Thống Ngưỡng (Đau)

chương 47: cái tát

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: Rosa

“Sao cô lại tới đây?”

Tống Chương khá ngạc nhiên về sự xuất hiện của Sở Lê. Cô gái nhỏ này vốn không thân với bọn họ, nhưng vì có Nghê Già, hai người lại là bạn cùng bàn, tỉ lệ xuất hiện rất cao, bọn họ xem như là quen biết, nhưng chỉ trong giới hạn.

Trần Kính Sinh không phản ứng, ánh mắt rất lạnh nhạt, quét nhìn phía sau Sở Lê, không có ai khác, cánh cửa bị cô y tá mà Lâm Mạn mời đến trở tay đóng lại.

Sở Lê thu hết động tác của cậu vào đáy mắt, đáy lòng một trận đau đớn.

Cậu đang chờ ai?

Cậu đã bị Nghê Già làm hại đến nỗi suýt nữa mất mạng, còn ngóng trông cô đến sao?

Sở Lê hít sâu một hơi, xiết chặt góc áo, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng cậu.

“Cậu đỡ hơn chút nào không?”

Hồi lâu sau, người được hỏi không hề đáp lại.

Sở Lê cẩn thận ngẩng đầu, ánh mắt đụng đến cậu, di chuyển chậm lên trên, sau đó, hơi thở bỗng dừng lại.

Cô ta nghĩ mình thấy được một Trần Kính Sinh đang từ từ chết đi.

Ánh sáng mờ ảo chiếu lên gương mặt gầy gò và tái nhợt kia, cả người cậu như đang rơi xuống vực sâu đen kịt, cậu yên lặng nằm đó, không nói gì, ánh mắt ở ngoài cửa sổ, không tập trung, hình ảnh phản chiếu bên trong con ngươi trong suốt không hiện ra ánh sáng, chỉ có một mảnh tĩnh mịch.

Cậu trông tỉnh tảo, lại trông không giống, sinh mệnh trong cơ thể trôi theo hơi thở, cứ như mất đi hồn phách.

Trong phút chốc, hận ý và đau lòng của Sở Lê đan xen vào nhau, một ngọn lửa không tên được châm lên, đốt sạch toàn bộ lí trí của cô ta.

Cô ta lấy ra di động, ấn vào video đã quay hôm đó, lúc đưa cho Tống Chương, ngón tay còn hơi run.

Cô ta nói: “Nghê Già đã thông đồng với bọn họ trước rồi.”

Sau khi mở miệng nói câu đầu tiên, tiếp đó liền trở nên thuận lý thành chương, cô ta vừa kể lại chuyện Nghê Già thông đồng với Tiếu Tử Cường ra sao, vừa thuyết phục bản thân mình tin những lời này.

Cô ta không biết mình đang nói dối, cô ta chỉ là không muốn Trần Kính Sinh tiếp tục bị người khác làm hại nữa, mặc kệ phương pháp có chính xác hay không, đạt được mục đích là tốt rồi.

Tống Chương không tin, “Cô đùa cái gì vậy hả? Ngày đó Nghê Già đã đi tìm tôi, nhắc nhở tôi đừng để Trần Kính Sinh ra ngoài…”

Nói đến đây, Tống Chương lại ngừng.

Nếu như tất cả chuyện này chỉ là một vở kịch để trả thù Trần Kính Sinh, vậy lời nhắc nhở trước đó của cô, ngay tại giờ phút này, ngược lại có dụng tâm khác.

Có lẽ Nghê Già thật sự hận Trần Kính Sinh.

Cậu đối xử với cô như vậy, cô không có lý do gì để không hận.

Tống Chương có chút bối rối.

Cậu ta là anh em của Trần Kính Sinh, đối Nghê Già, hảo cảm cũng được, chán ghét cũng được, đều được thiết lập trên thái độ của Trần Kính Sinh, nói khó nghe hơn, chính là lợi dụng. Nếu sự xuất hiện của cô là chuyện tốt cho Trần Kính Sinh, cậu ta sẽ tiếp nhận sự tồn tại của cô, nếu là tai họa cho Trần Kính Sinh, cậu ta sẽ kiên quyết loại bỏ cô.

Huống chi, trong clip, cảnh Nghê Già và đám Tiếu Tử Cường nói cười đùa giỡn, là bằng chứng rất mạnh mẽ.

Tống Chương chẳng tin Sở Lê lắm, nhưng cũng không có cách nào thuyết phục mình tin Nghê Già.

Vì cô vốn không phải người tốt.

Lúc cậu ta suy xét, video lại phát lên lần nữa, vì là quay lén nên chẳng thể rõ ràng được, ngược lại có vẻ đang thật sự quay lại “Hành vi phạm tội” của cô. Tiếng cười của đám người kia bị thu hết vào, giọng của Nghê Già rất đặc biệt, lúc cô cười luôn lộ ra sự mềm mại, âm cuối rất kéo dài.

Nghe tiếng cười đó của Nghê Già đến lần thứ ba, Trần Kính Sinh trực tiếp giựt lấy di động từ tay Tống Chương, đập mạnh xuống đất.

Đây là phản ứng đầu tiên cũng là mãnh liệt nhất của cậu trong nhiều ngày qua.

Động tác quá mạnh, kéo rách vết thương chưa lành, đau đớn lan khắp toàn thân, mồ hôi lạnh thoáng chốc ứa ra đầy trán.

Cậu nhẫn nhịn, cậu cau mày, sự lạnh lẽo trên khuôn mặt khiến người ta sợ hãi.

“Cút.”

Trong cổ họng chỉ phát ra một từ dữ tợn và khàn khàn.

Sở Lê gần như đã muốn chạy trối chết ngay lập tức, nhưng nửa người đang xoay qua bỗng cứng rắn quay lại trong phút chốc, cơ hội chỉ có một lần, cô ta không thể bỏ dở nửa chừng.

“Cậu ta rõ ràng đã hại cậu, cậu ta cùng một giuộc với Tiếu Tử Cường, cậu ta vốn không hề thích cậu!”

Đáy mắt Sở Lê đã đầy nước, giọng nói run đến mức biến âm, cô ta không biết mình đang nói cái gì, nhưng cô ta rất uất ức, nếu không có Nghê Già, dáng vẻ hiện tại của cậu sẽ không như thế này.

Cô ta nói xong câu cuối cùng, ánh mắt của Trần Kính Sinh bỗng trở nên hung ác và nham hiểm, mảnh tĩnh mịch kia giống như nổi lên một ngọn lửa dữ dội, ùn ùn kéo tới chỗ cô ta.

Cậu gằn từng chữ, nói:

“Vậy cũng phải chính miệng cô ấy nói với tôi.”

Hồi ức kết thúc.

Nghê Già nghe xong, cười lạnh: “Cho nên? Cậu cảm thấy tôi cố ý diễn kịch với Tiếu Tử Cường, mục đích chính là khiến Trần Kính Sinh ăn một dao kia à?”

“Bằng không cô còn lời giải thích nào khác?”

“Hôm đó tan học, tôi bị bọn họ chặn ở trong ngõ, tôi không tự nghĩ cách cứu mình, chẳng lẽ chờ cậu đến cứu?” Nghê Già lạnh lùng nhìn cậu ta, “Tôi đồng ý với hắn nên hắn mới thả tôi đi, sau đó tôi cũng tìm cậu, cũng nhắc nhở cậu, nếu muốn cố ý dẫn Trần Kính Sinh đến, tôi có thể bỏ qua cậu mà trực tiếp tìm cậu ấy, cậu nghĩ mình là ai?”

“Vì nếu cô trực tiếp tìm cậu ấy, mục đích chẳng phải sẽ rất rõ sao? Sợ bị nhìn ra sơ hở, cho nên giả mù sa mưa tìm tôi dự phòng trước, bây giờ chuyện cũng đã xảy ra, A Sinh vốn sẽ không nghi ngờ cô, ngược lại sẽ hỏi tội tôi vì sao biết cô gặp nguy hiểm còn không nói cho cậu ấy!”

Nghê Già không thể nhịn được nữa, “Cậu bị ngu sao?”

“Nghê Già, trước giờ tôi chưa hề tin cô.” Tống Chương liếc cô, “Tôi chỉ biết Trần Kính Sinh vừa đi qua quỷ môn quan một chuyến, thật vất vả mới nhặt được cái mạng về, mà cô, cái gì cũng sao, còn ở đây ba hoa không biết ngượng.”

Nghê Già đứng yên một lát, nhìn Tống Chương, đột nhiên cười ra tiếng.

“Tống Chương, cậu chính là muốn tìm cái cớ đè chết tôi. Dù chuyện này có thật hay không, cài cho tôi cái mũ này trước, chỉ cần Trần Kính Sinh tiếp tục hận tôi, chỉ cần về sau tôi không xuất hiện nữa, kệ m nó, con kiến chết cũng là lỗi của tôi.”

Trước đây, chuyện của Cố Nam Minh chính là giải quyết như vậy, hiện tại đến lượt cô, vẫn giải quyết như thế.

Chỉ cần kết quả, không cần chân tướng.

Chỉ nhìn cái mình muốn nhìn, chỉ tin điều mình muốn tin.

Tống Chương cũng không để ý đến sự trào phúng của cô, xua tay, nói, “Quan tâm hay không kệ cô, cô nghe hiểu là được, tạm biệt, không tiễn.”

Nghê Già xoay người bước đi.

Nhưng cô không đi xa được, dù thế nào, cô cũng không bước ra khỏi cổng bệnh viện được.

Vì thế, đợi Tống Chương trở lại tòa nhà, cô lại quay về.

Cô ngồi ngơ ngác trên băng ghế ở dưới khu nội trú cả một ngày.

Mãi đến khi mặt trời lặn, đêm đen ùa tới, gió lạnh thổi đến nỗi xương cốt đều đau, cô hắt xì một cái.

Lúc ngẩng đầu lên, cách đó không xa có thêm một bóng người.

Trong tay cô gái nhỏ còn mang lồng cơm giữ ấm, dường như cô ta không ngờ sẽ gặp cô ở đây, ánh mắt trừng lớn, vẻ mặt rất kinh ngạc.

Trong phút chốc, Sở Lê không nhận ra cô.

Trong cái lạnh cắt da, ai nấy đều mặc quần áo giữ ấm, mà Nghê Già chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu tối, lộ ra xương quai xanh, cổ tay áo mở rộng, dưới vòng eo mảnh khảnh là một chiếc váy ngắn màu đen, một đôi chân thẳng tắp, nhẵn nhụi, đầu gối bị đông lạnh mà hơi đỏ lên.

Cô hoàn toàn không biết lạnh là gì, nữ sinh như cô, mặc đồ không phân biệt mùa, luôn phô trương, không kiêng dè điều gì.

Nghê Già trang điểm đậm, đường kẻ mắt hơi xếch lên, màu môi cực kì xinh đẹp, trên tay cầm một điếu thuốc, ngồi ở trên băng ghế mà hút.

Trên người cô hoàn toàn không có dáng vẻ của một “Học sinh”.

Một Nghê Già như vậy, tuy xa lạ nhưng lại giống với bản gốc nhất.

Họ đối diện không quá ba giây, Sở Lê đã dời mắt.

Rất nhanh, cô ta cảm thấy ảo não vì bản thân bại trận trước.

Vì sao Nghê Già lại ở đây?

Sao cậu ta còn ở đây?

Khi trong đầu Sở Lê có ngàn vạn giọng nói đang cãi nhau, Nghê Già đã đứng trước mặt cô ta.

Sở Lê nhìn cô ta, cô chậm rãi dời mắt từ hộp giữ ấm trong tay cô ta, sau đó, như có thâm ý mà dừng trên mặt cô ta.

Câu mở đầu của Nghê Già còn trực tiếp hơn.

“Cô thích cậu ấy?”

Tâm trạng vốn đang hỗn loạn của Sở Lê, phút chốc bị người ta đẩy thẳng lên đỉnh núi.

Nghê Già nhẹ nhàng và trực tiếp bóc trần bí mật của cô ta bằng giọng điệu khinh miệt, khiến cô ta lúng túng còn hơn cả chữ ‘Cút’ kia của Trần Kính Sinh.

Cho tới bây giờ, cô dựa vào cái gì mà dám trào phúng lại cô ta?

Sở Lê không thèm suy nghĩ, nâng tay cho cô một cái tát.

Lòng bàn tay cô ta nóng đến đáng sợ, cả người run rẩy.

Nhiều ngày như vậy, sự nhẫn nại, không cam lòng, phẫn nộ của cô ta đều dồn hết vào trong cái tát này.

Không cần giả vờ nữa.

Lúc này, cô ta nhìn thẳng vào Nghê Già.

Giống như khi biết Trình Thạc thích cô, nhưng cô hoàn toàn coi nhẹ, loại cao ngạo như có như không này khiến Sở Lê cực kì chán ghét.

Đúng vậy, chán ghét.

Cô ta vĩnh viễn sẽ không giống Triệu Như, đứng ở một vị trí hèn mọn như một thằng hề.

Nghê Già nghiêng mặt đi, tóc dính lên mặt.

Cô không nói gì, cũng không phát cáu, chỉ nâng tay vuốt hết tóc ra sau tai.

“Video kia cô quay hồi nào?”

Sở Lê biết cô đang nói cái gì, ngẩng đầu, “Sau khi Trình Thạc đi.”

Cho nên, cô ta nhìn cô bị người ta bao vây, không cứu cô, mà quay lại cái video giấu đầu hở đuôi kia trước.

Nghê Già kìm nén xúc động muốn bật cười, quay đầu lại, “Cho nên cô làm nhiều chuyện để chơi xỏ tôi như vậy, ý đồ của cô là gì?”

“Cậu cảm thấy tôi ghen tị với cậu phải không?”

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Sở Lê gắt gao nhìn chằm chằm Nghê Già, “Nếu cậu không hại Trần Kính Sinh thành như vậy, tôi sẽ chúc phúc cho hai người, nhưng ngoại trừ khiến cậu ấy đau khổ ra, cậu còn có thể mang cho cậu ấy cái gì?”

“Còn nữa, sao cậu còn xuất hiện ở đây?”

Sở Lê nói đến gò má đỏ bừng, trong mắt hiện ra sự kích động, “Video cậu đánh người cũng là tôi đăng đấy, người như cậu căn bản không xứng mặc đồng phục Lục Trung, cậu gây ra nhiều chuyện như vậy, tại sao còn muốn để người khác gánh vác hậu quả thay cho mình? Bây giờ Trần Kính Sinh không thể ngồi trong phòng học tập, cậu dựa vào cái gì mà sống thảnh thơi như vậy? Cậu…”

Sở Lê còn chưa nói xong, trên mặt liền đón lấy một cái tát.

Cô ta không thể tin mà trừng to mắt, nhìn Nghê Già đang lắc lắc tay.

Sớm biết Sở Lê không bình tĩnh như bề ngoài, cô ta có suy nghĩ, có lập trường riêng của mình, đôi khi trong ngoài không đồng nhất, còn có thể vì bản thân mà khoác lên lời nói của mình một chiếc áo ngoài xinh đẹp.

Nói trắng ra là, lòng dạ rất sâu.

Người như vậy, một khi phản bội, sẽ khó phòng bị nhất.

Nghê Già tiến tới gần một bước, nói: “Tôi làm sai, hậu quả này là đích đáng. Cô cử báo chuyện của tôi làm tôi không thi đại học được, tôi thừa nhận, vì tôi làm sai, nhưng đây là chuyện của tôi và Trần Kính Sinh.”

Cô hơi khom lưng, nhìn thẳng vào mắt cô ta, gằn từng chữ:

“Sở Lê, cái tát này tôi trả cho cô, hãy nhớ kĩ, tôi không nợ cô.”

Truyện Chữ Hay