Dưới sự bảo vệ của Tần Tư Vy, cả hai vừa gật đầu với những người đến trước mặt muốn làm quen với Hàm Ý Vị Băng, vừa gian nan chen vào trong phòng lựa chọn.
"Đây là tác giả Herin nổi danh đã lâu đây ư? Hạnh ngộ hạnh ngộ."
Đạo diễn Trần Mục thấy hai người bọn họ vừa vào trong cửa, liền lập tức đứng dậy, ánh mắt như radar lập tức nhìn về phía Hàm Ý Vị Băng, liên tục nói.
"Xin chào hai vị, xin được chính thức giới thiệu, tôi là Trần Mục, rất hân hạnh được gặp mặt.
Đây đây đây, mời ngồi chỗ này."
Hàm Ý Vị Băng gật đầu, mỉm cười nói, "Rất hân hạnh được gặp mặt, chú đã vất vả rồi."
Tần Tư Vy quả nhiên quen thuộc với Trần Mục hơn cô nhiều, kéo tay Hàm Ý Vị Băng vừa ngồi xuống vừa bảo, "Tôi nghĩ là bắt đầu được rồi, người ngồi ngoài kia rất đông, chúng ta nên giản lược quy trình chào hỏi một tí, thời gian cấp bách."
"Đúng đúng đúng, bây giờ liền bắt đầu tuyển người." - Trần Mục vuốt râu nói, gật gù.
Vì thế cả ba người im lặng, người đầu tiên tiến vào có chút co quắp, diễn thử vai nhưng ánh mắt luôn cố ý vô tình nhìn về phía Hàm Ý Vị Băng, như là muốn nhìn xem cô nghĩ như thế nào về mình.
Trần Mục thường xuyên sẽ hỏi cô vài vấn đề, cảnh thử vai đều do thí sinh tự chọn, ông ấy luôn hỏi để xem thử cách đánh giá tính cách nhân vật của hai người có nhất trí không.
Hàm Ý Vị Băng cũng sẽ trả lời rất kỹ càng, bởi vì thật sự thích cái nghề này, cho nên cô dần cũng quên sự ngại ngùng ban đầu.
Thí sinh trước sau đều dừng ở mức ổn, cho đến khi có một thiếu niên trẻ tuổi bước vào phòng.
Thẩm mỹ lưu hành đương thời đa số sẽ dự theo phong cách của Thống Quân, cho nên lúc bấy giờ tóc đen mắt đen giống với Bạc Thần Kiêu đang được coi là tiêu chuẩn cái đẹp của phái nam.
Khi ra ngoài đường, nhìn một vòng, ai cũng sẽ nhận thấy được tần suất xuất hiện màu đen cao đến mức đáng sợ, đến kể cả phái nữ cũng theo đuổi màu sắc này.
Đó là lý do vì sao Hàm Ý Vị Băng chọn màu đen để đổi màu tóc và mắt.
Nhưng chàng trai này, lại phá cách mà có một đầu tóc và đôi mắt màu bạch kim.
Ngũ quan xinh đẹp tựa phái nữ, môi từ khi vào cửa thì luôn nhấp lại, cười như có như không.
Khí chất có chút phóng khoáng, thoạt nhìn liền biết là một chàng trai có rất nhiều nữ sinh thích.
Quan trọng là, từ đầu đến cuối không nhìn vị tác giả đang ngồi trong phòng lấy một lần, đó chính là Hàm Ý Vị Băng.
Cô theo bản năng chú ý người đầu tiên làm lơ cô.
"Xin chào mọi người, tôi là Thẩm Ôn Hi, một diễn viên tự do, đến đây để thử vai nam chính."
"Ừm, chào cậu, hôm nay cậu muốn diễn cảnh gì?" - Tần Tư Vy làm đúng trách giao tiếp chào hỏi của mình.
Thẩm Ôn Hi cười, xinh đẹp đến mức khiến ba người đang ngồi và nhân viên công tác ở trong phòng có chút chói mắt, lời nói lại ngoài ý muốn mà vô cùng thiếu đánh.
"Cảnh nào cũng được ạ."
Hàm Ý Vị Băng rũ mi, liễm đi sự bất ngờ trong mắt mình.
Trước đó, ai cũng chọn một cảnh để luyện tập trước, mong đề cao xác suất được chọn của mình.
Nhưng chàng trai tên là Thẩm Ôn Hi này...
Cô đột nhiên muốn biết cậu ấy dựa vào điều gì mà lại kiêu ngạo như vậy.
"Xin chào, cậu có thể diễn cảnh lúc nam chính ép nữ chính làm bạn gái của hắn sau giờ học được không ạ?"
Hàm Ý Vị Băng vốn ít nói, lúc này bỗng lên tiếng, cả phòng liền nhìn về phía cô.
Đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang đã được trang điểm sao cho khác đi cô lúc ngày thường, lúc này nghiêm túc nhìn về phía chàng trai cao gầy này.
Nhưng Thẩm Ôn Hi lại là ngoại lệ duy nhất, mắt giữ yên, rũ mi xuống, thấp giọng trả lời:
"Vâng, tôi có thể."
Hàm Ý Vị Băng nhíu mày, cậu ta ghét gì cô sao?
Thẩm Ôn Hi bắt đầu biểu diễn, nhìn cậu ta có vẻ non nớt, nhưng lại nhập diễn rất tự nhiên.
Dù không có ai đóng nữ chính cùng diễn với cậu, nhưng vẫn diễn như thể nam chính đang nói chuyện với nữ chính vậy.
Cảnh này là nam chính bắt gặp được cô thanh mai vốn luôn thích mình nay bỗng không đến lớp của cậu để tìm cậu, mà lại đỡ nam phụ tới phòng y tế.
Nổi máu ghen, nam chính sau giờ học tìm được nữ chính, ngang ngược lại ái muội đè cô lên tường, ngả ngớn trêu chọc.
Nhưng nữ chính đã bị tổn thương bởi thái độ như có như không, không chịu xác nhận có thích cô của nam chính, cho nên từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt nhìn trúc mã của mình, không nói một lời.
Nam chính biết sợ, nhịn không được thấp giọng cầu xin nữ chính, hèn mọn lại đáng yêu.
Đây là cảnh ăn điểm của bộ tác phẩm này, phản ứng hóa học giữa hai diễn viên chính và nhan sắc, khí chất của nam chính rất quan trọng.
Nhất định phải có loại khí chất bá đạo kiêu ngạo, vừa phải có sự ngây ngô lúng túng không biết xử lý tình cảm của mình.
Đến tận lúc nữ chính từ bỏ thì mới chịu cúi đầu cầu xin người trong lòng, có chút đáng yêu lại đáng thương.
Mà Thẩm Ôn Hi...!Đều có.
Lúc cậu đọc lời thoại của nam chính, ngọt ngào, mờ ám đến mức nhân viên công tác nữ ở trong phòng nhịn không được đỏ mặt.
Mọi động tác, thần thái như nam chính từ trong truyện bước ra vậy.
Hàm Ý Vị Băng hơi thở dốc, cố nén cảm giác kích động khi tìm được một người có thể hiểu và biểu hiện nhân vật của mình tốt như vậy xuống, mỉm cười nói.
"Rất tốt, cảm ơn cậu."
Tần Tư Vy ngoài ý muốn mà nhìn cô tác giả khó tính nhà mình.
Thẩm Ôn Hi lúc này mới nâng mi, không nhìn thì thôi, lúc nhìn thì không ngần ngại nhìn thẳng Hàm Ý Vị Băng.
Đôi mắt màu bạch kim như chứa hơi nước, chỉ là nhìn thôi.
Ngại ngùng, vui mừng, ngưỡng mộ như hóa thành thực chất, như vô số cái móc vô hình, lớn mật cuốn lấy tầm mắt của cô.
Hàm Ý Vị Băng nhịn không được, nhìn sang chỗ khác.
Thiện tai, cô đã là phụ nữ có chồng, dù sắp là chồng cũ vào ba tháng sau.
Bởi vì trong lòng đã có Bạc Thần Kiêu, lúc bị ánh mắt của Thẩm Ôn Hi nhìn, cảm giác của cô chỉ đơn giản là bị sự lớn mật bày tỏ này dọa sợ.
Như là nhận ra sự đường đột của mình, Thẩm Ôn Hi vội thu mắt, mỉm cười nói, "Cảm ơn chị Herin."
Sau đó cúi đầu chào hỏi, rồi đi ra ngoài, không nán lại thêm giây nào.
Vô hình trung, Hàm Ý Vị Băng bỏ thêm vài điểm hảo cảm cho cậu.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Đôi lời của tác giả: Như lời hứa, thứ bốn chương ạ ^^.