Biên tập: Rosa
Vừa vào phòng bao, Nghê Già liền thấy Trần Kính Sinh đang ngồi ngay ngắn trên sofa.
Hiệu quả cách âm của phòng bao không tệ, cửa vừa đóng, âm nhạc ở bên ngoài sàn nhảy trở nên mơ hồ, bên trong yên tĩnh lại, có mấy người đàn ông tuổi xấp xỉ nhau, ăn mặc không khác gì Tống Chương.
Thấy Nghê Già, ánh mắt của vài người đều trở nên bỡn cợt, có người cười nhẹ, có người chậc lưỡi, đây là ánh trăng sáng mà Trần Kính Sinh tâm tâm niệm niệm? Khác với tưởng tượng nha, lớn lên cũng quá lẳng lơ.
Nghê Già nhìn quét một vòng, nhóm người này, chắc là vòng tròn cá nhân của Trần Kính Sinh.
Cô đi tới chỗ người đàn ông đang ngồi an tĩnh kia, vẻ mặt anh như thường, vẫn còn mặc bộ âu phục hồi sáng.
Lúc thấy cô xuất hiện ở cửa, dường như anh đã hơi cau mày.
“Sao cô lại tới đây?”
Nghê Già không đáp, quay đầu nhìn Tống Chương, “Anh có chắc là anh ta đang say không?”
Tống Chương thả tay xuống, “Khi say anh ấy sẽ như vậy, có soi đèn cô cũng nhìn không ra đâu.”
Suy nghĩ rõ ràng, cử chỉ bình thường, chỉ là…
Lại phóng thích bản tính.
Không kìm nén dục vọng.
Nghê Già không nhận ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Tống Chương, cô đi qua, đoạt đi ly rượu trong tay Trần Kính Sinh, uống vào bụng.
Khó uống muốn chết.
Cô mím môi, bỏ cái ly không xuống bàn trà, sau đó hỏi: “Có thể gọi điện thoại không? Gọi tài xế của anh đến đi, đưa anh về nhà.”
Đã quen nhìn Sở Lê khúm núm, đã quen nhìn những cô gái khác hoặc dè dặt cẩn trọng hoặc dùng mọi cách lấy lòng, những động tác liên tiếp kia của Nghê Già khiến người chung quanh hoảng sợ và ngạc nhiên.
Vốn cho rằng Trần Kính Sinh là một người thông minh và biết điều, không ngờ chấp niệm trong lòng đã biến thành một đóa hoa rực lửa.
Trần Kính Sinh đã say, hai má ửng hồng, anh nhìn chằm chằm Nghê Già, giọng nói khàn đi vì bị rượu và thuốc lá gọt dũa, nhưng ánh mắt lại rét lạnh.
“Vì sao không cầu xin tôi?”
Nghê Già thấy khó hiểu, “Cái gì?”
“Hôm nay, vì sao không cầu xin tôi?”
Anh chỉ chuyện bụng bự mang cô đi sáng nay sao?
Nghê Già cười ra tiếng, “Cầu xin anh làm gì?”
Cô vốn khó chịu vì chuyện này, anh còn không biết xấu hổ nhắc lại.
Nhưng chỉ một nụ cười nhẹ như vậy, Trần Kính Sinh đã bị kích thích đến đỏ mắt.
“Em thà để hắn mang đi, cũng không thèm nhìn tôi một cái?”
“Nếu là trước đây, anh cần tôi cầu xin anh sao?” Giọng Nghê Già rất lạnh lùng, “Trần Kính Sinh, là anh thay đổi.”
“Tôi thay đổi?”
Trần Kính Sinh nhìn chằm chằm cô, đột nhiên cười lạnh, “Nghê Già, năm đó em đi, tôi là người cuối cùng biết, em trở về, tôi vẫn là người cuối cùng biết, em coi tôi là cái gì?”
Nghê Già không nói chuyện.
“Em chỉ cần cầu xin tôi một câu, tôi sẽ giúp em, vì sao em không cầu xin tôi?”
“…”
“Chỉ cần em quay đầu lại nhìn tôi, tôi đều có thể tha thứ cho em.”
Trong phòng bao im lặng, một đám người không ai nói gì, thở nhẹ cũng không dám.
Cổ họng Nghê Già phát chát, lại nói không nên lời.
“Trong mắt em chưa từng có tôi.”
Anh ngã ngồi xuống sofa, nở nụ cười thất bại.
“Em không hề muốn dựa dẫm vào tôi.”
Giọng nói đã mang theo chút run rẩy.
Ở đây không ai là không bị chấn động.
Họ chưa thấy một Trần Kính Sinh như vậy bao giờ, một người kiêu ngạo như thế, sao có thể bị tình cảm làm cho chật vật như vậy?
Anh của ngày xưa, ngay cả một nụ cười thật tâm cũng không có mấy lần, thế mà ngay lúc này, mọi người lại cảm nhận được sự tuyệt vọng của anh.
Anh khóc?
Tống Chương quay đầu đi, không nỡ nhìn.
Có lẽ, Nghê Già đã sớm không phải chấp niệm của anh nữa.
Cô là tâm ma, là vạn ác căn nguyên, là tín ngưỡng, là nỗi đau của anh.
“Trần Kính Sinh.” Nghê Già mở miệng, “Tôi…”
Đột nhiên anh ghé sát vào cô, cắt ngang lời của cô, “Em có tên luật sư kia liền không cần tôi?”
“Tôi và anh ta không…”
Anh không nghe, trực tiếp cắt ngang, “Vì sao không phải là tôi?”
“Vì sao em thà cầu xin hắn cũng không cầu xin tôi?”
“CMN vì sao là hắn mà không phải là tôi?!”
Trần Kính Sinh hét to, bàn tay nắm chặt cổ Nghê Già, hai mắt đỏ như máu.
“Nghê Già, nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy! Một câu em cũng không nói với tôi, có phải tôi sống hay chết em cũng không quan tâm, đúng không?”
Nghê Già bị anh bóp, cắn chặt môi, cô không biết phải làm gì mới có thể khiến anh bình tĩnh.
Toàn bộ gân xanh trên trán Trần Kính Sinh hiện lên, “Nói chuyện!”
Nghê Già để mặc cho anh bóp, cũng không động đậy, “Anh muốn tôi nói cái gì?”
Sự bình tĩnh của cô khiến Trần Kính Sinh ngừng thở hổn hển.
Anh thả cô ra, chỉ có điều khi nhìn cô, trong mắt có cái gì đó đang dần dần tan vỡ.
Nghê Già hiểu, không lên tiếng.
Cô muốn thẳng thắn với Trần Kính Sinh một lần, nhưng tuyệt đối không ở trong tình huống hỗn loạn như thế này.
Huống chi, anh đã có bạn gái.
Dù là Sở Lê hay Ninh Ý, cô không muốn yêu đương với anh khi xung quanh anh toàn oanh oanh yến yến.
Trần Kính Sinh dường như khôi phục lại bình thường, lấy một chùm chìa khóa trong túi ra, ném cho Nghê Già.
“Em đưa tôi về.”
Nghê Già nhìn chùm chìa khóa kia, không hé răng.
Trần Kính Sinh xuy một tiếng, “Không phải em đến đưa tôi về nhà sao?”
“Nghê Già, Nghê Già.” Bên kia, Tống Chương không ngừng nháy mắt với cô, hai tay tạo thành hình chữ thập, há miệng kêu, “Coi như giúp tôi một việc đi.”
Nghê Già hít một hơi, cái đêm đáng sợ này nên kết thúc sớm một chút.
Cô nhận lấy chìa khóa, đứng dậy, quay đầu nhìn anh, “Có thể đi sao?”
Trần Kính Sinh không để ý tới cô, lập tức đi ra phòng bao, bước chân vững vàng, nhìn không ra bất thường.
Đây là có thể đi?
Nghê Già và anh đi thẳng ra bãi đỗ xe, anh đứng ở ghế phụ, thấy cô mở khóa, anh mới mở cửa ngồi vào.
Nghê Già ngồi trên ghế lái, cách bố trí của xe hạng sang rất khác, tuy từng lái xe của Chu Di Sơn, nhưng số lần không nhiều lắm, có chút ngượng tay.
Trần Kính Sinh ngửa cổ ra, nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nhảy ra một câu, “Không biết mở?”
Còn chưa dứt lời, xe đã nổ máy.
Dường như anh lại chịu kích thích, hít một hơi thật dài.
Không khí rất lạnh, Nghê Già cũng không muốn bật điều hòa.
Trong đầu cô hỏng bét.
Qua hôm nay, cô phải suy xét thật kỹ chuyện đi hay ở.
Bản đồ hiện thông báo đã tới đích, Nghê Già nói: “Đến rồi.”
Trần Kính Sinh không đáp, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Nhà anh không giống với tưởng tượng của cô, cô nghĩ Trần Kính Sinh thích sống một mình trong một căn hộ cao tầng, không ngờ là ở biệt thự, trong lúc mở gara cô có quan sát, sân rất lớn, trang hoàng rất có khí phách.
Nghê Già mở di động, đang suy nghĩ nên về nhà thế nào thì cửa xe đã bị mở ra.
Cô còn chưa phản ứng lại, di động trong tay đã bị anh đoạt đi, sau đó cổ áo bị anh nắm lấy, kéo cả người xuống xe.
Nghê Già hỏi: “Anh làm gì thế hả?”
Anh vẫn im lặng như cũ, nhưng giờ phút này, im lặng tức là nguy hiểm.
Chân Trần Kính Sinh rất dài, đi như bay vào trong nhà, Nghê Già ở phía sau đụng này đụng nọ, cảnh vật trước mắt cô thay đổi cực nhanh, đại sảnh, hành lang, cầu thang, phòng ngủ.
Sau đó là khuôn mặt của Trần Kính Sinh.
Anh ấn cô lên cửa, môi mím thành một đường thẳng, cái gì cũng không nói, trực tiếp kéo quần áo của cô.
“Trần Kính Sinh?” Mọi sự chống cự của Nghê Già đều phí công, so với anh, chút sức này của cô quả thật như muối bỏ biển.
“Biết hôm nay tôi muốn xé rách bộ đồ trên người em thế nào không?” Trần Kính Sinh phủ môi lên tai cô, cánh tay dùng chút lực, tiếng vải bị xé rách vang lên.
Chiếc váy trơn của cô bị anh xé rách từ phía sau.
Anh một đường an an ổn ổn, chính là ở chỗ này chờ cô nhỉ?
Nghê Già không giãy dụa, nhìn thẳng anh, “Anh muốn làm gì?”
“Còn có thể làm gì?”
Trần Kính Sinh sờ vào lưng cô, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, “Đã vậy rồi còn hỏi? Chưa ngủ với người khác sao?”
Máu trong người cô dồn hết lên não, “Không phải với anh.”
Trần Kính Sinh khép tay lại, cô bị nắm chặt, đau đến nỗi thở ra tiếng.
Cô trừng mắt: “Anh bị điên hả?”
“Không phải em nói không thích tôi sao?”
“Em yêu anh.”
Nghê Già nhàn nhạt nói.
Ba chữ này khiến huyệt thái dương của Trần Kính Sinh bắt đầu mạnh nhảy.
Ánh mắt anh rất sắc bén, mang theo tìm tòi và cảnh cáo, nhìn cô chằm chằm.
Nếu nhìn ra chút giả dối nào anh sẽ điên mất.
Anh sẽ không tha thứ cho trò đùa này của Nghê Già.
Đáng tiếc, cô không giống kẻ lừa đảo.
Tóc cô rơi tán loạn trên vai, váy bị anh xé mất, trên khuôn mặt lẳng lơ lan tràn lại không một chút ngả ngớn, cô nhìn chằm chằm anh, ánh mắt gan dạ, trực tiếp, trong sáng vô tư.
Cô dùng dáng vẻ phóng đãng nhất, nói một câu chân thành nhất.
Không phải điên sao, ai mà không điên?
Trần Kính Sinh cảm thấy có hàng vạn hàng trăm âm thanh đang rít gào trong người.
“Em lặp lại lần nữa?”
Nghê Già nói: “Không phải vừa nghe sao?”
“Không nói?” Trần Kính Sinh thả tay ra, vứt đi hai miếng vải đã rách bươm trên người cô, “Vậy làm đi.”
Trên người Nghê Già chỉ còn đồ lót và giày cao gót, cô nhìn xuống đất, hờ hững nói: “Cái váy này rất đắt.”
Trần Kính Sinh đẩy đồ lót của cô lên, thấp giọng nói: “Tôi đền.”
…
Khác với Trần Kính Sinh, chín năm qua, Nghê Già không ‘ăn mặn’.
Cô không có nhu cầu, cũng không có ham muốn, có bạn học trải nghiệm chuyện ‘sex’ với một anh người nước ngoài vóc dáng cường tráng, chia sẻ quá trình kích thích cho cô, cô cũng không hề hứng thú.
Cô tiếp xúc với sex rất sớm, lần đầu tiên cho mối tình đầu, ở trong nhà đối phương, không có gì tốt đẹp, chỉ có khô khốc và đau đớn.
Về sau, ở cái tuổi thiếu nữ trẻ trung, tinh lực tràn đầy, Nghê Già cũng từng hưởng thụ một khoảng thời gian, nhưng vì tuổi lớn, kinh nghiệm lại có hạn, hồi ức để lại rất sơ sài, cô chẳng còn nhớ rõ cảm giác này nữa.
Nhưng cô còn nhớ một ít, trước khi cô đi, Trần Kính Sinh vẫn là một nam sinh chỉ biết buồn đầu vào toilet tự mình giải quyết.
Nhưng bây giờ, cmn ai đã dạy cho anh?
…
…
Chặt.
Thật chặt. Chặt đến nỗi chỉ thở thôi cũng khiến anh suýt đứt ở đây.
Trần Kính Sinh cảm thụ được khoảnh khắc này, chiếm hữu toàn bộ người cô, máu cả người đều đang bốc lên, anh đồng ý, muốn mạng của anh anh cũng đồng ý.
Trần Kính Sinh cúi người, nói bên tai cô, “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết trên người em.”
Nghê Già nghĩ mình sắp bị đâm rách, cô không chịu nổi số đo của anh, cả người đau đến nỗi phải trườn lên trên.
Trần Kính Sinh kéo cô trở về, cô cào móng tay lên lưng anh, lực rất mạnh, hận không thể khảm sâu vào bắp thịt của anh, “Em thấy anh là muốn em chết vì đau.”
…
…
Đầu óc Nghê Già rất hỗn loạn.
Cô không biết bây giờ mình đẹp thế nào, cả người trắng như được rắc bột phấn, trần trụi trong suốt, lại còn có một khuôn mặt như hồ ly tinh, khi quyến rũ càng muốn mạng của người khác.
Nghê Già đã không còn ý thức, hai tay nắm chặt bả vai Trần Kính Sinh, trong miệng vô thức nỉ non, “Trần Kính Sinh…”
Thà cô không gọi, gọi một cái đầu óc anh liền nổ tung.
Trần Kính Sinh rũ mắt, nhìn sợi dây chuyền khó coi trên cổ cô, theo mỗi chuyển động, chiếc nhẫn đập vào xương quai xanh của cô, hình thành một nhịp điệu ái muội.
Trần Kính Sinh càng nhìn mắt càng đỏ, húc mạnh tới, “Còn biết tôi là Trần Kính Sinh?”
Nghê Già nghe ra hàm ý khác, muốn mắng người, tiếc là giọng nói không còn sức lực, chỉ có thể nhẹ nhàng nói, “Anh có ý gì?”
“Em theo tên họ Chu kia vì cái gì?”
“Nhiều tiền hơn tôi?”
“Trẻ trung hơn tôi?”
Mỗi một câu, dùng lực càng mạnh, câu cuối cùng, còn mang theo không cam lòng, gần như là nghiến răng nghiến lợi, “Làm em sướng hơn tôi?”
Nghê Già há miệng, phát không ra một tiếng, cô cảm thấy mình sắp bị tàn phế.
Cô bị anh đưa lên trời, không thấy hai chân đâu nữa.
Thấy dáng vẻ mất hồn của cô, Trần Kính Sinh chống hai tay lên, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, ánh mắt đen đến nỗi có thể chảy ra nước.
“Chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao?”
Nghê Già nặng nề thở ra một hơi, trên sợi tóc, trong lòng bàn tay, tất cả đều là mồ hôi, ướt đẫm.
Cô chịu không nổi ánh mắt kia của Trần Kính Sinh, nâng tay che lại, khàn giọng nói, “Chỉ như vậy.”
Trần Kính Sinh hỏi: “Chịu không nổi?”
Nghê Già cắn môi, “Chịu được.”
“Tốt.” Trần Kính Sinh hất tay cô ra rồi đặt lên cổ mình, “Tiếp tục.”