Biên tập: Rosa
Tiếu Khải Minh cũng tới.
Trước mặt anh họ mình, cuối cùng cậu ta cũng tìm được chút mặt mũi, đồng phục mở rộng, cặp sách vứt xuống đất, cậu ta nghiêng đầu ngậm lấy một điếu thuốc, sau đó châm lửa với mấy người khác.
Nghê Già cảm thấy, Tiếu Khải Minh không hề thay đổi.
Cậu ta đang nén giận, dù tôn nghiêm chẳng còn khi ở trước mặt Trần Kính Sinh, nhưng thật ra, cậu ta rất giống anh họ mình, đều trốn trong một chỗ tối gần đó, chờ một cơ hội để trả thù.
Trần Kính Sinh hận bọn hắn, có lẽ bọn hắn hận cậu hơn, nhưng Trần Kính Sinh dám quang minh chính đại trả thù, còn bọn hắn thì không.
Bọn hắn trốn trong bóng tối, âm thầm đánh tới, nếu Trần Kính Sinh còn phản kích, bọn hắn sẽ tiếp tục tìm cậu, đến khi cậu chết mới thôi.
Bọn hắn bắt đầu khiến người khác ghê tởm.
Nhưng, nếu có ai đó truy tìm ngọn nguồn sẽ phát hiện ra, kẻ khởi xướng của tất cả những chuyện này là bọn hắn.
Buồn cười giống như vừa ăn cướp vừa la làng.
Tiếu Khải Minh hút xong thì nhìn sang Nghê Già.
Cậu ta quơ quơ hộp thuốc lá trong tay, “Chị Già, làm một điếu không?”
Không chờ Nghê Già đáp, Tiếu Tử Cường đã rút một điếu ra khỏi hộp thuốc lá, nhét vào tay Nghê Già, “Hút đi.”
Nghê Già cười.
Cô bỏ điếu thuốc ra sau tai, lạnh nhạt nói: “Cai rồi.”
Cô không muốn hút thuốc của bọn hắn, nhưng không trực tiếp từ chối.
Chưa thăm dò được mục đích hôm nay của hắn, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếu Tử Cường không làm cô khó xử, ngược lại vỗ vỗ vai cô, “Cai cũng tốt, nữ sinh hút thuốc nhiều không tốt.”
Nghê Già khẽ nhíu mày, không nhúc nhích.
“Nghe em trai tôi nói… ” Tiếu Tử Cường vẫn còn cười, giọng điệu lại ngầm bi thương, “Cô theo Trần Kính Sinh tốt hơn?”
Nghê Già híp mắt, “Có cái gì hay sao?”
“Làm người yêu của hắn.” Tay của Tiếu Tử Cường còn nắm lấy bả vai cô, dưới bàn tay to, đầu vai cô vừa gầy vừa yếu ớt, như một con búp bê dễ vỡ.
Tuy nụ cười không thay đổi nhưng càng lúc càng to, lời nói cũng rất đê tiện, “Tay nắm tay, đi thuê nhà nghỉ chưa?”
Nghê Già đột nhiên cười lạnh.
Cô liếc xéo Tiếu Tử Cường, “Vậy anh có nghe em trai anh nói, Trần Kính Sinh nói cậu ta sẽ vĩnh viễn không bỏ qua cho tôi chưa?”
“Ha ha ha…”
Tiếu Tử Cường cười to vài tiếng, giọng rất dày, nghe như tiếng kêu của quạ đen, khó nghe và chói tai.
Năm ngón tay của hắn đột nhiên dùng sức, hung hăng bóp lấy vai Nghê Già, mạnh đến nỗi bắp tay tráng kiện căng ra, xương bả vai của Nghê Già cấn vào lòng bàn tay hắn đến phát đau.
Tiếu Tử Cường đột nhiên hạ giọng, hỏi: “Sao tôi còn nghe nói, cô tìm người coi chừng tôi chứ?”
Lỗ chân lông của Nghê Già trong chớp mắt giãn ra, gió lạnh theo đó tiến vào.
Bạn của Cố Nam Minh trong quán bar đã bán đứng cô?
Không đúng, hắn không thể nói với Tiếu Tử Cường chuyện này.
“Có phải cô cảm thấy hắn ta không thể nói với tôi không?” Lời của Tiếu Tử Cường như ma chú quanh quẩn bên tai cô.
“Thật không khéo, có hôm bọn tôi uống say, hắn ta hỏi tôi chuyện lỗ tai.” Tiếu Tử Cường chỉ vào tai mình, “Tôi mới hỏi có mấy câu mà thằng ngu đó đã khai ra hết, bây giờ còn kêu tôi một tiếng ‘anh Cường’ nữa đấy.”
Cả người Nghê Già lạnh toát.
Cô chính là muốn để người nọ coi chừng hắn giúp cô, chưa bao giờ nghĩ tới, đây là một tai hoạ ngầm.
Tiếu Tử Cường âm hiểm hơn cô nghĩ.
Đầu óc Nghê Già rối tung, đột nhiên, cô liếc thấy một bóng người ở đầu hẻm.
Trình Thạc!
Trong phút chốc, trái tim Nghê Già vọt tới cổ họng.
Nhưng cô không dám biểu hiện ra, chỉ có thể nháy mắt với cậu ta.
Dáng vẻ của Trình Thạc hiển nhiên là bị dọa, trên vai còn xách cặp, cậu ta không ngờ người bị đám lưu manh vây quanh là Nghê Già.
Lúc đối diện với ánh mắt của cô, cậu ta vô thức né tránh.
Trình Thạc chạy trối chết.
Trái tim vốn đang đập bang bang của Nghê Già, nháy mắt ngã vào đáy cốc.
…
“Sở Lê, bây giờ chúng ta phải làm gì…”
Trong một góc, Triệu Như ra sức kéo lấy tay Sở Lê, giọng nói có chút run.
Ở tiết tự học tối, cô ta đã nhìn lén di động của Trình Thạc nhân lúc cậu ta đến đội bóng rổ tập luyện, không ngờ lại nhìn thấy một tin suýt chút nữa khiến cô ta tức đến ngất xỉu.
Trình Thạc hẹn gặp Nghê Già sau giờ tan học?
Mà Nghê Già lại đồng ý rồi?
Nói hai bọn họ không có gì, đánh chết Triệu Như cũng không tin.
Cô ta ầm ĩ lên, bảo Sở Lê đi cùng, lửa giận đã đốt tới não, hoàn toàn mất hết lý trí. Hôm nay cô ta muốn bắt gian, cô ta không những muốn cãi nhau với Trình Thạc, còn muốn cho Nghê Già một cái tát.
Chờ Trình Thạc kết thúc buổi huấn luyện, bọn họ liền đi theo cậu ta đến con phố phía sau.
Đi tới đi lui, Trình Thạc đột nhiên dừng lại, cứ như gặp quỷ mà chạy về.
Triệu Như và Sở Lê định trốn đi.
Nhưng không kịp.
Tuy vậy, bọn họ chỉ gặp thoáng qua, Trình Thạc không trông thấy bọn họ.
Phía trước xảy ra chuyện gì?
Triệu Như lôi Sở Lê đi qua, ló đầu nhìn, hai người đều giật mình, hoảng sợ lùi về sau.
Nhiều người như vậy, tất cả đều là bộ dáng lưu manh du côn.
Trong đó có một người, còn bóp vai Nghê Già.
Vẻ mặt hung ác.
Triệu Như sợ tới mức lòng bàn tay đều là mồ hôi.
“Sở Lê, chúng ta làm sao đây…”
Qua đi cơn hoảng sợ, Sở Lê đang buộc chính mình tỉnh táo lại.
Triệu Như lấy di động ra, “Báo cảnh sát đi…”
“Không được!” Sở Lê đè tay cô ta lại, giọng điệu bình tĩnh, “Nếu báo cảnh sát, chuyện này sẽ ầm ĩ hơn, sắp thi đại học rồi, hiện tại gây chuyện đối với chúng ta cũng không tốt.”
Triệu Như đã bắt đầu nghẹn ngào, “Vậy làm sao đây, Nghê Già làm sao đây?”
Nếu là chút chuyện bình thường, cô ta sẽ không phản ứng lớn như vậy.
Nhưng đám người kia, sát khí tàn bạo, thực sự là cặn bã của xã hội, hoàn toàn khác với mấy kẻ côn đồ cô ta thường thấy.
Tuy cô ta không thích Nghê Già, hay mắng sau lưng cô vài câu, nhưng không đến mức trơ mắt nhìn cô gặp nguy hiểm.
Sở Lê trấn an cô ta, “Không sao, nói không chừng bọn họ là bạn bè đấy.”
Triệu Như trợn mắt, “Sao có thể là bạn bè được?”
“Tiếu Khải Minh cũng ở đó, cậu không thấy sao? Hắn quen Nghê Già mà, bọn họ là bạn.”
“Bọn họ là bạn sao…”
“Đúng vậy, tôi là bạn cùng bàn với Nghê Già, tôi biết rõ.” Sở Lê chém đinh chặt sắt mà nói, “Hơn nữa, chúng ta chỉ có hai người, cũng không thể làm gì được.”
Triệu Như vẫn còn lo lắng, “Chúng ta có thể đi gọi người khác.”
“Lỡ như bọn họ biết nhau thì sao? Có lẽ là chúng ta nghĩ nhiều rồi.”
Triệu Như vẫn thấy sợ, đột nhiên một trận cười truyền ra từ con hẻm nhỏ.
Cô ta và Sở Lê liếc nhau, sau đó nhìn qua, không còn ai bóp vai Nghê Già nữa, bọn họ giống như đang nói chuyện, tên đàn ông kia đang cười, Tiếu Khải Minh đang cười, Nghê Già cũng đang cười.
Trông cô không giống như đang gặp nguy hiểm.
“Cậu xem đi, tôi nói rồi mà, bọn họ có thể là bạn, Nghê Già quen rất nhiều côn đồ, người đàn ông xăm đầy tay đến đón cậu ấy lần trước cũng vậy.” Sở Lê nói.
Triệu Như nghe xong, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Trước mắt, cô ta không thể không tin lời Sở Lê, cô ta tự tìm cho mình một lí do “Thấy chết không cứu”.
Triệu Như nói: “Vậy chúng ta đi đi.”
“Từ từ.” Sở Lê lấy di động ra, ấn camera quay lại, “Tôi quay một cái video, để ngừa vạn nhất.”
“Đúng đúng đúng, để ngừa vạn nhất, lỡ đâu bọn họ là người xấu thì sao.” Triệu Như nhìn một đám cả trai lẫn gái đang vui cười trong màn hình, nói: “Cũng là cậu thông minh.”
…
Tiếu Tử Cường không thấy ánh mắt kì lạ của Nghê Già, hắn nói: “Vốn không định kéo cô vào, nhưng cô cứ thích dính vào.”
Hắn vỗ tay một cái, “Giờ thì tốt rồi, cô lại làm người yêu của Trần Kính Sinh.”
“Làm cái beep.” Nghê Già gạt tay hắn ra, không kiên nhẫn nói: “Ai nói với anh, liền bảo hắn làm đi.”
Tiếu Khải Minh phun nước miếng, “Cmn, chị nói cái gì?”
“Sao?” Nghê Già thờ ơ nhìn sang, “Vội vàng thanh minh như vậy làm gì, cậu thích Trần Kính Sinh à? Vậy cậu cùng hắn làm đi.”
Mặt Tiếu Khải Minh nhanh chóng đỏ lên, “Cô đừng có chọc tôi!”
Nghê Già lạnh lùng nhìn cậu ta, “Vậy cậu cũng đừng có cmn chọc tôi!”
“Được rồi.” Tiếu Tử Cường đứng bên cạnh nhìn một hồi mới lên tiếng cắt ngang, hắn nắm lấy bả vai Tiếu Khải Minh, “Sau này em đừng nghe người ta nói lung tung nữa, xem phản ứng này của Nghê Già, bọn họ có thể là người yêu sao?”
Tiếu Khải Minh tức đến thở khò khè, “Anh, em nói thật mà, Trần Kính Sinh…”
“Trần Kính Sinh thích Nghê Già, Nghê Già không thích hắn, nhìn không ra sao?” Tiếu Tử Cường cốc vào đầu cậu ta, “Em là thằng ngốc.”
Tiếu Tử Cường quay đầu, trên mặt kéo ra một nụ cười thật tươi, “Nghê Già, theo lời cô nói, chuyện này cô phải giúp tôi đấy.”
Hai tay Nghê Già siết lại thành đấm.
Cô đã đoán đúng.
Dáng vẻ chán ghét Trần Kính Sinh mà cô biểu hiện ra, quả nhiên Tiếu Tử Cường tin.
Dù sao những thứ kia đều là lời đồn, không ai chứng thực, cô không thừa nhận, bọn họ cũng không thể tìm Trần Kính Sinh đối chất.
Nghê Già hỏi: “Giúp cái gì?”
“Nếu Trần Kính Sinh đã thích cô, chuyện này sẽ trở nên rất dễ dàng.” Tiếu Tử Cường cười, “Cô tìm một ngày hẹn hắn ra, địa điểm để tôi quyết định, tôi có mấy muốn nói với hắn.”
Đồ cặn bã!
Nghê Già ở trong lòng hung hăng mắng một câu.
“Anh chắc chắn tôi hẹn cậu ta sẽ đi?”
“Chẳng lẽ tôi hẹn thì hắn sẽ đi sao?” Tiếu Tử Cường lại hút một điếu thuốc, đốt lửa xong liền tùy tiện ném bật lửa cho người bên cạnh, “Tôi không muốn đấu khẩu với cô, cô hẹn, hắn nhất định sẽ đi.”
Nghê Già thờ ơ ôm lấy cánh tay, “Anh lấy đâu ra tự tin đó?”
“Nghê Già, không cần giả vờ trước mặt tôi.” Tiếu Tử Cường thu lại nụ cười, giọng điệu gần như uy hiếp.
“Bớt dài dòng đi, cứ nghe lời tôi, phối hợp cho thật tốt, chúng ta là chỗ quen biết, ầm ĩ quá sẽ khó coi.”
Nghê Già không hé răng.
Mắt cô đảo qua một đám người, không còn nghi ngờ nữa, mục đích hôm nay của Tiếu Tử Cường chính là ép cô hỗ trợ.
Nhưng hắn không động vào cô.
Vì hắn đang thăm dò thái độ của cô.
Hắn muốn trả thù Trần Kính Sinh, xuống tay từ chỗ cô, là cách tốt nhất, cũng là cách bỉ ổi nhất.
Cô thừa nhận, cô đã động tâm lúc Tiếu Khải Minh tìm cô lấy video.
Thù hận điên cuồng cắn nuốt lý trí của cô, cô muốn mượn tay Tiếu Khải Minh loại bỏ Trần Kính Sinh, nhưng không ngờ, về sau lại phát sinh nhiều sai lầm như vậy.
Mà cơ hội này, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Hiện tại Tiếu Tử Cường giống như cái xác không hồn, “Nhân tính” của hắn đã phai mờ, cái gì hắn cũng làm được.
Hắn đổ hết tội lỗi lên đầu người khác, hãm hại người khác, coi “Báo ứng” là “đau khổ”, hắn cho rằng hắn rất bất hạnh, hắn muốn chống lại sự bất hạnh này, hắn muốn đối xử tàn nhẫn với người từng khi nhục hắn.
Linh hồn hẹp hòi của hắn khiến hắn không thể tự suy ngẫm.
Bởi vì hắn đã vĩnh viễn chết đi, chết ở thời khắc huy hoàng nhất của hắn, sau mỗi lần sa đọa, đều có thể lột da hắn.
Sau đó càng lúc càng hư thối.
Nghê Già nhìn khuôn mặt ghê tởm kia của Tiếu Tử Cường, từng cảnh tượng chợt lóe qua trước mặt.
Cô nhìn thấy một Trần Kính Sinh thương tích đầy mình.
Cậu sống trong thế giới tinh thần hoàn toàn sụp đổ, bị bệnh tật tra tấn.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tỏa sáng của cậu.
Cậu vốn nên hăng hái.
Nhưng đám người này còn chưa chịu buông tha cho cậu.
Bọn họ vũ nhục cậu chưa đủ, còn muốn hủy hoại cuộc đời cậu.
Rốt cuộc thế giới này bị gì vậy?
Đúng sai chẳng phân biệt được, thiện ác mơ hồ.
Nghê Già nhớ tới ánh mắt kia của cậu.
Tối đen, lạnh như băng, sâu không thấy đáy.
Ngay lúc này, cô đã hiểu. Cậu đã mất bao nhiêu hạnh phúc, nhẫn nhịn bao nhiêu đêm, mới giãy dụa thoát khỏi thế giới u ám kia.
Vậy mà mấy kẻ này lại muốn đẩy cậu trở về.
Lần đầu tiên, Nghê Già cảm thấy trái tim mình đau đớn.
Rất đau.
Thật sự rất đau.
…
“Nghĩ kỹ chưa?”
“Được rồi.” Nghê Già chậm rãi thu hồi suy nghĩ, khóe miệng kéo ra một nụ cười xinh đẹp.
“Tôi giúp anh.”