Biên tập: Rosa
Ở đây không ai không biết Trần Kính Sinh.
Không khí trở nên căng thẳng.
Trần Kính Sinh đến, sự việc không đơn giản chỉ là nói xin lỗi.
Tống Chương cũng không ngờ cậu sẽ đột nhiên xuất hiện, sửng sốt một hồi mới chạy nhanh qua: “Sao cậu lại tới đây?”
Sau khi vào phòng, Trần Kính Sinh không nhìn Nghê Già thêm lần nào nữa, cậu ngồi xuống sofa, nghiêng đầu đốt một điếu thuốc.
Tuy trong phòng chỉ có mình cậu đang hút thuốc nhưng Nghê Già lại cảm thấy trước mắt toàn là sương mù.
Cậu không nói chuyện, trong phòng cũng không ai nói chuyện.
Im lặng hồi lâu, Cố Nam Minh mở miệng.
“Cậu muốn thế nào?”
Trần Kính Sinh nghe xong chợt cười một cái, thở ra một ngụm khói: “Đến lượt mày hỏi sao?”
Trong nháy mắt, Cố Nam Minh giống như ăn phải ruồi bọ, sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng nhiều người nhìn như vậy, huống chi hắn ta lớn tuổi hơn Trần Kính Sinh nên chỉ đáp lại một câu:
“Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng chút không?”
Câu này nói ra, toàn bộ phòng rơi vào một mảnh yên lặng.
Trong lòng Tống Chương giật thót, xong rồi.
Quả nhiên, giây tiếp theo Trần Kính Sinh giống như dã thú bị chọc giận, từ trên sofa hắn trực tiếp đạp lên bàn trà, nhảy đến, hung tợn kéo cổ áo Cố Nam Minh ném vào tường.
Một tiếng “phịch” trầm đục, cả người Cố Nam Minh bị một lực mạnh làm cho choáng đầu hoa mắt, phát ra tiếng kêu đau đớn.
“Ông đây phải nói chuyện đàng hoàng với mày sao?”
Trần Kính Sinh bóp cổ hắn ta, giọng nói cực kỳ hung ác, cơ bắp trên cánh tay căng chặt tạo thành những đường nét sắc bén.
Tất cả những người ở đây đều hít một hơi lạnh.
Ai cũng nói lúc Trần Kính Sinh đánh nhau rất tàn nhẫn nhưng không ngờ hắn ác độc đến như vậy, trước giờ tính khí bất định, một chút liền nổi quạu.
Thật sự là một tên điên không muốn sống.
Nghê Già bị dọa cho lơ mơ, sau một giây mới phản ứng lại, xông lên cản cánh tay đang vung lên của Trần Kính Sinh, nhưng cậu nhanh hơn cô, đấm một phát lên mặt trái của Cố Nam Minh.
Cố Nam Minh cũng bị chọc giận, gầm nhẹ một tiếng, lau mặt rồi đấm trả, nắm đấm mang theo gió nhưng bị Trần Kính Sinh chặn được, trở tay vặn một cái, trong nháy mắt, cánh tay của Cố Nam Minh biến dạng.
“Á!” Chỗ sai vị trí đau như bị muối xát, vẻ mặt Cố Nam Minh vặn vẹo quỳ trên đất.
Trần Kính Sinh một chút cũng không phản ứng, xách cổ áo hắn ta lên, vừa muốn đánh tiếp thì Nghê Già đã thét chói tai gọi cậu: “Trần Kính Sinh!”
Trần Kính Sinh đánh nhau không ai khuyên được, nhưng một tiếng gọi của Nghê Già lại giống như liều thuốc an thần, trấn định cơn cuồng bạo trong cơ thể cậu.
Cậu dừng lại động tác, hất tay, nắm đấm lướt qua người Cố Nam Minh.
Từ đầu đến cuối chỉ quá ba phút nhưng lại giống một trận mưa gió tanh máu quét qua, Cố Nam Minh mặt mũi đau đớn nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt Trần Kính Sinh như thường, cậu ngậm điếu thuốc trong miệng lần nữa nhưng không châm lửa, ánh mắt rét lạnh.
Mọi người im phăng phắc.
Nghê Già tiến đến bên cạnh Cố Nam Minh, ngồi xổm xuống, cẩn thận dìu hắn ta lên: “Còn đứng lên được không? Tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Giọng nói mềm mại như chưa từng có.
Cố Nam Minh hít một hơi lạnh, nâng một cánh tay không bị thương nắm lấy tay Nghê Già, muốn mượn lực của cô đứng lên.
Trong nháy mắt vẻ mặt của Trần Kính Sinh biến đen, hắn lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, trầm giọng nói: “Thả ra.”
Cố Nam Minh theo bản năng muốn buông tay nhưng bị tay Nghê Già nắm chặt.
Giọng Trần Kính Sinh trầm hơn: “Cái tay kia mày cũng không muốn nữa hả?”
Lúc này, hai người đều dừng động tác.
Nghê Già không thể nhịn được nữa, cô quay đầu lại: “Có thể đưa cậu ta đến bệnh viện trước không?”
Trần Kính Sinh thờ ơ nhìn cô.
“Xin cậu.”
Cậu không phản ứng.
“Xin cậu đó, Trần Kính Sinh.” Cô lặp lại lần nữa.
Dáng vẻ ăn nói khép nép của cô khiến sắc mặt cậu hơi dịu lại.
Hắn ghét việc cô bày ra khuôn mặt thờ ơ nhìn người khác, đặc biệt khi là nhìn hắn.
Trần Kính Sinh lên tiếng: “Tống Chương.”
Tống Chương giật mình một cái: “Hả?”
“Đưa hắn đi bệnh viện.”
“Gì, à.”
Đánh người xong còn đưa đi bệnh viện? Trần Kính Sinh tốt bụng như vậy khi nào thế?
Tống Chương nói thầm trong lòng, người đã qua đi đỡ Cố Nam Minh, trước khi đi, cậu ta nhìn Nghê Già cúi đầu đứng ở đó, tóc dài buông xuống, không thấy rõ vẻ mặt.
Tống Chương thở dài.
Mấy năm nay, dù Trần Kính Sinh có hồ đồ thế nào đi nữa, cũng không hồ đồ đến mức này.
Vẫn là đối với một cô gái.
Tống Chương có loại dự cảm.
Sớm hay muộn Trần Kính Sinh cũng thua cô gái này.
Dù hận hay yêu.
Tống Chương đỡ Cố Nam Minh rời khỏi, những người khác còn đứng ở tại chỗ.
Ngô Triệt và em trai Tống Chương đã sớm trợn tròn mắt.
Trần Kính Sinh nhìn bọn họ, cất giọng lạnh lùng: “Đi ra.”
Đoàn người cấp tốc rời khỏi, sợ ra cửa chậm một giây đều sẽ bị đánh.
Chỉ còn Nghê Già.
Trần Kính Sinh ngồi xuống sofa, hai cánh tay chống trên chỗ tựa lưng, nhìn cô gái trông như mất hồn kia một hồi mới mở miệng: “Cô định đứng đó tới khi nào?”
Nghê Già ngẩng đầu, vén tóc ra sau, bước đến gần cậu.
Cặp chân dài run nhẹ trước mặt Trần Kính Sinh.
“Tôi thay Cố Nam Minh xin lỗi cậu.” Cô nhàn nhạt nói: “Còn có Ngô Triệt, cậu thay tôi nói với bạn cậu một tiếng, tôi nói thay nó, nếu các người không vừa lòng, cứ tới tìm tôi là được.”
“Thay?”Trần Kính Sinh giương mắt, mí mắt cong thành một đường nếp nhăn rất nhạt: “Cô cũng thật coi trọng mình.”
“Nếu không thì thế nào? Tôi còn có thể làm sao đây?” Giọng của Nghê Già rất bình tĩnh, ánh mắt trống rỗng: “Nếu cậu còn tức giận về chuyện ba năm trước, tôi quỳ xuống cho cậu là được.”
Cơn giận cả người cô đang dần dần trôi đi.
Ánh mắt Trần Kính Sinh dần lạnh, môi mím thành một đường.
Nghê Già thấy cậu không nói chuyện liền cong một gối xuống đất.
Trần Kính Sinh túm lấy cô, trở tay kéo cô ngã vào sofa, cô bật lên hai cái giống như lò xo rồi bị cậu đè trên lưng ghế.
Cậu sáp tới gần: “Nghê Già, dáng vẻ rách nát này cô diễn cho ai xem?”
Nghê Già bình tĩnh nhìn lại cậu, thả chậm giọng nói: “Trần Kính Sinh, cậu đừng không nói phải trái.”
“Không nói thì sao?”
Nghê Già không nói chuyện nữa, buông mắt xuống, lông mi vừa dài vừa nhỏ khẽ run lên.
Trần Kính Sinh đột nhiên nắm chặt cằm của cô, hai ngón tay đã có thể nắm, cô quá gầy.
Mặt cô bị kéo lên, bị bắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của cậu.
“Nghê Già, nếu nói phải trái tôi đã sớm chết.” Trần Kính Sinh gằn từng tiếng: “Nghe hiểu chưa hả?”
Lòng tốt, sự mềm yếu và lương tri của cậu bị tàn nhẫn đập nát trong một biểu chiều hỗn loạn. Không có cách nào trở lại trong cơ thể cậu nữa.
Nghê Già nhìn cậu.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn cậu ở khoảng cách gần như thế.
Cũng khiến cô hiểu rõ, cậu hận cô, không phải chuyện một sớm một chiều.
“Trần Kính Sinh.”
Nghê Già nhẹ giọng gọi cậu.
Trần Kính Sinh chống tay ở một bên, cúi đầu nhìn cô.
Trong cánh tay của cậu, cô ngẩng đầu, hỏi: “Đây là cuộc chiến giữa tôi và cậu sao?”
Giọng cậu có chút mỉa mai: “Cô lấy cái gì đấu với tôi?”
Đúng vậy.
Cô của bây giờ còn tư cách gì.
Nghê Già cười: “Tôi sẽ hận cậu.”
Trần Kính Sinh không cần: “Tùy cô.”
Nghê Già gật đầu, không nói gì nữa, cánh tay để trên ngực cậu, đẩy ra, bước thẳng đến cửa phòng.
Vừa kéo cửa ra thì trông thấy một mỹ nữ mặc váy đen đang đứng bên ngoài.
Không biết đứng bao lâu, lúc này nhìn ánh mắt cô ta khá đáng sợ.
Ánh mắt còn hơi đỏ.
Nghê Già nhìn ngực cô ta rồi lại nhìn lớp trang điểm đậm trên mặt.
Một cô gái nhỏ giả làm thục nữ.
Hứa Hòa Nghiên cúi đầu theo ánh mắt của cô, lùi về sau như bị điện giật, trừng mắt: “Cô và Trần Kính Sinh ở bên trong làm gì?”
Thì ra là đòi nợ tình.
Cô suýt nữa đã quên, người trong phòng bao, ngoại trừ tính cách biến thái kia thì lớn lên quả thật không tệ.
Nghê Già cười: “Tự đi vào hỏi cậu ta chẳng phải sẽ biết?”
Nói xong, cũng không chờ cô ta phản ứng gì, trực tiếp đi lướt qua.
Hứa Hòa Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng yểu điệu kia, chỉ cảm thấy một trận gió yêu ma phất qua.
Vừa nãy nhìn lén qua khe cửa, cô ta hầu như không tin đó là Trần Kính Sinh.
Dù khuôn mặt kia vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong con ngươi cậu chỉ in hình bóng một người.
Mọi ánh nhìn của cậu đều đi theo cô gái kia.
Mà người kia, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều lộ ra sự mềm mại, hoàn toàn tự nhiên như có sẵn từ trong xương.
Cô ấy bị Trần Kính Sinh đối xử thô bạo.
Cậu chưa từng đối xử với nữ sinh nào như vậy.
Nghê Già đi ra Bách Nhạc Môn thì đứng ở ven đường gọi điện cho Cố Nam Minh.
Gọi mấy cuộc, đều không ai nghe.
Nghê Già liếm môi, đoán chừng hắn ta đang tức giận.
Dù sao cũng đi cùng cô, vậy mà vô duyên vô cớ bị đánh, lần này sẽ hận chết cô.
Nghê Già đang phát ngốc, di động liền vang lên, một dãy số xa lạ, nhưng là số trong vùng.
Cô bắt máy, alo một tiếng.
“Là tôi đây. Di động hết pin rồi, tôi mượn Tống Chương.”
Sắc mặt Nghê Già dịu xuống, chậm rãi đi dọc ven đường: “Cánh tay của cậu sao rồi?”
“Còn xài được, hà, không có chuyện gì lớn.”
Giọng điệu của Cố Nam Minh rất thoải mái, vẫn là cái giọng cà lơ phất phơ kia, nhưng cô biết, trong xã hội hỗn tạp này, làm gì có đạo lý nào là bị ăn đòn một cách vô ích?
Nhưng mà, ân oán giữa cô và Trần Kính Sinh, cô không muốn liên lụy người khác.
“Cố Nam Minh, cậu đừng đi tìm hắn nữa, việc này là tôi có lỗi với cậu.”
“Không liên quan đến cô.” Cố Nam Minh nói: “Chuyện sau này cũng không cần cô quan tâm.”
“Chuyện gì? Mày còn muốn gây chuyện?” Điện thoại bên kia truyền đến tiếng Tống Chương từ xa lại gần: “Mẹ nó, mày còn đang ở bệnh viện mà đã nghĩ đến bước tiếp theo rồi? Tao cảnh cáo mày, lần này vì có Nghê Già ở đó nên Trần Kính Sinh mới thu tay lại, nếu có lần sau, mày chết như thế nào cũng không biết đâu, bớt ngu một chút đi!”
“Liên quan gì đến mày? Mẹ mày, im miệng đi!” Cố Nam Minh quay đầu mắng xong, lại quay sang an ủi Nghê Già hai câu, đang chuẩn bị cúp máy, Nghê Già trầm giọng cắt ngang: “Cậu đưa điện thoại cho Tống Chương đi.”
Cố Nam Minh nhíu mày: “Cô đừng nghe hắn nói bậy.”
Nghê Già lặp lại, thái độ cương quyết: “Đưa cho hắn.”
Cố Nam Minh không có cách gì, vừa ném điện thoại cho Tống Chương, vừa dùng cánh tay không bị thương vung một nắm đấm, làm khẩu hình: Mày dám mắng cô ấy, ông đây đánh chết mày.
Tống Chương lườm hắn một cái, nghe máy: “Có việc gì?”
“Tống Chương.” Giọng nữ nhàn nhạt từ bên kia truyền đến nhưng lại mang theo một tia hung ác: “Cậu ít ở bên kia hoàng thượng không vội thái giám đã gấp đi, còn có lần sau, tôi sẽ không để hắn động đến bất kỳ ai bên cạnh tôi đâu.”
Tống Chương lần đầu tiên gặp một cô gái có tính cách mạnh bạo như thế, buồn cười nói: “Nếu cô có bản lĩnh như thế, vậy sao lúc nãy không ngăn cản?”
“Cậu không cần phải khích tôi.” Nghê Già ở bên kia cười lạnh hai tiếng: “Tôi có cách riêng của mình.”
Tống Chương cảm thấy thú vị: “Cách gì?”
Nghê Già chỉ nói bốn chữ.