*Trans+Edit: Lắc
Aalto, tại quảng trường thành phố.
Sau khi chứng kiến Lucien cúi đầu chào khán thính giả chín lần liên tục giữa cơn bão vỗ tay và nhìn cậu quay lại hậu trường để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho bản giao hưởng quan trọng nhất của buổi hòa nhạc, hàng chục ngàn thường dân, thương nhân và mạo hiểm giả xung quanh màn hình pha lê, mặc dù niềm hưng phấn đã rút đi tương đối, nhưng nỗi nhớ nhà khó có thể xua tan trong một sớm một chiều lại làm họ khó lòng bình tĩnh. Một ông già ngoài 60 tuổi đang liên tục túm lấy người bên cạnh để trút bầu tâm sự:
“Chắc cậu không biết, nhưng tôi đến từ Vương quốc Shaq, một quốc gia ở phía nam lục địa, giáp với Liên bang Thành phố Tự do. Bọn tôi có lực lượng hải quân xuất sắc và nhiều chiến binh dũng cảm lắm nhé. Hòi còn trẻ, tôi còn từng được nhận huấn luyện trên tàu chiến và đi tiêu diệt đám cướp biển khốn kiếp cơ.”
“Ở Aalto chỉ có duy nhất một điều làm cái thân già này không hài lòng, ấy là rượu mạnh chẳng thơm ngon gì cả, chẳng dậy mùi cũng chẳng cay rát cổ họng với dạ dày như rượu Peled. Ngoài ra nhé, còn có một loại rượu vang tuyết được ủ từ một giống nho lạ trên các đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, giống nho này vừa lạnh tự nhiên lại vừa ngọt lịm khó quên. Tiếc thay đấy lại là đặc sản quê nhà Lucio của tôi, chỉ có Bá tước Lucio hay cấp bậc quân vương mới được hưởng thụ thôi. Ngày xưa tôi từng là một lính gác của ngài Bá tước, may mắn lắm mới được lén nếm thử một ly trong đám cưới của ngài ấy…”
“Ơ này này, để tôi kể hết đã. Tôi còn chưa kể về sốt thịt lợn Lucio, phô mai dê, mật ong với cừu nướng nữa mà, cũng đã nói về những cô gái ở Vương quốc Shaq không những không dè dặt mà còn cuồng nhiệt như thế nào đâu. Họ dám theo đuổi những chiến binh dũng cảm từng đánh bại cả quái vật lẫn mấy con thú đực đó…”
Ông già lải nhải luôn miệng khiến người đàn ông đứng tuổi ở bên cạnh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Lão già này dài dòng dễ sợ, làm đứt đoạn cả nỗi nhớ về những hàng cây ở quê nhà của người ta. Đó là những dấu vết duy nhất còn sót lại có thể chứng minh người đàn ông đứng tuổi này từng tồn tại trong quá khứ.
Thấy người đàn ông kia né mình, ông già buồn bực lẩm bẩm: “Tôi còn chưa kể là mình có một ngôi nhà nhỏ ở vùng nông thôn của Lucio mà. Dây leo xanh phủ kín các bức tường, hoa vàng thì nở rộ đẹp ơi là đẹp. Mặt sàn ở góc nhà hẳn đã bị vênh lên, nhưng tôi lại chẳng thể về đó để sửa, bởi từ khi rời khỏi nơi đó đến nay đã hơn ba mươi năm rồi. Cái thân này giờ già yếu, chưa về được đến nơi có khi đã thành cái xác…”
Giọng ông cứ mỗi lúc một trầm, khóe mắt hình như còn xuất hiện những giọt nước mắt, miệng liên tục lẩm bẩm: “Về nhà, có nên về nhà không?”
Sau đó, như thể đã hạ quyết tâm, ông già vung mạnh tay, làm Glinton ở bên cạnh giật nảy mình.
“Ông già, có chuyện gì vậy?” Glinton theo bản năng hỏi. Ông vừa rồi đang bận nghĩ về quê nhà của mình ở biên giới Công quốc Orvarit.
Ông già cười khùng khục nói: “Tôi sẽ về nhà! Tôi sẽ về nhà!” Gương mặt ông rạng ngời và tràn trề sinh lực.
Sau đó, ông lại cười nói thêm: “Trước khi chết có thể nghe bản giao hưởng này của ngài Evans, tôi quả thực chẳng còn gì nuối tiếc. Trong âm nhạc của ngài ấy có một số giai điệu dân gian nhưng lại được lồng ghép vào giao hưởng cổ điển hết sức hoàn hảo. Có lẽ khi nào quay về quê nhà và bắt đầu nhớ Aalto, điều đầu tiên tôi nhớ sẽ là ngài Evans và những tuyệt tác của ngài ấy cũng nên.”
“Ông nói phải.” Nghe ông già khen ngợi, Glinton tỏ vẻ vui mừng. “Lúc chương đầu tiên của Từ Tân Tổ quốc kết thúc, tôi còn tưởng đây chỉ là một tác phẩm bình thường thôi, thậm chí còn nghĩ nó sẽ bị những nhà phê bình chỉ trích ác liệt nữa cơ. Nhưng sau chương thứ hai thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thực là một tác phẩm xuất sắc, đủ để được coi là một tuyệt tác kinh điển, có lẽ so với Định mệnh thì chỉ thiếu chút đỉnh nữa thôi.” Glinton giơ hai ngón tay làm cử chỉ “rất nhỏ” để biểu thị khoảng cách giữa hai bản giao hưởng trong lòng ông. Có lẽ do thường trở về quê nhà nên Glinton vẫn đặt tác phẩm yêu thích của mình, Định mệnh, lên vị trí đầu tiên. “Ngài Evans chắc chắn chính là nhạc sĩ tài năng và xuất sắc nhất trong suốt hai mươi năm qua!”
Sau khi thở dài, Glinton chợt nảy ra một thắc mắc: “Nếu một tác phẩm tuyệt vời như thế này mà chỉ được đặt ở vị trí gần cuối thì rốt cuộc cái Bản giao hưởng cung Rê thứ có tên Ode to Joy kia sẽ còn ghê gớm đến mức nào nữa?”
“Định mệnh” được đặt ở vị trí đầu tiên trong vốn tiết mục là bởi đây là một tác phẩm cũ và được dùng để biểu đạt hàm nghĩa của sự trở lại, bởi vậy không một ai thắc mắc điều này. Với cách sắp xếp hai bản nhạc sau đó, vì lúc ấy chưa nghe nên họ cũng chẳng buồn phỏng đoán để tự khiến mình phiền não làm gì. Nhưng sau khi Từ Tân Tổ quốc hoàn toàn lay động trái tim người nghe, họ mới phát hiện ra rằng một tác phẩm mới hay như vậy lại không phải là bài cuối cùng, không phải là kết màn!
Ông già thoáng sửng sốt, sau đó, bằng lòng tốt và sự thấu hiểu mà năm tháng trui rèn, ông mỉm cười nói: “Đó có lẽ sẽ là một tác phẩm còn hay hơn, kinh điển hơn, vĩ đại hơn cả Từ Tân Tổ quốc. Tôi tin tưởng vào tài năng và nhận định của ngài Evans.”
“Tôi cũng vậy. Thật mong đợi quá.” Glinton quay người nhìn lên dàn nhạc đang chuẩn bị bên trong màn hình pha lê, giọng có chút lâng lâng.
Betty và những người khác trên quảng trường cũng để ý thấy sự chuẩn bị, tất cả liền bình tĩnh lại, hào hứng đợi chờ bản giao hưởng cuối cùng bắt đầu. Họ đều tin tưởng từ tận đáy lòng rằng đây sẽ là một tác phẩm cực kỳ xuất sắc.
Dường như không một ai lo lắng rằng hy vọng và kỳ vọng càng lớn sẽ dẫn đến thất vọng càng nhiều.
……
Bên trong Thánh vịnh Thính phòng.
Elena lặng lẽ quệt nước mắt, sau đó liếc sang nhìn Joel và Alisa vẫn còn đang say sưa rồi thì thầm vào tai Felicia. “Từ bản nhạc này, tớ nghe ra được những khao khát, nhớ nhung đối với quê nhà và bạn bè trong ba năm du hành của Lucien. Chúng chân thành đến nỗi tớ không thể không cảm động được. Thật là một giai điệu động lòng người, cứ như chứa đầy thần lực trong đó vậy. Tớ nghĩ bản nhạc này nhất định sẽ được các du khách lan truyền tới những nơi xa xôi, cũng sẽ được truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác cho mà xem.”
Mắt Felicia cũng đỏ hoe: “Nó làm tớ nhớ đến hồi còn du hành cùng với thầy Victor. Mới đầu thì không cảm nhận được đâu, nhưng sau vài tháng thì tớ bắt đầu nhớ cha mẹ, nhớ cái phòng ngủ xinh xắn với mấy con búp bê của mình, nhớ cả bạn bè nữa.
Tớ đã từng cố biến những cảm xúc đó thành âm nhạc. Elena, bản mà tớ cho cậu nghe ấy, đó chính là bản tốt nhất mà tớ từng viết, nhưng mà giờ so với bản của Lucien thì rõ ràng cách biệt một trời một vực. Trước khi nghe được bản giao hưởng ngày hôm nay, tớ chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng khao khát và nỗi buồn lại có thể được truyền tải theo cách như vậy. Giờ tớ có nhiều cảm hứng lắm.”
Sau đó cô nghiêm túc nói, giọng có chút tự giễu: “Tớ cảm thấy mình có chút hâm mộ Lucien rồi…”
Là bạn cùng học âm nhạc với Lucien và là một trong những người đầu tiên chứng kiến tân binh Lucien ra mắt, Felicia lại bị Định mệnh làm cho kinh ngạc, bị món quà sinh nhật Serenade dành cho Đàn dây cung Sol trưởng làm cho cảm động, và còn đồng cảm trước Pathétique. Nhưng những lúc ấy, cô chỉ cảm thấy Lucien rất tài năng, tin tưởng cậu sẽ có một tương lai tươi sáng và đồng thời tôn trọng cậu như một nhạc sĩ hàng đầu mà thôi.
Nhưng sau khi đem hai bản nhạc với cảm hứng giống nhau giữa của cô và của cậu đặt lên bàn cân mà so sánh, Felicia mới thực sự cảm thấy bản thân mình bắt đầu ngưỡng mộ Lucien.
“Tớ cũng vậy.” Elena đáp lại cùng một nụ cười nghiêm túc.
Felicia đặt tay phải lên đường xẻ sâu trước ngực của chiếc váy và mỉm cười nói: “Vậy hãy cùng trông đợi bản giao hưởng cuối cùng thôi. Hy vọng Lucien có thể khiến chúng ta ngưỡng mộ cậu ấy nhiều hơn nữa!”
“Grace kể với tớ, bảo rằng anh Franz và Fabbrini đều đánh giá Ode to Joy rất cao, thậm chí cao hơn cả Từ Tân Tổ quốc nữa.” Elena cười nói. “Cậu ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu. Ước gì mai này về già, tớ có thể ngồi dựa vào sofa cạnh lò sưởi rồi kể cho các cháu của mình nghe rằng bà của chúng nó từng làm bạn với một đại nhạc sĩ, một bậc thầy âm nhạc, một huyền thoại của ngành âm nhạc…”
…...
Trong buồng VIP.
Sau khi nghe xong những lời của bậc thầy Christopher, Natasha mỉm cười nói: “Chủ tịch, ông không định rời đi khi còn chưa hoàn thành xong bản nhạc tôn giáo đó đấy chứ?”
“Có lẽ hương vị của quê nhà sẽ cho tôi nhiều cảm hứng hơn.” Christopher mỉm cười bình yên. “Điện hạ, Lucien lúc viết thư cho người không nhắc đến tác phẩm này sao? Trông người có vẻ cũng phản ứng y chang chúng tôi, vậy hình như đây là lần đầu tiên người được nghe phải không?”
Natasha mím môi, đôi mày nhướng lên. “Đúng thế, cái cậu bạn này giỏi giữ bí mật lắm. Nhưng từ những gì cậu ấy hỏi và kể qua thư, ta đều có thể cảm nhận được rõ cậu ấy nhớ nhà, nhớ người thân và bạn bè của mình như thế nào. Vậy nên khi nghe bản giao hưởng, ta không ngạc nhiên, ta đã có dự cảm rằng nó sẽ rất xuất sắc rồi. À, dĩ nhiên cảm xúc của ta khác với ông, Chủ tịch. Aalto là quê hương của ta, mọi kỷ niệm của ta đều thuộc về nơi này. Giai điệu của Lucien chỉ là nhắc cho ta nhớ lại những ký ức thời thơ ấu và những gì ta đã chứng kiến khi tới Vương quốc Holm mà thôi.”
Đại Công tước Orvarit cũng gật đầu. Dù giai điệu u sầu và ảm đạm nhắc ông nhớ về những nơi đã hằn sâu trong ký ức, nhưng Aalto vẫn là nơi ông sinh ra và lớn lên, bởi vậy ông không có nhiều nỗi nhớ nhà.
“Tôi cũng giống như Điện hạ, nhưng khác ở chỗ là tôi từng có trải nghiệm đi lưu diễn. Do vậy đối với cảm xúc nhớ mong của Lucien, tôi hoàn toàn có thể đồng cảm. Những lúc ấy, tôi nhớ Aalto vô cùng, nhớ ngôi nhà mà tôi và Winnie đã cùng nhau trang trí. Đáng tiếc là tôi đã bỏ qua những cảm hứng này để tập trung nắm bắt cảm xúc cho việc sáng tác Bản giao hưởng Tình yêu. Tất nhiên là dù có muốn, tôi cũng không cảm thấy mình có thể tạo ra được một giai điệu hay như vậy.” Victor khen ngợi học trò của mình.
Othello thì lại lắc đầu: “Đây thực sự là một tác phẩm khiến tôi cảm thấy mâu thuẫn. Tôi cực kỳ thích chương thứ hai, nhưng các chương còn lại thì không chắc nữa. Mong là Ode to Joy sẽ không làm tôi cảm thấy như vậy.”
“Đó nhất định sẽ là một tác phẩm có thể sánh ngang với Định mệnh.” Natasha dứt khoát nói, thái độ cực kỳ tin tưởng vào bạn mình.
Trên cương vị là một công nương, lại là bạn của Lucien, không khó để cô có thể nghe cậu luyện tập, nhưng cô vẫn quyết nén lại nỗi tò mò và để dành hết thảy niềm mong đợi cho ngày hôm nay.
Victor cũng gật đầu: “Tôi tin vào Lucien còn hơn cả vào bản thân nữa. Chắc chắn cậu ấy sẽ mang đến cho chúng ta một tuyệt tác.”
“Đừng đặt quá nhiều áp lực lên cậu trai.” Christopher mỉm cười nhìn họ: “Nhưng tôi cũng phải thừa nhận là mình rất, rất mong đợi.”
Lòng chất chứa nhiều cảm xúc hỗn độn, Đại Công tước Orvarit nói: “Để xem chàng trai trẻ xuất sắc này sẽ mang đến cho chúng ta bản nhạc tuyệt vời đến đâu.”
Bá tước Hayne, Bá tước Rafati và Hồng y Gossett cũng đều tỏ ra mong đợi.
……
Thánh vịnh Thính phòng, tại hậu trường.
Cơn ho liên hồi không dứt của Lucien cuối cùng cũng dịu xuống.
“Ngài Evans, ngài thật sự ổn chứ? Hay là để anh Franz đảm nhận thay cho ngài?” Fabbrini nhẹ giọng hỏi với vẻ lo lắng.
Lucien che miệng và trầm mặc một hồi, sau đó lắc đầu. “Tôi ổn. Cơn ho chỉ ngắt quãng, không ảnh hưởng đến màn biểu diễn đâu. Tôi cầm cự được ba tiếng rồi, giờ chỉ còn một tiếng cuối chẳng lẽ lại thành vấn đề? Tôi dù gì cũng là một hiệp sĩ!”
Dù gần đây cậu ho rất nhiều, nhưng xem chừng tình trạng cơ thể không tệ, ít nhất không suy nhược đến độ không thể đi lại. Thế nên khi thấy cậu ho xong vẫn có thể nói năng trôi chảy, họ đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Lucien chân thành nhìn Fabbrini: “Do không tìm được ca sĩ nào hát giọng nam trung đủ giỏi ở Aalto này, vậy nên xin nhờ cả vào cậu.”
Ở Aalto, opera không phổ biến bằng giao hưởng, bởi vậy ca sĩ opera nơi đây cũng không ưu tú bằng ở Sturk hay Rentaro.
Bị Lucien nhìn chằm chằm, Fabbrini thoáng đỏ mặt. “Ngài Evans, xin đừng lo lắng. Dù không giỏi bằng ca sĩ baritone[note58089] thực thụ, nhưng sau chừng đó luyện tập, tôi tin mình có thể biểu diễn tốt.”
Nhờ có sự hỗ trợ của một số bài Thánh ca thần bí mà giáo hội cho rằng có thể dùng để huấn luyện Thánh hiệp sĩ, cậu đã có thể kiểm soát thanh quản của mình một cách hoàn hảo và mô phỏng được nhiều loại giọng khác nhau. Tuy nhiên, để biểu diễn tốt được thì vẫn rất khó, và đó chính là khó khăn mà họ gặp phải trong những buổi tập trước đó.
Lucien đứng dậy, mắt đảo một vòng quanh các ca sĩ và thành viên dàn hợp xướng, sau đó vung cánh tay lên biểu thị cổ vũ:
“Mọi người, hà tất phải hát mãi những giai điệu cũ kỹ, tẻ nhạt. Hãy cùng hát vì niềm vui!”
“Hát vì niềm vui!” Mọi người cũng giơ tay lên và hô hào đáp lại.
Khi Fabbrini và các thành viên dàn hợp xướng đã ra sân khấu chuẩn bị, Lucien vuốt thẳng lại tuxedo và sải bước ra ngoài.