Biên tập: Rosa
Xe chạy khoảng một tiếng mới tới nơi, Chu Di Sơn đến bãi đậu xe, còn Nghê Già đến cửa hàng mua hai chai nước chanh.
Bãi biển này cách khá xa trung tâm thành phố, bởi vậy mà người ít hơn, sạch sẽ và yên tĩnh hơn những bãi biển khác.
Tối cuối tuần, tốp năm tốp ba người đi dạo, đi bơi, xung quanh nhà hàng, quán bar là những tiếng nói chuyện với nhau và tiếng nhạc du dương, vầng sáng nhàn nhạt ập xuống trên bờ cát, xa xa, từng tầng xanh lam thăm thẳm trải ra, biển trời nối thành một mảnh, tươi đẹp và thoải mái.
Nghê Già cầm chai nước chanh uống hăng say, Chu Di Sơn uống được hai ngụm tay liền bất động, anh ta nhíu mày, nói: “Thích đến vậy à?”
“Thích đến vậy đó.” Nghê Già dùng giọng điệu khẳng định trả lời.
“Giống như em thích ăn chua cay, khẩu vị của anh lại nhạt hơn.”
Nghê Già rút ống hút ra khỏi miệng, đôi môi đỏ mọng như thạch hoa quả mềm mại và lấp lánh. Cô bày ra vẻ mặt vô tội, sau đó giải thích:
“Có vài thứ, là trời định.”
Mấy năm nay, cô đã học được rất nhiều điều.
Ngành khách sạn này, hàng năm đều có một lượng lớn người nhảy vào, có người không nhấc đầu lên nổi, bị đè chết ở tầng thấp nhất, kêu gào đó là một ngành vô dụng, ra trường chỉ có thể làm nhân viên phục vụ, cung cấp sức lao động giá rẻ; còn có người kiếm được số tiền lớn, trở thành nhà lãnh đạo, một bước tiến vào tầng lớp thượng lưu, giao tiếp khéo léo, trở thành một tay điêu luyện trong thế giới vàng thau lẫn lộn này.
Nghê Già có thể trở thành một trong những người đến sau, là chuyện Chu Di Sơn không muốn nghĩ tới.
Sau khi từ bỏ công việc, cô lại trở về là chính mình. Hoặc là đột nhiên biến mất, không biết đi đâu, hoặc là đóng cửa im ỉm, một ngày ba bữa gộp lại thành một, book đồ ăn để giải quyết.
Chu Di Sơn lại uống một hớp nước chanh, vị chua tràn ngập trong khoang miệng, chui vào hàm răng, chát đến nỗi hàng lông mày của anh không thể giãn ra ngay.
Chờ tiêu hóa xong, anh mới ghét bỏ mà vứt chai nước vào thùng rác, mở miệng: “Đúng vậy, đây thật sự là trời định.”
Hiếm khi thấy anh cam chịu, Nghê Già cười hai tiếng.
Bọn họ sóng vai đi trên bờ biển, gió biển đánh úp lại, mang theo mùi vị ẩm ướt, thổi vào khuôn mặt trắng nõn và kiều diễm của cô, mái tóc đen đang nhảy múa, một góc váy của cô cũng tùy ý lay động. Thấy đế giày bị lún vào cát, cô khom người xuống, dứt khoát xách ở trong tay.
Gió xuyên qua tóc cô, Chu Di Sơn đưa mắt nhìn về phía xa, giọng anh hùng hậu và rõ ràng, tựa như mảng màu xanh chứa đựng mọi thứ ở trước mặt, ngay cả một cơn sóng dâng cao hay lùi lại, cũng dịu dàng đến vô tận.
“Nghê Già, anh năm nay rồi.”
Đàn ông ở độ tuổi này, mỗi phút mỗi giây đều rất quý giá.
Anh không có gì ngoài sự mạnh mẽ và quyến rũ, có rất ít người Hoa ở Mỹ nổi trội trên lĩnh vực luật sư, thực lực, tài lực, địa vị xã hội, anh không thiếu.
Bây giờ anh cái gì cũng có, nói thô tục, là có của có tiền, tay chân kiện toàn, tâm tính khỏe mạnh, còn không cha không mẹ, lượt bỏ đi vô số phiền toái.
Nghê Già nhớ là có rất nhiều cô gái say mê Chu Di Sơn, hai năm trước, bên cạnh anh có thêm một cô trợ lý vừa xinh đẹp vừa nóng bỏng, vì là con lai nên tóc đen mắt xanh, mỗi lần thấy cô, sự ghen tỵ trong mắt có thể thiêu rụi cô.
Mỹ nhân ngay trước mặt, sao anh còn để mắt đến người như cô làm gì?
Trái tim của cô không biết đã đi đâu.
“Anh hơn em bảy tuổi, em sẽ không chê anh già chứ?”
Nghê Già nghe vậy, nhếch mày, nghiêng đầu nhìn anh, “Luật sư Chu, nghe câu châm ngôn Trung Quốc này chưa? Quá khiêm tốn chính là kiêu ngạo.”
Anh cười, tiếng cười cũng dễ nghe, như rượu ủ lâu năm, là sự quyến rũ tích lũy qua nhiều năm.
“Anh không kiêu ngạo.” Anh khôi phục giọng điệu bình thản, “Anh sợ em chướng mắt anh.”
Nghê Già bị câu này làm cho cứng họng.
“Xem ra đúng là vậy.” Chu Di Sơn cười, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, không thất vọng, cũng không phẫn nộ.
Rốt cuộc anh đã là người trưởng thành, không để lộ cảm xúc ra ngoài, cả người nội liễm và sắc sảo.
Nghê Già không đi nữa, tùy tay ném đôi giày cao gót xuống đất, lấy hộp thuốc ra từ trong túi xách, rút một điếu châm lửa, gió biển thật lớn, lửa vừa bật lên đã bị thổi tắt.
Chu Di Sơn nghiêng người qua che lửa giúp cô, có bàn tay to chặn gió, ngọn lửa kia run run rẩy rẩy sống sót.
Tàn thuốc sáng lên rồi tối sầm lại, sương trắng bay ra từ trong mũi cô, sau đó biến mất trên đỉnh đầu.
Nghê Già mượn khói làm dịu đi trái tim đang nóng nảy.
Cô khẽ nói: “Em không đáng.”
Cô thật sự không đáng.
Chu Di Sơn cùng cô sống qua ngày, cùng cô nếm phần đắng nhất của nước thuốc, giúp cô có được dáng vẻ như bây giờ. Không có anh, cô và mẹ mình đã sớm chết ở đầu đường năm đó, bi thương lại xót xa, ngay cả mảnh đất chôn thân cũng không có.
Anh không phải người bất khả chiến bại, thiên hạ vô địch, ở đâu ra nhiều kẻ ầm ĩ như vậy, lúc anh thu lưu cô, chỉ mới hơn hai mươi, tuy có chút thành tựu, tuy danh tiếng nổi lên bốn phía, nhưng nền tảng còn bất ổn. Bản thân anh bận bịu và mệt mỏi, trên vai gánh vác bao nhiêu gánh nặng, nhưng chưa bao giờ nói cho cô biết.
Thiếu anh, Nghê Già đã sớm xong đời.
“Có đáng hay không phải do anh phân xét.”
Chu Di Sơn nói, “Lần đầu tiên gặp em, em và anh đã ngang hàng với nhau, em là phụ nữ, anh là đàn ông, anh muốn giúp em, là trả ân cho ba em, cũng là anh tình nguyện.”
Nghê Già nhếch môi, “Cho nên lúc em còn vị thành niên, anh đã có suy nghĩ không an phận với em rồi?”
“Không đến mức đó.” Anh nhìn những cơn sóng liên tục vỗ vào bờ, nói: “Khi đó anh đã muốn đưa tay kéo em, vì nhìn em anh giống như thấy được chính mình, anh hiểu cảm giác của em, không nơi nương tựa, cảm thấy một cây cỏ còn có ý nghĩa hơn cả mình.”
Nghê Già phun khói ra, trong lòng co rút, không nói tiếp.
“Sau này, liền thuận theo tự nhiên.” Chu Di Sơn cười, “Nhiều năm như vậy, nếu bên cạnh em có một người thích hợp xuất hiện, có kết cục tốt đẹp, anh cũng không đến mức làm như hôm nay.”
Nghê Già cũng cười, giọng điệu lười nhác, “Thì ra là vậy, cho em xin lỗi anh.”
“Nghê Già, vẫn là câu nói kia, đừng cảm thấy nợ anh.” Chu Di Sơn thu lại nụ cười.
Anh sợ nhất là sự lo lắng này của cô.
“Cám ơn anh.” Nghê Già trong tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt trở nên sâu xa, “Thật sự.”
“Vậy thành khẩn một chút nhé?”
Chu Di Sơn lấy một chiếc nhẫn từ trong túi quần ra.
Làm theo số đo được yêu cầu, đơn giản mà xa xỉ, phù hợp với khí chất của cô.
Không có hộp, anh sợ hình dáng rõ ràng, cô sẽ nhìn ra.
Cơn gió tối nay, có mùi chua của chanh xen lẫn với mùi mặn của biển.
Giờ khắc này, không phải đầu óc nóng lên, không phải xúc động.
Anh đã đợi mười hai năm.
“Nghê Già, nếu cảm thấy không hợp, hãy theo anh đi!”
Người đến phong trần mệt mỏi mà đẩy cửa vào, ngồi xuống sofa mềm mại, sau đó bực bội kéo caravat ra, tháo hai chiếc khuy trên cùng, cầm lấy ly rượu để trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Tống Chương cuối cùng cũng rảnh, bát quái một chút với cái người cả tuần nay bận bịu đến nỗi không thấy bóng dáng.
“Lần này là cô người mẫu ảnh họ Ninh nào à? Anh và cô ta thật sự có tốt hơn không?”
“Ninh nào, người ta kêu Ninh Ý, là Ý, tứ thanh [].” Có người sáp lại chế nhạo Tống Chương, “Tốt xấu gì cũng là bạn gái anh Sinh, anh ôn bài kỹ hơn được không? Bây giờ cô ta là người mẫu nổi tiếng, ngày nào cũng lên hot search, gặp nhiều lần rồi mà không biết chữ đó đọc thế nào hả?”
[] bốn thanh trong tiếng Hán hiện đại: âm, dương, thượng, khứ.
“Cậu cút đi.” Tống Chương đá người nọ văng ra, lại quay sang người đàn ông âm u kia, “Gần đây anh thích người mẫu à? Hai ba ngày đổi một cô, thận còn tốt không, trong nhà đã có một người rồi, còn ra ngoài lêu lổng.”
Trần Kính Sinh đang dặn dò cấp dưới công chuyện, nghe vậy, lạnh lùng liếc anh ta, “Anh cưới cô ta?”
Tống Chương tự biết nói lỡ, lặng lẽ ngậm miệng.
Năm đó, Trần Kính Sinh uống thuốc tự sát, Sở Lê là người đầu tiên phát hiện.
Anh rất khó đi vào giấc ngủ, bác sĩ từng kê cho anh một đơn thuốc ngủ, nhưng anh chưa từng uống, toàn cất. Sở Lê phát hiện một lần liền để ý, cô ta nghĩ đây là thuốc của anh, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn bất an.
Trực giác của phụ nữ là kỹ năng bẩm sinh, trong chín có mười. Nghê Già đi rồi, Trần Kính Sinh lại không có phản ứng gì, chuyện này căn bản không bình thường.
Tối Trần Kính Sinh xuất viện, mí mắt Sở Lê cứ nhảy lên như co giật. Cô ta dùng đủ chiêu, hết nũng nịu đến cứng rắn đòi mật mã nhà Trần Kính Sinh từ Tống Chương, lúc phá cửa đi vào, nhìn thấy người nằm yên trên sofa, hồn đều dọa bay mất.
May mà đưa đến bệnh viện kịp thời, cứu được một mạng, hai ngày sau mới tỉnh.
Cùng năm đó, Lâm Mạn và ba Trần cũng về nước, Trần Kính Sinh bắt đầu làm trị liệu tâm lý toàn diện.
Từ ngày đó, Sở Lê vẫn chưa từng rời khỏi.
Tiếu Tử Cường bị bỏ tù, phán ba năm, Lâm Mạn đã chuẩn bị ổn thỏa, nếu hắn có thể còn sống mà ra tù, coi như hắn mạng lớn.
Nghe nói, sau đó không lâu, Tiếu Tử Cường ở trong phòng giam, tinh thần hoàn toàn sụp đổ, trở thành kẻ điên.
Tàn nhẫn thật sự, không phải dùng vũ lực tầm thường, mà là bức đến đường cùng trong vô hình, nếu Tiếu Tử Cường có chết, cũng chết trong mù mờ.
Trần Kính Sinh tạm nghỉ học, ở nhà trị liệu, Trần gia mời giáo viên đến dạy cho anh, sau khi tình huống có chuyển biến tốt thì bắt đầu bổ sung kiến thức ở trường.
Anh thi đại học.
Phát huy ổn định, trúng tuyển vào trường Đại học nổi tiếng, Lâm Mạn không muốn anh xuất ngoại, Trần Kính Sinh dứt khoát xóa bỏ nỗi lo lắng đó của bà, anh không xuất ngoại.
Sau ngày ấy, Trần Kính Sinh dường như đi vào quỹ đạo.
Anh trở thành hậu bối xuất sắc nhất của Trần gia.
Với gia nghiệp đồ sộ, khi anh vừa bước vào xã hội liền bị đẩy thẳng đến nơi đầu sóng ngọn gió, ba Trần ném hai trung tâm thương mại và khách sạn cho anh quản lý, có người muốn chế giễu, chiếc bánh lớn như vậy, anh cũng không sợ no chết?
Nhưng Trần Kính Sinh đã ăn hết.
Không chỉ ăn hết, mà còn càng ngồi càng ổn ở vị trí kia, ánh mắt anh vừa chuẩn xác vừa tàn độc, tất cả những nghiệp vụ được mở rộng đã trở nên rất hot trong những năm gần đây.
Rắc rối khó gỡ, xung quanh thẩm thấu, rễ đã đâm sâu bao nhiêu, chính anh cũng không biết.
Sớm muộn gì Trần gia cũng là của anh.
Lâm Mạn đã có ứng cử viên phù hợp nhất cho cuộc hôn nhân của anh.
Trần Kính Sinh không cần môn đăng hộ đối, nếu không cần thiết, anh có thể không kết hôn, anh chỉ cần một người phụ nữ đủ thông minh, đủ biết điều.
Nhiều năm như vậy, Sở Lê không rời không bỏ, Lâm Mạn xem hết ở trong mắt, bà biết mình không nhìn lầm người, cô gái được bà chọn, lớn lên thanh tú, khiến người ta thích, biết làm việc, có thể nhìn mặt đoán ý, quan trọng nhất là, còn có thủ đoạn.
Cô ta biết cách khiến cô nữ sinh lẳng lơ kia biến mất, cô ta biết rất rõ.
Huống chi, cô ta còn cứu mạng con trai bà.
Cách Trần Kính Sinh phản kháng rất trực tiếp, quen bạn gái hết cô này đến cô khác, tin tình cảm bay đầy trời.
Mặc kệ Lâm Mạn và Sở Lê ép buộc thế nào, anh biết Lâm Mạn đang đợi ngày anh chán ghét, nhưng anh nhẫn nại hơn bà nghĩ.
“Anh Sinh, đâu thể cứ như vậy cả đời, dù sao anh cũng phải kết hôn sinh con.”
Trần Kính Sinh vung tay với cấp dưới, để anh ta đi xuống, tự mình rút gói thuốc trong túi ra.
Ngậm vào miệng, châm lửa, đường cong hàm dưới lập thể lại rõ ràng, anh khép lại bật lửa, thuận tay ném về bàn, động tác lưu loát mà tùy ý, khi anh ở trạng thái thả lỏng, hơi thở du côn sẽ lộ ra.
Anh hờ hững hút thuốc.
Cả đời cứ như vậy thì sao?
Tống Chương ngồi xuống, biểu cảm sâu xa.
“Có điều, tôi muốn nói với anh chuyện này.”
“Không biết Sở Lê nói với anh chưa? Lớp cô ấy định tổ chức buổi họp lớp.”
Trần Kính Sinh gãy tàn thuốc, “Liên quan gì tới tôi?”
“Hôm nay tôi hỏi thăm mới biết được chủ đề của buổi họp lớp lần này.”
Ngay cả câu tiếp lời, Trần Kính Sinh cũng lười cho.
Tống Chương hít sâu một hơi, chậm chạp nói: “Đón tiếp bạn học từ Mỹ về.”