“Ở nhà còn mì gói không?”
Dương Lạc đẩy chiếc xe mua hàng đi qua khu thực phẩm ăn nhanh, thong thả ngắm nghía đủ loại hàng hóa được bày la liệt trên hai bên kệ.
Triển Chiêu nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hình như chỉ còn lại nửa gói…” Đêm qua ăn còn sót lại.
Hai người đàn ông ở chung với nhau, đều là người đã quen với kiểu sống phóng khoáng, cũng không câu nệ đồ dùng trang trí bày biện trong nhà, vì vậy ngoại trừ lần trước giúp Triển đại hiệp mua thêm quần áo, số lần Dương Lạc cùng cậu ra ngoài mua sắm thật sự ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đi siêu thị, đại thể là mua đồ ăn hay thay đồ dùng vệ sinh, nhiều khi là Dương Lạc tranh thủ lúc vắng khách thì nhờ Triển đại hiệp trông tiệm giúp rồi một mình chạy ra siêu thị giải quyết.
Không phải vì hai người đều là nam nên cảm thấy đi siêu thị với Triển đại hiệp thì có gì kỳ cục, mà là tên kia thực sự… quá giản dị tiết kiệm, thậm chí mua cái khăn rửa mặt thôi mà cũng phải so sánh giá cả chất liệu chán chê rồi mới quyết định mua cái nào. Càng thậm tệ chính là, Triển đại hiệp coi trọng tiền bạc vượt xa hơn cả chất lượng, lúc nào cũng chỉ chọn cái rẻ nhất, còn lại thì sao cũng được. Ví dụ cho rõ vẫn là khăn mặt đi, một cái khăn vuông giá gốc năm đồng giảm giá xuống còn ba đồng tám, chất liệu thô ráp đến mức hắn lau đau cả mặt, dùng không được mấy ngày đã bắt đầu lên nấm đen lấm chấm, thế mà cái tên này có thể chịu đựng được dùng cả tháng không đổi.
Chẳng lẽ, khăn mặt người cổ đại dùng đều làm bằng chất đó?
“Vậy thì mua một ít về đi.”
Dương Lạc vươn tay đang định lấy hàng, lại bị Triển Chiêu ngăn lại: “Dương huynh, hãng này hình như hơi đắt, loại bên cạnh có vẻ tiết kiệm hơn…” Mùi vị cũng na ná nhau đi.
“Cái đó dùng dầu chiên, không tốt.” Dương Lạc nhanh nhẹn đưa ra một lý do mạnh mẽ hùng hồn. Liếc nhìn vài loại hương vị, chọn luôn ba gói mì ăn liền nhập khẩu từ Nhật Bản ném thẳng vào xe hàng đầy nhóc các loại nước có ga khoai tây chiên sủi cảo đông lạnh đồ hộp.
Nếu cảm thấy mì không tốt cho sức khỏe, thế thì đừng có ăn thường xuyên như vậy chứ…
Triển Chiêu bất mãn bỏ thầm hai câu ở trong lòng. Hai người bình thường ăn tối ở nhà, mặc dù thay phiên nhau nấu cơm rất công bằng, nhưng mà cứ đến ngày người nào đó làm nhiệm vụ thì y như rằng là khoắng khoắng hai bát mì cộng thêm mấy viên sủi cảo cho xong việc, nếu không thì cũng toàn lấy đồ ăn sẵn ném vào lò vi sóng. Ngược lại đến phiên cậu nấu cơm, người nào đó lại đòi hỏi ba món một canh, có khi còn chỉ định món ăn, cũng mặc kệ cậu có biết làm hay không. Một bữa cơm tối mà khiến cậu kì cạch lọ mọ hơn hai tiếng đồng hồ, vừa xem sách nấu ăn vừa thái thịt xào rau, ấy thế mà con chuột chết kia còn chọn ba chọn bốn nói thịt chưa đủ mềm canh chưa đủ độ, thực sự là vênh mặt hất hàm lên mà sai khiến. =))))))))
Có điều mèo vào hang cho chuột bắt nạt, bây giờ đang ở trong tổ chuột của người khác, haizz… không thể không cúi đầu.
Đi một vòng ở khu thực phẩm và đồ uống, ngọn núi trên xe hàng lại chất cao thêm hai tấc. Dương Lạc thuộc loại thích cái gì thì lấy cái đó, không quan tâm gì đến giá tiền, nhưng mà Triển Chiêu ở phía sau lại thuộc dạng cần kiệm, vẫn nghĩ tới nghĩ lui, chọn đồ cũng cẩn thận, nếu đắt quá thì không mua nữa, mất công về nhà tên kia lại nhắc tới.
Vô tình đi đến khu đồ dùng vệ sinh, Dương Lạc lấy một chai dầu gội bỏ vào xe, Triển Chiêu nhìn ngó mấy cái hộp nhỏ đủ kiểu dáng mẫu mã giá cả chiếm một không gian lớn trên kệ hàng, ngoài vỏ hộp phần lớn là tranh ảnh nam nữ ôm ấp nhau nồng thắm, ngây thơ hỏi: “Dương huynh, trong này là cái gì, tại sao giá lại cao vậy?” Kỳ thực cậu không hề có khái niệm gì liên quan đến giá hàng cao thấp ở thế giới này, nhưng sau khi làm một thời gian ở tiệm sách, lúc đi mua thức ăn cũng để ý giá tiền, dần dà cũng có thể nhận biết được đồ vật ở mức hợp lý và đồ vật quá mức đắt đỏ.
Mấy cái hộp nhỏ này chính là đại diện cho quá mức đắt đỏ.
Không chỉ siêu thị, Triển Chiêu cũng từng thấy nó ở cửa hàng tiện lợi, giả như đem số tiền kia đổi thành đồ ăn, có thể mua được những hai con cá hoàng hoa tươi rói còn nhảy tanh tách.
Dương Lạc sắp xếp lại xe hàng đã sắp đầy tràn, trả lời qua quýt: “Có thể là hàng ngoại, đánh thuế cao hơn chút đi…” Coi như là xã hội mở cửa, nhưng nói về đề tài này ở nơi công cộng cũng có chút kiêng kị, huống hồ bị một đôi mắt sáng trong veo chính trực nhìn như thế, công dụng của thứ đó làm sao cũng không ra khỏi miệng được. Thấy thế nào cũng có một loại cảm giác như làm vấy bẩn tâm hồn trong trắng thuần khiết vậy.
“Cái đó dùng làm gì?”
“… Phòng bệnh truyền nhiễm.”
Bệnh truyền nhiễm?
Triển Chiêu vẫn nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Trên vỏ viết dùng riêng cho nam sĩ, nhưng vì sao trong hình lại có cả chân dung nữ tử?” Thậm chí cái này còn có cả hai người nam mặt ôm mày ấp, trông có vẻ vô cùng thân mật…
“Cái đó người ta đánh sai đấy.” Mắt thấy con mèo nhỏ hiếu kỳ nào đó đang thò móng ra muốn lấy một hộp bày trên giá xuống mà xem cho kỹ, Dương Lạc quả quyết kéo phắt tay áo cậu, đẩy xe đi qua chỗ khác.
… Hừ, khu vực này nên phân thành cấm tiệt thiếu nhi bước chân vào mới đúng.
Xếp hàng trả tiền, nguyên một xe đồ đựng đầy những sáu cái túi nylon bự.
Không có xe đẩy, một người xách ba cái túi, cứ cho không thể nói là quá nặng, nhưng bước từ trong siêu thị mát lạnh như tủ đá đi ra ngoài đường phố nóng hầm hập, về đến nhà họ cũng đều đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Dương Lạc vốn không chịu được nóng, cau mày kéo vạt áo quạt quạt, vừa vào cửa là tiện tay vứt luôn túi ở lối vào, sải hai ba bước đi vào phòng khách, vớ lấy điều khiển điều hòa bật nhiệt độ thấp nhất.
Ấn mấy lần liền mà cái điều hòa gắn ở góc nhà vẫn không có lấy chút phản ứng gì.
Triển Chiêu xách túi đi tới, mấy chiếc túi nylon to đùng che khuất nửa người cậu, liếc thấy Dương Lạc không bật được điều hòa, cũng ấn theo, không khỏi hỏi: “Sao thế nhỉ?”
“Hình như điều hòa phòng khách bị hỏng rồi.”
“Ngày mai gọi thợ đến sửa đi.”
“Tháng này đã mấy lần rồi chứ? Sao cái thứ này nhanh hỏng vậy…”
Dương Lạc từ bỏ, ném vật trong tay xuống ghế sofa rồi chui thẳng vào phòng tắm dội nước lạnh.
Dương huynh ngày nào về đến nhà cũng bật điều hòa làm phòng khách y như cái hầm băng, về phòng ngủ còn toàn quên cứ để nó chạy như thế, đến tận sáng sớm hôm sau lúc mình ngủ dậy mới phát hiện ra tắt hộ hắn, cái máy này không hỏng mới là lạ. Triển Chiêu thở dài, chậm rãi xách đồ bỏ vào bếp.
Sau khi tắm xong nhẹ nhàng khoan khoái không được bao lâu, ngồi trong phòng nóng hầm hập lại bắt đầu đổ mồ hôi. Bữa tối nay là do Dương Lạc chịu trách nhiệm, rất tự nhiên mà làm mì lạnh đơn giản kèm bia tươi giải nóng. Dương Lạc tất nhiên là ăn uống ngon lành, nhưng Triển đại hiệp từ trước đến giờ quen ăn đồ nóng, giữa hè chói chang cũng chỉ uống thêm chút nước ô mai, thực sự không nuốt nổi mấy món đồ lạnh ngắt này. Một bát mì vào bụng, dạ dày bắt đầu âm ỉ đau.
Dương Lạc thấy sắc mặt cậu vẫn trắng xanh như trước, hiển nhiên còn đau, thầm trách mình sơ ý bất cẩn, cũng chẳng thèm để ý xem người ta có ăn được mấy thứ đồ nguội này hay không, liền tự giác đi rửa bát đũa, để cho Triển đại hiệp cứ khăng khăng không có chuyện gì đi nghỉ ngơi.
Triển Chiêu trở về phòng nằm một lúc, mặc dù đã đóng cửa, nhưng tiếng loảng xoảng dưới lầu vẫn vọng lên truyền qua cánh cửa. Cậu nghĩ thầm, chẳng trách đại thiếu gia chuột xoi mói như thế lại dùng bát đĩa toàn là đồ nhựa rẻ tiền, rửa mạnh tay cái kiểu đó mà là thủy tinh thì đã vỡ hết từ lâu rồi.
Tạp âm trong phòng bếp vang lên rất lâu mới yên tĩnh trở lại. Cây quạt nhỏ đặt ở đầu giường thong thả quay, xen lẫn với tiếng dép lên cầu thang loẹt quẹt. Cái quạt này là hàng đã xài cậu mua lại ở một cửa hàng nhỏ. Mặc dù không biết rõ một cái máy điều hòa tốn hết bao nhiêu điện, nhưng mưa dầm thấm đất nhiều cũng biết là rất cao, tháng trước sau khi liếc qua mấy con số trên hóa đơn tiền điện thì cậu không dùng điều hòa phòng ngủ nữa.
Két một tiếng, cửa phòng đối diện mở ra.
Vài giây sau, lại nghe thấy con chuột kia đang càu nhàu cái gì đó.
Triển Chiêu quan tâm mở cửa ra ngó, trùng hợp Dương Lạc cũng đi ra khỏi phòng.
“Cái điều hòa này cũng đình công rồi…” Dương Lạc ảo não gãi gãi gáy.
Con mẹ nó, có để cho ông đây sống không hả!
Triển Chiêu lắc đầu bật cười.
Đáng đời.
Đang do dự không biết có nên nhân cơ hội này dạy cho con Tiểu Bạch Thử hai chữ tiết kiệm hay không, vừa trông thấy hắn nóng đến mức sắp biến thành chuột quay thì chung quy lại không nỡ.
“Không bằng Triển mỗ đổi phòng với Dương huynh đi? Giường chiếu Triển mỗ mới thay hôm qua, sạch lắm.”
Dương Lạc vội từ chối: “Không cần…” Phòng hắn nằm hướng tây, coi như không có nắng thì cũng rất oi bức, sao có thể bắt người ta đổi được.
Triển Chiêu vốn tướng rằng kẻ này sẽ đồng ý ngay, bèn ngạc nhiên hỏi lại: “Điều hòa phòng Triển mỗ vẫn dùng được mà.”
“Không phải vấn đề này…”
Dương Lạc chợt nghĩ, vậy thì dùng biện pháp có lợi cho đôi bên là được rồi.
Ôm chăn gối của mình qua, đẩy gọn đống chăn gối được xếp gọn gàng trên giường sang một bên, dù sao cũng là giường đôi, thừa sức để vừa hai cái chăn.
Sau đó, đương nhiên là bật điều hòa.
Những… mười sáu độ.
Kết quả là, lúc Triển Chiêu tắm vòi sen xong lau tóc đi về phòng, một luồng gió lạnh đột nhiên kéo tới ập vào mặt.
Cả người run lên cầm cập, cậu bất đắc dĩ nói: “Dương huynh, như này có lạnh quá không?”
Dương Lạc chỉ mặc mỗi cái áo ba lỗ với quần đùi, ngang ngược chiếm gần hết cả cái giường, nằm dang cả hai chân hai tay ra đè sấp lên chăn mềm mát rượi, nói bằng cái giọng mũi đầy biếng nhác: “Không biết, bình thường tôi toàn để nhiệt độ như này đi ngủ.”
Triển Chiêu đến gần bên giường, tức giận đẩy hắn một cái: “Ngủ thì nằm xích vào trong.”
Rõ ràng là chẳng hề biết gì về chuyện kiếp trước của hai người, đã bảo để mình ngủ ngoài phòng khách hoặc đổi phòng cũng được, ấy vậy mà hắn cứ một mực muốn chen chúc trên một cái giường với mình.
Đến chết không đổi.
Dương Lạc thuận thế dịch người vào trong một tẹo, vẫn nằm úp sấp. Nghiêng mặt ngước một con mắt lên hé nhìn Triển Chiêu, bỗng nhiên gọi một tiếng như bông đùa: “Miêu Nhi…”
Triển Chiêu giật thót mình, tay lau tóc nhất thời ngừng lại, trong con ngươi thoáng qua chút thần sắc khác thường. Cậu sững sờ chăm chú nhìn người trên giường, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
“Huynh… vì sao đột nhiên lại gọi tôi như thế…”
“Trong mơ tôi gọi cậu như thế mà.” Dương Lạc ngồi dậy, cười hì hì lại kêu: “Triển Tiểu Miêu, Miêu Nhi. Nghe thân thiết hơn…”
Đôi tai trắng nuột đỏ hồng cả lên, Triển Chiêu nhíu mày xấu hổ lúng túng nói: “Dương huynh không nên gọi Triển mỗ như thế…”
Ấy? Đỏ mặt, thật giống hệt như trong mộng.
Sau khi kể chuyện nằm mơ với Triển đại hiệp, màn sương ba lần bảy lượt ngăn trở không cho hắn thấy rõ người trước mặt bỗng chốc tan biến. Cho dù là gương mặt Ngự Miêu hay huynh đệ Hãm Không đảo, đều có thể nhìn rất rõ ràng.
Nhưng ký ức sâu sắc nhất, vẫn là khuôn mặt trước mắt này đây.
Mỗi lần Bạch Ngọc Đường gọi Triển Chiêu là Miêu Nhi, cái tên này sẽ đỏ chót vành tai, mắt mèo trừng trừng, vừa thẹn vừa giận.
Dương Lạc không tự chủ cong khóe miệng: “Triển Chiêu, vẻ mặt này của cậu trông thật giống một con mèo…”
Không quan tâm đến lời đùa bỡn của hắn, Triển Chiêu ngồi ở mép giường yên lặng lau khô tóc, sau đó tiện tay đặt khăn lên cái tủ thấp ở đầu giường, xốc chăn nằm quay lưng lại phía Dương Lạc.
Ái chà, giận rồi sao?
Dương Lạc nghiêng người đè lên trên đống chăn kia, cười nói: “Tôi đùa tí thôi mà, cậu không giận tôi thật chứ. Không phải lúc trước cậu cũng gọi tôi là con chuột sao?”
Cả người bị đè trong chăn khẽ giãy giụa mấy cái. Lát sau, một giọng nói ôn hòa mơ hồ bay tới: “Huynh… gần đây còn mơ thấy cái gì?”
“Không, vẫn lặp lại những giấc mơ trước, có điều nhìn thấy mặt…”
Nhận được vẫn là một đáp án thất vọng.
Ánh mắt Triển Chiêu buồn bã, nhẹ nhàng từ lồng ngực ấm áp kia dời đi một chút, lạnh nhạt nói: “Vậy thì rất tốt. Ngủ ngon.”
Dương Lạc cười không đứng đắn lại nhào tới: “Miêu Nhi, tôi phát hiện ra ôm lưng cậu ngủ rất thoải mái… Á ──” Lời còn chưa nói xong, đống chăn kia hơi động, hệt như một cái lò xo đạp hắn rớt cái oạch xuống gầm giường.
Đương lúc đầu óc còn choáng váng, một bộ chăn gối đã bị quẳng vào mặt.
“Nếu Dương huynh sợ nóng, Triển mỗ thấy vẫn là ngủ dưới sàn mát mẻ hơn…”
Này này này, đây là nhà hắn đấy nhá, cái tên này lại dám bắt hắn ngủ, ngủ dưới sàn nhà!
Dương Lạc bất mãn kháng nghị vài câu với cái đống chăn mền cuộn lại thành một cục kia, nhưng thấy đằng đó cứ vững như một tảng đá to, gió thổi không sờn.
Ngủ nhanh thế sao?
Khà khà…
Mười ngón tay gian ác giật giật, đang định lôi đầu người rúc trong chăn ra làm một trận pillow fight.
Nhưng nghĩ lại, coi như hắn là con chuột thác thế, cũng không có di truyền lại võ công cao cường gì, cứng đối cứng với con mèo nhỏ này khẳng định là mình chịu thiệt.
Đành gạt ý nghĩ ghẹo mèo đi, tắt đèn, trải chăn ra đất thay nệm, nằm xuống ngủ.
Không bao lâu sau, tiếng hô hấp đều đặn lâu dài vọng lại, vô cùng rõ ràng trong màn đêm thanh vắng.
Con chuột quả nhiên là ở đâu cũng có thể ngủ được…
Bờ môi lặng lẽ hơi cong lên, Triển Chiêu dụi dụi vào cái gối mềm mại, cũng chìm vào giấc ngủ.
Vừa thiêm thiếp ngủ được một lúc, dưới đất chợt vang lên những tiếng sột xoạt. Tiếp đó phần đệm chếch bên cánh tay phải lún xuống, trên người hình như có thứ gì đó cẩn thận đến gần.
Giường Triển Chiêu kê sát vào tường, chỉ có một bên để lên xuống. Triển Chiêu lại ngủ ở mé ngoài, muốn lên giường, phải trèo qua người cậu. Dương Lạc đoán chừng Triển đại hiệp đã ngủ say, cuốn chăn rón ra rón rén bò lên giường.
Triển Chiêu cười thầm trong lòng, giả bộ xoay người. Hơi xuất ra nội kình, vai đụng vào hông người kia, lại đánh văng con chuột xuống dưới đất.
“Ui da ──” Dương Lạc rên lên một tiếng, phẫn nộ gườm gườm phía giường.
Coi như là nhắm cả hai mắt cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ con chuột nhe răng nhếch miệng mà xoa xoa cái mông. Triển Chiêu tâm tình khoái trá cựa mình thay đổi một tư thế thoải mái trong chăn ấm.
Lụa mỏng phất phơ, váy quần lả lướt.
Mỹ nhân xinh đẹp nói nói cười cười, tiếng đàn cầm sắt thánh thót văng vẳng lượn lờ, vũ điệu mê hoặc quyến rũ.
Một đêm phù dung trướng ấm.
Dương Lạc mơ mơ màng màng bị mấy vị cô nương túm tụm vây quanh ấn ngồi xuống, đằng sau chiếc bàn tử đàn chạm trổ nạm vàng còn có một đám kỹ tử thướt tha yêu kiều đang hiến vũ.
Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, hai thiếu nữ bên cạnh liền nhu thuận ngả vào ngực hắn, bên này mời rượu bên kia mời thức ăn, từng tiếng Ngũ gia cứ kéo dài đến mức muốn bao nhiêu mềm mại có bấy nhiêu mềm mại, sóng mắt mị hoặc đến độ có thể tan chảy ra thành nước, những ngón tay nõn nà còn không ngừng trêu chọc nơi tim hắn.
“Ngũ gia sao gần đây chàng không tới tìm thiếp? Nô nữ A Quang chờ đợi hầu hạ chàng, đều chối từ hết thảy lời mời của các công tử đại nhân khác…”
“Đúng đó, Ngũ gia chỉ lo hí miêu mà lạnh nhạt với bọn thiếp, thiếp không gặp Ngũ gia bao lâu, cô đơn muốn chết rồi…”
“Ngũ gia không phải đến rồi sao?” Trong mộng hắn thoải mái cười hai tiếng, kéo vòng eo nhỏ nhắn của một nàng trong đó rồi hôn lên khuôn mặt trắng như tuyết, “Nha sai Khai Phong chẳng làm nên cơm cháo gì, không những để cho phạm nhân chạy mất, tứ đại giáo vệ còn bị đâm trọng thương, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đích thân mở miệng mời Ngũ gia hỗ trợ con mèo nhỏ kia tra án, Ngũ gia cũng không tiện thoái thác hai người họ thôi.”
Các cô nương vừa nghe bèn thích thú hào hứng tranh nhau hỏi: “Là vụ án trộm cướp diệt môn ở thành bên sao? Thiếp nghe nói quan lại bên đó tra xét mười mấy ngày cũng mù mịt không lần ra manh mối đấy!”
“Cả một phòng toàn đồ cổ hoàng kim đều bị trộm đi hết, có khi nào là do Ám Ảnh môn trong lời đồn đại làm không?”
“Hiện trường vụ án nghe nói rất đáng sợ nha, cả nhà Trần lão gia kia trên dưới hơn hai mươi người đều bị hung thủ rạch ngực mổ bụng, máu chảy đầy đất qua bao nhiêu ngày trời vẫn còn ướt, nhất định là oan hồn của bọn họ không buông…”
“Nào có khuếch đại như vậy.” Hắn nâng một chén rượu lên thưởng thức, hờ hững nhấp một hớp: “Chỉ là khí trời ẩm ướt mà thôi.”
“Vậy đã bắt được hung thủ chưa?”
“Ngũ gia túc trí đa mưu, thân thủ bất phàm, tất nhiên là đã tra ra phạm nhân rồi chứ?”
“A, đương nhiên. Ngũ gia là ai? Mấy tên mao tặc kia cho dù có chạy tới chân trời góc biển gia gia ta cũng có thể bắt được bọn chúng.”
“Hì hì, vẫn là Ngũ gia lợi hại…”
“Có điều người ta nói người Ám Ảnh hung tàn thô bạo, cho dù sắp chết cũng phải chém mấy nhát lên người đối phương. Ngũ gia chàng có bị thương chỗ nào không?”
“Ngươi cho rằng gia gia ta là con mèo ngốc kia sao, ta ──” Còn chưa nói xong, chỉ nghe cạnh cửa kẹt một tiếng, một bóng người đỏ thẫm kiên cường xuất hiện từ sau tấm bình phong.
Trên gương mặt tuấn tú vẫn mang theo nụ cười thanh thanh đạm đạm, nhưng không hiểu sao hắn lại thấy sau gáy đột nhiên lạnh buốt…
Không hề để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của một đám cô nương, Triển đại nhân khẽ mỉm cười với hắn, thầm mang theo sự phẫn nộ đến cực điểm: “Bạch Ngọc Đường, không phải Công Tôn tiên sinh đã dặn trước khi vết thương lành miệng thì không thể uống rượu hay sao? Ngươi muốn phá huỷ danh tiếng của Công Tôn tiên sinh hay là không muốn sống nữa hả…”