đó.

“Cố Tiểu Khả như thế nào cũng không ngờ tới, manh mối liên quan tới “bệnh ăn thịt người” của cô, lại nắm giữ trong tay tên lưu manh đang đầu rơi máu chảy ngay dưới chân mình.”

Mạc Thần Trạch ngưng động tác xóa lại, đột nhiên nhìn Vương Hoa Lâm nói.

“Đới Ngọc Anh bị ông đẩy từ trên thuyền xuống hồ, tôi là nhân chứng, có thể tố cáo ông tội cố ý giết người.”

“Điều trong Bộ luật hình sự có quy định: cố ý giết người, xử tử hình, ở tù chung thân hoặc là giam giữ ít nhất mười năm; tình tiết giảm nhẹ, giam giữ có thời hạn từ ba tới mười năm tù.”

“Điều Bộ luật hình sự quy định: đã bắt đầu thực hiện tội phạm, bởi vì phần tử phạm tội vì lí do bên ngoài mà chưa thực hiện được, là phạm tội chưa thực hiện được.”

“Đối với tội phạm chưa thực hiện được hành vi phạm tội, có thể đối chiếu với hành vi đã phạm tội mà giảm nhẹ hoặc giảm bớt xử phạt.”

“Nói cách khác, cho dù như thế nào, chắc chắn ông sẽ bị xử giam giữ từ ba năm tới mười năm tù.”

Vương Hoa Lâm chịu đựng đau đớn, hổn hển quát: “Tôi không muốn giết cô ta, tôi không có, là hiểu lầm, tôi căn bản không có dùng sức cô ta đã rớt xuống nước, tôi không phải cố ý!!!”

Mạc Thần Trạch nghe vậy nở nụ cười: “Ông cho rằng quan toà sẽ tin tưởng ông, hay là tin tôi?”

Vương Hoa Lâm bị nghẹn họng run rẩy.

“Nhưng mà.” Mạc Thần Trạch chuyển đề tài, lại nói: “Tôi có thể nói khác đi……”

“Ví dụ như, không phát hiện ra điều gì, hoặc là Đới Ngọc Anh tự mình không cẩn thận mà rớt xuống hồ.”

Nghe đến đó, ánh mắt Vương Hoa Lâm đột nhiên sáng ngời, nhưng ông ta không ngốc, hít sâu, cảnh giác hỏi: “Anh có điều kiện gì?”

Mạc Thần Trạch đi chầm chậm từng bước lại gần Vương Hoa Lâm, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt ông ta, đè ép khiến cho ông ta không tự chủ được mà nín thở.

Sau đó Mạc Thần Trạch đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Ông, biết một bí mật liên quan tới Cố Tiểu Khả, đúng không?”

Đầu óc Vương Hoa Lâm nhất thời trống rỗng, bên tai ong ong, hai mắt thất thần, đồng tử phóng đại.

Ông ta hoảng sợ há miệng thở dốc, khàn giọng hỏi lại: “Sao anh, lại biết tôi biết điều đó?”

Đây chính là lá bài cuối cùng ông ta nắm trong tay, ngay cả Đới Ngọc Anh cũng không biết.

Nhiều năm trôi qua như vậy, ôn ta vẫn dùng ảnh nude của Đới Ngọc Anh để tống tiền bà ấy, cho dù tất cả tài khoản của ông ta đều đã bị Đới Ngọc Anh thuê hacker tấn công thì ông ta cũng không sợ, bởi vì ông ta còn nắm giữ một bí mật có giá trị hơn nhiều.

Mạc Thần Trạch yên lặng nhìn Vương Hoa Lâm, ánh mắt lạnh như băng, như một con dã thú hung mãnh ẩn tròn đêm tuyết nhìn chằm chằm con mồi bị thương.

“Chỉ cần ông nói ra, tôi không chỉ đảm bảo ông không bị ngồi tù, ngược lại còn cho ông triệu phí tin tức.”

Giọng nói của Mạc Thần Trạch tràn ngập hấp dẫn, Vương Hoa Lâm cẩn thận quan sát trang phục của anh, sau đó nhắm mắt lại, đồng ý cuộc làm ăn này, nói tường tận tin tức mà mình có được ra,

“Tôi cũng chỉ trong lúc vô tình nghe thấy Đới Ngọc Anh gọi điện thoại mới biết được, cô ta từng hối lộ một bác sỹ tâm lý một khoản tiền, yêu cầu ông ta trong lúc tiến hành tư vấn tâm lý cho Cố Tiểu Khả, nhân cơ hội thôi miên con bé.”

“Nội dung thôi miên hình như là một thứ gì đó gọi là “háo sắc”, nếu thôi miên thành công, Cố Tiểu Khả sẽ mắc bệnh tâm lý tên là “bệnh háo sắc”.”

Mạc Thần Trạch nghe tới đó nghiến chặt răng, ánh mắt hung ác như muốn giết người.

Vương Hoa Lâm bị dọa khiến cho cả người run rẩy, không tự chủ được lùi lại phía sau trốn tránh, vô tình đụng đến miệng vết thương, đau đớn khiến ông ta nhe răng trợn mắt, cuối cùng nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau qua đi.

“Háo sắc” là tên một căn bệnh trong trung y, cũng chính là căn bệnh “Tính dục tăng cường” trong y học hiện đại.

Cái gọi là “Tính dục tăng cường”, là căn bệnh có đặc điểm chính là giới tính nam hoặc giới tính nữ có ham muốn mãnh liệt về tình dục.

Bệnh trạng chủ yếu như: thường xuyên cảm thấy hưng phấn, khao khát tình dục một cách bất thường, hoạt động tình dục tăng cao, dù là ban ngày hay là ban đêm, cũng có ham muốn tình dục mãnh liệt, vân vân.

Thời điểm phát bệnh nghiêm trọng, có thể không phân biệt trường hợp, không quan tâm tới mức độ thân thiết, ngay cả hành động bình thường như bắt tay hoặc là ôm đều có thể sinh ra ham muốn tình dục mãnh liệt.

Năm đó Cố Tiểu Khả nghe theo đề nghị của Đới Ngọc Anh, mong muốn thông qua thôi miên để tìm lại manh mối năm đó mẹ mình mất tích, không ngờ lại là đưa dê vào miệng sói, bị người dì mà mình tin tưởng đâm cho một dao sau lưng.

Trùng hợp thay thời điểm cô bị thôi miên là vào mùa xuân, mùa xuân là khoảng thời gian các loại bệnh tinh thần có tỷ lệ phát sinh cao. Có giáo sư nghiên cứu tâm lý học từng nói qua, mùa xuân áp suất không khí xuống thấp, dễ khiến cho rối loạn nội tiết tố, gây ra các loại bệnh tâm lý nghiêm trọng như tâm thần phân liệt.

Nhưng mà khi đó, cấu tạo thân thể Cố Tiểu Khả đã không giống như người bình thường, cho nên mới dẫn tới tình trạng cô bị thôi miên “bệnh háo sắc” biến thành “bệnh ăn thịt người” như bây giờ.

Thèm tình dục và thèm ăn, có khi cũng chỉ khác nhau một chữ.

Dựa vào tình huống hiện tại, xem ra Vương Hoa Lâm cũng không biết Cố Tiểu Khả, cho nên phản ứng của Mạc Thần Trạch cũng không quá mạnh, không muốn tiết lộ thân phận của Cố Tiểu Khả.

Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua nhìn về phía Cố Tiểu Khả.

Chỉ thấy cô cúi đầu, tóc mai che khuất nửa khuôn mặt, không thể thấy rõ được biểu cảm.

Mũi chân Mạc Thần Trạch khẽ nhúc nhích, vừa định bước tới gần Cố Tiểu Khả, chỉ thấy cô vội vàng nhảy dựng lên, lui về phía sau vài bước.

“Anh để em yên tĩnh trong chốc lát.”

Giọng nói Cố Tiểu Khả không có độ ấm, giọng điệu vững vàng thậm chí không hề phập phồng, giống như vừa rồi chỉ nghe thấy nỗi bất hạnh của một người xa lạ.

Cô nói xong, nhảy liên tiếp mấy bước trốn vào trong rừng cây, thân thể nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng leo lên một cây cổ thụ to lướn, nép mình trên một nhánh cây phía trên cao, vùi đầu vào hai đầu gối, cuộn thành một cục ôm lấy chính mình.

Mạc Thần Trạch híp híp mắt, khóe miệng mím thành một đường thẳng, trái tim như bị xé rách, co rút đau đớn giống như bị ném trong máy trộn bê-tông không ngừng quấy đảo, nghiền nát.

Thật lâu sau, anh mới mở di động lên, gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó đứng trước cây cổ thụ Cố Tiểu Khả đang trốn, lẳng lặng chờ đợi.

Không biết đợi bao lâu, di động đột nhiên vang lên, đối phương là thám tử đứng đầu trong giới, do Mạc Thần Trạch đặc biệt mời về để hỗ trợ tìm kiếm tung tích mẹ vợ đại nhân, bởi vì không có tiến triển gì đáng nói, cho nên anh tạm thời chưa thông báo cho Cố Tiểu Khả, tránh để cô thất vọng.

“Bác sỹ tâm lý năm đó thôi miên Cố Tiểu Khả đã bị ung thư phổi và qua đời hồi năm ngoái.”

Mạc Thần Trạch dừng lại trong giây lát, hỏi: “Chắc chắn là bệnh chết chứ?”

“Tôi đã xác nhận với bác sỹ chủ trì của ông ta, cũng kiểm tra bệnh án, trước khi ông ta tiến hành thôi miên cho Cố Tiểu Khả cũng đã được chẩn đoán là bị ung thư phổi.”

“Mặt khác, tôi đã xâm nhập vào máy tính của ông ta, tìm thấy tư liệu bệnh án của Cố Tiểu Khả, không phát hiện ra điểm khả nghi.”

“Tôi nghi ngờ, cho dù có hành động gì không thỏa đáng, ông ta cũng không ghi chép lại.”

“Tôi còn kiểm tra sao kê tài khoản ngân hàng của ông ta, không phát hiện ra khoản thu chi khác thường, nhưng không loại trừ khả năng giao dịch bằng tiền mặt.”

Nói cách khác, cho dù không có chứng cứ phạm tội của Đới Ngọc Anh, cũng không thể khẳng định bà ta vô tội.

Có thể là Vương Hoa Lâm đang nói bừa, hoặc là thủ đoạn của Đới Ngọc Anh quá sạch sẽ.

Mạc Thần Trạch cúp máy, nhìn về hướng Cố Tiểu Khả đang trốn, nếu có thể, anh rất hy vọng Đới Ngọc Anh vô tội.

So sánh với bị người xa lạ làm thương tổn, bị người mình tin cậy phản bội, vết thương phải đau đớn tới nhường nào.

Mạc Thần Trạch ngẩng đầu nhìn trời, nhắm mắt lại, im lặng tiếp tục chờ đợi, chờ đợi Cố Tiểu Khả tự liếm láp vết thương.

Anh rất muốn được dùng sức ôm Cố Tiểu Khả vào lòng, hôn lên môi an ủi cô, nói với cô, có anh ở đây.

Nhưng mà ngay cả một ngón tay cô anh cũng không thể chạm vào.

Không biết lại qua bao lâu, sắc trời tối tăm, màn đêm buông xuống, không trung truyền đến một tiếng cú kêu.

Mạc Thần Trạch ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử mãnh liệt co rụt lại.

Một người đàn ông phía sau lưng mọc một đôi cánh dài đang lơ lửng giữa bầu trời, lông vũ trên đôi cánh lớn đa số là màu trắng ngà, xen lẫnn những đốm lông ngang màu lá cọ.

Đôi mắt hạnh nhân màu cam, thoạt nhìn sắc bén mà tuấn mỹ, vành tai anh ta được bao quanh bởi một đốm lông vũ.

“Anh là…. Lục Khiên?”

Lần đầu tiên Mạc Thần Trạch nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Khiên, không thể tưởng tượng được mà mở to hai mắt nhìn.

Người chim trên bầu trời gật gật đầu, lười biếng ngáp một cái, nói với Mạc Thần Trạch: “Nếu không phải nể mặt Pitt đen, tôi thật sự chẳng muốn lặn lội đường xa tới giao bưu phẩm.”

Vợ của Lục Khiên Tô Ly mở một cửa hàng thú cưng thần kỳ, mèo đen Prad Pitt đen cũng tới từ tiệm thú cưng này, có thể nói Lục Khiên là nhà mẹ đẻ của Pitt đen.

Một túi tiền đột nhiên từ trên bầu trời rơi xuống, nện ngay trên đỉnh đầu Mạc Thần Trạch.

“Đây là “Hoa tư chi mộng”,” Lục Khiên lại ngáp một cái, híp mắt nói: “Phương pháp sử dụng A Ly nhà tôi đã gửi tin nhắn cho anh, anh cứ tự tiện phát huy, tôi đi trước.”

Nói xong Lục Khiên phẩy phẩy cánh, nhanh chóng rời đi, lúc anh ta bay trên bầu trời không hề có một tiếng động, nhưng tốc độ cực nhanh.

Mạc Thần Trạch nhặt túi tiền lên, xoay người, thấy Cố Tiểu Khả im hơi lặng tiếng đứng ở phía sau mình.

Vẻ mặt ngây dại.

Truyện Chữ Hay