Biên tập: Rosa
Phàn Nhân khoác hờ áo đồng phục lên người, lộ ra nửa vai, rúc vào lòng người bạn trai chính thức Đường Ứng Vinh.
Cô ta liếc xéo Nghê Già, cười khẽ: “Cô nói xem, một nữ sinh mà sao mồm miệng rãnh rỗi, rêu rao khắp nơi tôi và Trần Kính Sinh có tư tình hả?”
Nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, Phàn Nhân bắt cặp chéo chân dài, tỏ ra rất tức giận.
Chụp chắc cho cô cái danh hiệu “Con nhỏ nhiều chuyện”.
Ánh mắt trêu tức của những người xung quanh nhìn cô giống như nhìn một thằng hề.
Nhưng Nghê Già không có phản ứng, căm giận của cô, buồn vui của cô, tất cả đều bị thời gian mài mòn sạch sẽ.
Cái gì cô cũng có thể nuốt xuống được.
So với Phàn Nhân, Nghê Già trông cũng không tệ, dáng người lại đẹp, một vẻ đẹp câu hồn lớn lên trong nghèo túng, đa phần các nam sinh chung khối chưa từng nhìn thấy cô, ánh mắt liên tục dừng trên người cô.
Trần Kính Sinh – người vẫn ngồi yên như cũ bỗng nheo mắt lại.
Cậu lại muốn hút thuốc, sờ soạng tìm nhưng hộp thuốc lá đã rỗng tuếch.
Trên đất, toàn là tàn thuốc.
Cậu đã hút hết một gói.
Một nữ sinh bên cạnh thấy thế, nói với cậu: “Cậu nghiện thuốc lá dữ thật đó.”
Giọng nói nhẹ nhàng.
Trần Kính Sinh không đáp lại, ánh mắt cũng lười cho.
Cách đó không xa, mấy nữ sinh đi đến trước mặt Nghê Già, không biết nói cái gì, trong đó một nữ sinh đẩy cô một cái.
Đẩy không mạnh.
Tính khí của Nghê Già hơi cao.
Nhưng đây là một hành động sai lầm, bởi vì sau đó cô đã nghênh đón một cái tát.
Cô bị đánh đến nỗi người cũng nghiêng theo.
Nghê Già che mặt, tim đập rất nhanh.
Cũng rất lạnh.
Cô có thể làm gì đây, cô biết mình không nên phát tác cái tính khí thối tha kia, bởi vì ở đây không ai nhân nhượng cho cô.
Cô cũng biết, nếu đánh nhau với bọn họ, cũng đánh không lại , nữ sinh trước mặt.
Trước đây đánh nhau, đều là vào những lúc kết cục đã định sẵn, cô sẽ xông lên góp thêm hai chân vào, cô luôn ở phe đông người, trước giờ không biết cái gì gọi là đánh không lại.
Cô chỉ giống như một con gà mờ, khí thế lúc trước, cũng là đám bạn xấu ở phía sau kia cho.
Mãi đến giờ phút này, Nghê Già mới nhận ra, khi lấy một địch trăm, Trần Kính Sinh mạnh hơn cô nhiều.
…
“Ôi, còn có hình xăm này.” Một nữ sinh phát hiện trong cổ tay cô có một chuỗi chữ cái, cao giọng.
Phàn Nhân cầm tay cô qua xem, xuy một tiếng: “Xăm hay là dán?”
“Dán đó, giả làm đại tỷ xã hội đen cơ, Phàn Nhân, chúng ta đánh đại tỷ xã hội đen có hình xăm, tớ sợ quá.”
Tiếng cười không chừng mực.
Không dứt.
Cảm giác nhục nhã lúc đầu qua đi, Nghê Già nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ngày Nghê Chấn Bình hạ táng cô cũng không khóc, hiện tại cũng không thể khóc.
Cô và mẹ làm ổ ở nhà ga ngủ ba ngày ba đêm, cô cũng không cảm thấy mất mặt, hiện tại cũng không có gì để mất mặt.
Cô vốn không có gì để mất.
Nhưng, một chuyện rồi một chuyện “kinh hỉ” cứ theo tới.
Tiếu Khải Minh – người bị Trần Kính Sinh gọi điện thoại tới, nhìn thấy cảnh này, ngây người một hồi lâu.
“… chị Nghê Già?”
Nhất thời không phản ứng kịp, hay là đã từng gọi.
Bây giờ nghe cực kỳ chói tai.
Mấy nữ sinh quả nhiên tóm được điểm này, cả đám cười to, kéo mái tóc dài của Nghê Già: “Thật đúng là chị đại sao?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Tiếu Khải Minh chuyển từ tím sang xanh, không thể tin mà nhìn Trần Kính Sinh.
Cậu ta đã sớm lĩnh giáo sự đáng sợ của cậu, nhưng sự nhục nhã như vậy dành cho cậu ta, khi nào thì mới bắt đầu?
Lúc Nghê Già nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và hoảng hốt của Tiếu Khải Minh, bức tường thành trong lòng cô cũng đổ sập.
Cô không giãy dụa nữa, đau đớn nhắm mắt lại.
…
Bắt nạt kết thúc, đám người cảm thấy mỹ mãn rời khỏi.
Cô ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường, hai tay vòng qua đầu gối, vùi đầu vào trong.
Gò má nóng lên, đầu óc ong ong.
Cô cảm giác được có người đi về phía này.
Mùi khói gay mũi đập vào mặt.
Nghê Già đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng cặp mắt đóng băng kia.
Tóc tai tán loạn một bên vai, áo quần bị kéo đến lộn xộn.
Trên cái cổ trắng nõn toàn là vết cào của móng tay, rỉ ra máu, lung lay sắp đổ.
Trần Kính Sinh cúi đầu nhìn cô.
Trong con ngươi tối đen, mãnh liệt, giống như cơn bão đêm.
Nghê Già cong môi, nở nụ cười độc ác, ánh mắt cũng cong lại, cô chậm rãi nói: “Trần Kính Sinh, cậu còn là đàn ông không?”
Cậu không nói chuyện, nhìn cô nổi điên.
“Chuyện ba năm trước nhớ dai như vậy? Không khoan dung chút nào sao?”
Giọng nói của cô vô cùng ích kỷ, ánh mắt như muốn phóng độc.
Hoàn toàn quên trước đây mình cũng từng làm chuyện nhẫn tâm.
Tinh thần cũng sắp hoảng hốt.
Trần Kính Sinh chống tay lên đầu gối, chậm rãi ngồi xuống.
Bóng dáng cậu che lấp ánh sáng trong tầm mắt cô.
“Nghê Già.”
Cậu mở miệng, lần đầu tiên kêu tên của cô.
Giọng nói còn khàn hơn cô, thấp đến dọa người.
Cậu liếm liếm răng nanh, híp nửa mắt, nói:
“Tôi đối với cô đã đủ tốt.”
Năm đó, người không bị hắn đánh đến mức vào bệnh viện, chỉ có một người muốn làm chó – Tiếu Khải Minh.
Sự biến mất đột ngột của cô khiến cô tránh được một kiếp.
Nhưng cũng khiến cậu nhớ kỹ cô ba năm.
Nghê Già cười lạnh, đáy mắt bắt đầu khởi động cảm xúc gần như điên cuồng: “Cậu định làm gì? Cậu không phải muốn trả thù sao?”
“Trả thù?”
Trần Kính Sinh nhếch môi, đưa tay nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của cô, dùng ngón cái lau đi một vệt máu trên mặt cô.
Đầu ngón tay lạnh lẽo, cọ xát trên da thịt của cô, sau đó chậm rãi dừng trên vết thương của cô, ngón tay chợt dùng sức, bóp mạnh.
Cậu cảm nhận được cả cơ thể cô đột nhiên run rẩy vì sợ hãi và đau đớn, khẽ nói: “Như Tiếu Tử Cường mới gọi là trả thù, còn cô, chỉ có thể xem là bắt nạt.”
Nghê Già nghỉ học một ngày, làm thêm cũng nghỉ.
Bà chủ không quá hài lòng chuyện cô mới đi làm mấy ngày liền xin nghỉ, Nghê Già không quan tâm, trực tiếp cúp máy.
Khi mẹ gọi đến, cô cũng chỉ nói mấy câu rồi vội vàng cúp máy, cô không muốn để bà lo lắng; Chu Di Sơn lại nhận một vụ án lớn, bận đến nỗi chân không chạm đất, chỉ nhắn tin qua Wechat bảo cô chăm sóc bản thân thật tốt, qua một thời gian ngắn sẽ đến thăm cô.
Nghê Già làm ổ cả ngày trong căn phòng mấy chục mét vuông, buồn bã ỉu xìu xem TV.
Xem người khác hỉ nộ ái ố, diễn như thật.
Một người lớn như cô cũng không có nhiều cảm xúc như vậy.
Hết một ngày, sắc trời dần tối đi.
Trong cuốn sách giáo khoa hồi tiểu học có câu như thế này.
Đèn hoa vừa lên, màn đêm buông xuống.
Câu nói này Nghê Già nhớ rất rõ.
Vì lúc này, Nghê Chấn Bình luôn phong trần mệt mỏi chạy về nhà.
Qua đi sự bận rộn, hết thảy quay về tịch lặng. Chợt có tiếng động cơ xe ai chạy vụt qua bầu trời đêm, từ xa đến gần, thoáng cái rồi biến mất.
Nghê Già tắt TV, lặng lẽ nằm trên sofa, tóc dài xõa xuống đất, điếu thuốc trong tay đang cháy.
Một luồng khói, ngưng tụ rồi tiêu tán.
Cô không nói gì, cũng không làm gì, chỉ nằm lẳng lặng như vậy.
Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Thế giới yên tĩnh cực kỳ.
Như mặt biển trôi nổi, mênh mông mà rỗng tuếch. Một mình cô phiêu bạc, xa xôi không có tương lai.
Ngày mai là cuối tuần.
Nghê Già ngủ đến nửa buổi chiều mới dậy, tắm rửa một cái mới cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Vết sưng trên mặt đã tiêu, nhưng vẫn còn hồng dễ nhìn thấy.
Nghê Già ngồi ở trước tấm gương, không nói một tiếng, lấy ra hòm trang điểm trong vali, đã lâu cô không trang điểm đậm, không biết đồ đạc bên trong còn đủ không.
Những thứ cô cần cơ bản đều có.
Cô trang điểm xong, ngũ quan vừa thâm thúy vừa có chiều sâu, môi đỏ như lửa, đẹp đến phô trương.
Lại lục ra khuyên tai đinh trước đây, vành tai đeo một cái khuyên tai lớn, còn lại đều là những mảnh kim cương nhỏ.
Bên trái sáu, bên phải ba.
Cô búi mái tóc dài đang xõa tung lên thành một búi tóc, cất hộp thuốc lá trong túi xách, nhưng không mang bật lửa.
Cứ như vậy mà ra ngoài.
Đêm đã khuya, gió đêm đang chảy trên đường phố.
Hít một ngụm khói vào phổi, hay cho một ngày của tháng .
Lúc Trần Kính Sinh và một đám người đẩy cửa vào trong, nhấc mắt liền trông thấy cô gái ngồi trên quầy bar.
Bên ngoài trời còn mưa mà cô dường như không biết lạnh, chỉ mặc một chiếc áo thun bó sát màu đen, kéo căng bộ ngực đầy đặn, vạt áo không thể che hết eo, da thịt nhẵn nhụi như ẩn như hiện. Dưới chiếc quần short denim, là một đôi chân vừa nhỏ vừa dài, trắng đến chói mắt.
Cô kẻ mắt đậm, đôi môi đỏ mọng ngậm một điếu thuốc nhỏ, sờ túi tiền phát hiện không mang bật lửa, người đàn ông bên cạnh lập tức sáp lại châm lửa cho cô, cô vừa cười vừa đánh hắn một cái, sau đó cúi đầu, một lọn tóc rối từ từ rơi xuống, cô nâng tay vén ra sau tai, lộ ra một vành tai đeo đầy đinh lấp lánh.
Cô luôn biết cách khiến người ta xúc động.
Đây mới là Nghê Già.
Một Nghê Già khiến cậu hận thấu xương năm đó.
Trong những năm tháng vừa mới chớm nở, cũng là Nghê Già người khiến cậu cả người khô nóng bừng tỉnh từ trong mộng.
Nghe thấy tiếng huýt sáo, cô miễn cưỡng nhìn qua.
Cô giống như nhìn thấy cậu, lại giống như không thấy. Nhưng cô nhìn cậu, giống như nhìn bọn họ, nhìn một đám người nông cạn, thô tục khuất phục trước dung nhan tuyệt đẹp của cô.
Cô cười nhẹ, cầm menu đi tới.
“Tìm chỗ ngồi đi, chọn món xong thì gọi tôi.”
Cô đưa menu cho nhóm người của cậu, nói đơn giản một câu, sau đó quay đầu đi khỏi.
Tống Chương nhìn theo bóng dáng của cô, thổn thức một tiếng, vừa nghiền ngẫm vừa mang theo chút đùa giỡn.
“Cô nhóc này thật năng động.” Cậu ta nói.
Ánh mắt của Trần Kính Sinh u ám đi, không nói chuyện, đốt một điếu thuốc.
Tống Chương nhìn cậu: “Hai ngày nay trông cậu hơi khác thường, thuốc hút dữ như vậy.”
Cậu vẫn im lặng như cũ, cả người như một khối băng lạnh, đụng một cái cũng đã thấy lạnh thấu xương.
Trần Kính Sinh nói chuyện không nhiều lắm, chưa từng thấy cậu nhiều lời với ai, cũng không ai dám đoán.
Tống Chương được coi như là một người bạn trong đám bạn xấu của cậu, một trong số ít những kẻ không sợ chết.
Cậu ta lại hỏi: “Cậu cãi nhau với ba sao?”
Trần Kính Sinh không đáp.
“Chủ nhiệm lớp lại tìm cậu gây sự?”
Vẫn không đáp.
“…sẽ không phải là vừa ý cô gái nào rồi chứ?”
Trần Kính Sinh bắn tàn thuốc ra, lạnh lùng mở miệng: “Tôi vừa ý cậu.”
Bóng người vén mành bước vào dừng lại một lát, dùng ánh mắt mỉa mai nhìn cậu.
Cô bỏ đồ ăn xuống bàn rồi vén mành lên, đi ra ngoài.
Giống như gió, mùi hương trên người cô tràn ngập khắp nơi.
Ánh mắt Trần Kính Sinh lạnh hơn, cậu đứng dậy, đi ra theo.