“Hyaaaaaaaaa”.
Vừa hét tôi vừa chạy thật nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.
Tôi chạy nhanh như bản thân chẳng còn gì để mất nữa, và khi nhận ra thì tôi đã chạy đến được tới lớp học của mình rồi.
“Chào Yuito, sao cậu lại về sớm thế?”
“Chào Hinata”.
“Có chuyện gì xảy ra với cậu à?”.
Tôi liền lao vào và ôm chằm lấy Hinata và bắt đầu khóc.
Hinata có vẻ khá ngạc nhiên trước hành động của tôi nhưng rồi nhỏ cũng dịu dàng ôm lấy và bắt đầu xoa đầu tôi.
Đối với tôi bây giờ, Hinata như một người mẹ diệu hiền đang ôm ấp và an ủi đứa con của mình vậy, điều đó làm tôi suýt khóc thành tiếng lên, nhưng rồi lại chợt nhận ra thật ra cô ấy
vẫn là một đứa con trai như tôi và ngay lập tức tôi liền dừng ngay lại cái hành động ôm ấp sến súa này.
“Furo-san cứ bám theo tớ mãi thôi”.
“Cậu vẫn nghĩ cô ấy đang theo dõi cậu à?”.
“Thật đấy, cậu ấy còn bám theo tớ tới tận nhà vệ sinh cơ”
“Rồi rồi”
Cảm thấy thất vọng vì không được Hinata tin tưởng, tôi tiếp túc vùi mặt mình vào ngực nhỏ, bây giờ để ý kỹ thì nhỏ có mùi dễ chịu thật.
“Có vẻ cậu đã trải qua nhiều chuyện nhỉ, Yuito cậu trông thật đáng thương”.
Khi nhỏ thì thầm câu đó vào tai tôi, thì tôi cũng nhận ra sau lưng mình có một thứ gì đó ấm áp đang ôm lấy mình
Có vẻ như nhỏ đã ôm lấy tôi.
“Nếu cậu không phiền thì, tớ sẽ giúp cậu giải tỏa một chút cũng được”.
Khi nghe Hinata thì thầm những lời nói quyến rũ ấy vào tai làm, cả người tôi gần như rung lên.
Nếu một cô gái xinh đẹp nói những lời như thế thì tôi chắc chắn rằng đám con trai không đứa nào sẽ kiềm chế được bản thân mình đâu.
“K-không cần đâu”
Tiếc là tôi vẫn biết Hinata là một thằng con trai.
Vì vậy cho dù có dễ thương đến đâu thì thằng em của tôi cũng không thể phản ứng được với Hinata đâu
(PS nó mà cửng lên là chú em mày xong đấy)
“Mình hiểu rồi. Thật là, bộ cậu không biết tớ đã lấy hết dũng cảm để nói ra câu đấy à?”
Thật sự luôn? Bộ nhỏ tính làm chuyện đó với đứa bạn thuở nhỏ của mình thật à?
“A,Furo-san”
“Eh?”
Khoảng khắc nghe thấy cái tên Furo, cả người tôi như co rúm lại.
Tôi đẩy Hinata sang một bên và nhìn về phía Furo, người đang bước vào lớp.
“...”
Furo liếc nhìn tôi rồi đi về chỗ ngồi của mình.
“Heh...”.
Tôi ngay lập tức trốn sau lưng của Hinata.
Furo vẫn đang nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm ấy, nhưng tôi lại cảm giác ánh mắt cô ấy khi nhìn tôi rất kì lạ.
“Yuito bình tĩnh đi, không có gì đâu chỉ là do cậu nhạy cảm quá thôi”.
“Quan trọng hơn chúng ta ăn được chưa? Tớ đói rồi đấy”.
“Ờ được, chúng ta ăn thôi. Ấy chết...”
“Có chuyện gì sao?”
“Tớ nhớ là đã mua bánh mì Sandwich với cà phê rồi mà. Có vẻ như tớ để quên chúng ở căn-tin rồi”.
“Cậu bị cái gì thế? Sao cậu có thể bỏ quên chúng được hay thế?”.
“Đó là do Furo-san đã...”.
“Đừng có đổ lỗi cho người khác”
“Xin lỗi".
Hinata đã nổi giận lên rồi nên tôi đành phải nhượng bộ mà xin lỗi nhỏ vậy.
Tuy nhiên sự thật là từ khi Furo xuất hiện, cuộc đời tôi gần như đảo lộn vậy.
Tôi không thể tập trung trong tiết học được, bỏ quên đồ ăn trưa của mình ở căn-tin và còn bị cô ấy bám theo tới tận nhà vệ sinh nữa chứ.
“Được rồi, đây để tớ chia đồ ăn của mình cho cậu. Ăn nhanh lên đi, giờ nghỉ trưa sắp hết rồi đó”.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm Hinata”.
“Đổi lại, lần sau cậu phải đãi tớ một chầu nước ép đấy”.
“Này này”.
Sau khi tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, tôi bắt đầu đi đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ của mình cùng Hinata.
Trong khi đi đến đó tôi luôn phải để ý xung quanh hay nói đúng hơn là để ý đến Furo-san.
“Này, cậu có biết bản thân mình đang làm điều kì quặc nãy giờ không?”.
“Không, tớ phải luôn trong trạng thái cảnh giác để phòng trường hợp Furo san bất ngờ tấn công. Có khi bây giờ cô ấy đang núp đằng sau cây cột đó không chừng”,
“Yuto vẫn luôn như vậy từ đó tới giờ ha. Tớ vẫn còn nhớ lúc nhỏ cậu còn bảo vệ tớ khỏi mấy con chim bồ câu vì nghĩ chúng là mấy cái máy bay không người lái do chính phủ cài vào nữa”,
“Tớ không nhớ là bản thân có nói mấy câu đó đấy”.
Trong khi chúng tôi đi dọc theo hành lang và tán gẫu cùng nhau thì cuối cùng chúng tôi cũng đã đến nơi.
Trước mặt tôi chính là
phòng máy tính của trường. Nhưng sau khi tan học thì nó đã trở thành phòng sinh hoạt của câu lạc bộ trò chơi thể thao điện tử.
Đây mới thật sự là ngôi nhà thứ hai của tôi.
Nếu nhà vệ sinh là nơi an toàn nhất trường thì chỗ này là nơi bất khả xâm phạm với người ngoài.
Kể cả đó có là Furo-san đi nữa.
“Xin lỗi vì đã làm phiền”
Khi mở cửa ra một nguồn ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mắt tôi, cộng thêm âm thanh lớn được phát ra từ tiếng máy quạt làm tôi bỡ ngỡ và...
“K-không thể nào”
“Xin chào và xin lỗi đã làm phiền♡"
Tại sao Furo-san lại đang ở đây?