Biên tập: Rosa
“Không đuổi theo sao?”
Cố Nam Minh nhìn Nghê Già nghiêng người, dựa vào khung cửa, giọng điệu có chút bỡn cợt.
Nghê Già nghe tiếng cửa đóng sầm, sau đó đứng thẳng dậy, xoay người đi vào.
“Đuổi theo cái gì, cậu nghĩ đây là phim truyền hình chắc?”
Từ đầu đến cuối vẻ mặt cô vẫn không có gì thay đổi, quay trở lại bàn ăn, ngồi xuống, bưng chén cháo kia lên.
Vừa chạm vào, vẫn còn lạnh.
Cô biết ngay mà, sao có thể hâm nóng thức ăn nhanh như vậy được?
Thấy Nghê Già uống một ngụm cháo lạnh, Cố Nam Minh lên tiếng ngăn cản, “Nè…”
Nghê Già nhấc mí mắt nhìn hắn.
Cố Nam Minh nói: “Tôi còn chưa hâm nóng.”
Nghê Già không nhẹ không nặng đặt cái chén lên bàn, “Cố Nam Minh, cậu nhàm chán quá đấy.”
Cô biết hắn cố ý.
“Tôi chỉ muốn xem cậu ta phản ứng thế nào.” Cố Nam Minh nhún vai, “Ghen cũng dữ lắm.”
Nghê Già bưng chén vào phòng bếp, đổ hết vào nồi, bật ga lên.
Cố Nam Minh ở bên kia tiếp tục nói: “Nói thật, tôi không hiểu nổi mối quan hệ của hai người, ngược nhau rồi yêu nhau à? Hiện tại, Trần Kính Sinh không phải đang tự vả mặt mình sao?”
Ánh lửa nhảy lên, xẹt qua khuôn mặt cô, phản chiếu một chiếc bóng thật sâu.
Nghê Già nhìn chằm chằm bệ bếp, một lúc sau mới nói, “Tôi cũng không hiểu.”
Sau khi hâm cháo xong, Nghê Già hỏi hắn: “Uống chút nhé?”
“Không uống.” Cố Nam Minh mặc áo khoác, đi tới hiên nhà mang giầy, “Tôi đi đây, thừa dịp còn mấy ngày tự do, tôi phải nắm chặt thời gian phóng túng một trận.”
Nghê Già cũng không giữ hắn ở lại, đi theo ra phòng khách, “Ngày nào đó đi, nhớ nói với tôi trước một tiếng, tôi đi tiễn cậu.”
“Được.” Cố Nam Minh vẫy tay, “Cô phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Ừ.”
“Nghê Già.” Trước khi rời đi, Cố Nam Minh chợt xoay người lại.
Nghê Già cảm thấy hắn có lời muốn nói.
“Hình xăm trên cổ tay cô.” Cố Nam Minh chỉ vào vị trí, “Vẫn chưa có dịp hỏi, nó có nghĩa là gì?”
Nghê Già cúi đầu nhìn, đó là một chuỗi hình xăm đã biến thành màu xanh thẫm, mang theo đoạn kí ức đen tối về quá khứ của cô, theo thời gian, đã in sâu trên da.
Nghê Già giải thích: “Tiếng Đức, ý là hướng về cái chết mà sống.”
Nói xong, chính cô cũng ngẩn ra.
Hướng về cái chết mà sống, cô đã làm được chưa?
Đáp án rất rõ ràng.
Cố Nam Minh nói: “Về sau tôi cũng xăm một hàng chữ tiếng Anh.”
Nghê Già nhíu mày, “Đừng xăm tầm bậy.”
Chuyện cả đời, sao hắn có thể coi như trò đùa.
Cố Nam Minh cười, đẩy cửa ra.
“Tạm biệt.”
…
Tiễn Cố Nam Minh đi, căn phòng khôi phục yên tĩnh.
Nghê Già hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống, vừa nãy, sự xuất hiện của Trần Kính Sinh khiến cả người cô rối tung.
Ánh mắt cuối cùng của cậu, lạnh lẽo như ngâm đá, nhìn thế nào cũng giống như muốn xâm nhập vào người.
Cô ngồi yên trong phòng khách một lát, sau đó mạnh mẽ nhảy khỏi sofa, trở về phòng lấy di động.
Lục tìm trong danh bạ, mới phát hiện cô không có số của Trần Kính Sinh.
Cho tới nay, bọn họ rất ít khi liên lạc, gặp mặt toàn dựa vào duyên phận, số Wechat cũng thêm lúc ở quán bar, một câu nói cũng chưa nói qua.
Nghê Già tìm số Wechat của Trần Kính Sinh, ảnh đại diện của cậu là một con ngựa, màu trắng đen, trông như một bức ảnh.
Nghê Già không chút do dự, trực tiếp gọi qua.
Tiếng quay số vang lên hồi lâu, nhưng không ai nghe.
Mãi đến khi tự động kết thúc.
Nghê Già gọi lại lần nữa.
Trái tim vốn xao động đã bình tĩnh lại, cô đoán Trần Kính Sinh sẽ không bắt máy.
Lúc đang chờ nó tự động kết thúc, di động đột nhiên rung lên hai cái.
Bắt máy rồi?
Nghê Già bổ nhào vào giường, chụm hai tay lại, sau đó kê dưới cằm, nằm sấp, đặt di động ở trước mặt.
“Trần Kính Sinh.”
Cô gọi.
Bên kia không ai đáp, im ắng.
“Trần Kính Sinh?”
Cô lại gọi một tiếng, nhưng cậu vẫn không phản ứng.
Làm cái gì vậy?
Nghê Già vỗ vào di động hai cái, mạng lag rồi sao? Nhưng tín hiệu của wifi đầy mà.
Trong lúc đang nghiên cứu, đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến tiếng ma sát của kim loại.
Là tiếng của bật lửa.
Nghê Già đặt di động vào bên tai nghe một lát, sau đó mở miệng: “Trần Kính Sinh, tôi nghe thấy cậu hút thuốc.”
Tuy cậu không nói chuyện, nhưng dáng vẻ hút thuốc của cậu đã hiện ra trong đầu Nghê Già.
Môi mỏng ngậm lấy điếu thuốc, hít sâu một hơi, yết hầu bắt đầu chuyển động lên xuống, lúc phả khói, sương trắng dày đặc, che khuất đôi mắt vừa sắc bén vừa lạnh lùng kia.
Cô biết cậu đang nghe, chậm rãi nói: “Hôm nay tôi bị ngất ở trường, là Cố Nam Minh đưa tôi đến bệnh viện, rồi đưa tôi về nhà.”
Im lặng.
Nghê Già liếm môi, nhẹ giọng nói: “Tôi không biết cậu sẽ tới.”
Giọng cô rất dịu dàng.
Có chút dỗ dành.
Cô hiếm khi làm vậy với nam sinh.
Nhưng Trần Kính Sinh hiển nhiên không cảm kích.
Cậu lạnh lùng lên tiếng: “Nói xong chưa?”
Nghê Già bị nghẹn một chút, “Xong rồi.”
Bên kia không hề do dự cúp máy ngay.
Không lưu tình chút nào.
“Đinh” một tiếng, trò chuyện kết thúc.
Thời gian trò chuyện hiển thị trên màn hình không đến phút.
Sau khi phản ứng lại, Nghê Già tức đến nỗi đập di động xuống giường, nhưng giây tiếp theo, cô lại cầm lên, gọi tiếp.
Cô muốn cãi nhau với Trần Kính Sinh.
Fck!
Lúc này, điện thoại nhanh chóng được kết nối, Nghê Già nghiến răng hỏi, “Thái độ vừa nãy của cậu là sao?”
Trần Kính Sinh không nói gì.
Dường như cậu chẳng thèm cãi nhau với cô.
Nghê Già tiếp tục xả giận: “Tôi đang giải thích cho cậu nghe, cậu lại dám cúp máy?”
“…”
Cậu vẫn không hé răng, chỉ nghe.
Nghê Già cười lạnh, “Đã không muốn nói chuyện với tôi, vậy còn tới tìm tôi làm gì?”
Bên kia cuối cùng có động tĩnh, giọng của Trần Kính Sinh nghe rất trống rỗng.
“Tôi đi đây.”
Cậu nói.
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng Nghê Già đã nhận ra gì đó.
Cô ngồi dậy, “Cậu ở đâu?”
“…” Cậu im lặng một lát.
“Dưới lầu.”
Nghê Già mang dép lê, chạy ào xuống.
Gió đêm lạnh lẽo, nhiệt độ thấp hơn ban ngày rất nhiều, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, đi loanh quanh tìm cậu.
Sau đó, dừng trước một cái cây.
Đó là cái cây già trong tiểu khu, rất tươi tốt, cành cây vững chắc, chạc cây rậm rạp đan xen, phiến lá nối nhau như sóng biển, có thể che trời lấp đất.
Trần Kính Sinh ngồi trên chiếc ghế đá phía dưới tán cây, cả người cậu tan vào trong bóng đêm, cộng thêm sự âm u của bóng cây, men theo bóng tối, bước vào hố đen vô biên.
Nghê Già đi qua, nhìn thấy một đống tàn thuốc trên đất.
Cậu luôn lặng lẽ chờ đợi như vậy.
Nếu cô không hỏi cậu, không đến tìm cậu, cậu sẽ cứ như vậy, gần như cố chấp cố thủ ở đây.
Rốt cuộc, dạng người gì có thể biến toàn bộ nỗi tuyệt vọng trong đáy mắt thành sự nồng nhiệt cháy bỏng?
Nghê Già đi tới trước mặt cậu, một câu cũng cũng không nói ra được.
Ngay lúc này, cô mới biết tình cảm Trần Kính Sinh dành cho cô, mãnh liệt hơn cô nghĩ.
Trần Kính Sinh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đen như mực.
Nghê Già hỏi: “Đồ ăn đâu?”
“Vứt rồi.”
Đúng như dự đoán.
“Sao còn chưa đi?”
Trần Kính Sinh khựng lại, sau đó nặng nề nói: “Chờ hắn đi trước.”
“Hắn”, Cố Nam Minh?
Nghê Già ngồi xuống bên cạnh cậu, “Tức giận?”
Cậu lại không nói nữa, hút mạnh một hơi, hai má lõm vào, ánh mắt hơi híp. Đầu lọc càng lúc càng đỏ hơn, sau đó bị dập tắt, bị ném vào đống tàn thuốc lộn xộn trên mặt đất.
Cậu nghiêng mặt, đường nét trở nên sắc bén và rõ ràng dưới bóng râm.
Cậu nói: “Nghê Già, dỗ tôi không phải dỗ như vậy.”
Cả trái tim của Nghê Già giống như bị cậu bóp lấy, cô khẽ thở ra một hơi.
“Vậy phải dỗ như thế nào?”
Trần Kính Sinh làm chuyện gì không bao giờ nói trước, cậu muốn hôn cô, giây tiếp theo liền muốn làm.
Tay cậu nắm lấy cổ cô, siết chặt, kéo cả người cô đến trước mặt, Nghê Già ngồi không vững, cánh tay chống lên đùi cậu.
Cô nghiêng mặt đi, “Tôi bị cảm.”
Nhưng cô biết, nói cũng vô dụng.
Bởi vì Trần Kính Sinh xoay mặt cô qua, cúi đầu hôn.
Đây là lần thứ ba cô và Trần Kính Sinh hôn nhau.
Động tác của Trần Kính Sinh chưa bao giờ dịu dàng, ham muốn của cậu không phải ngày một ngày hai, ăn đến miệng liền khống chế không được, cậu xâm lược thành trì của cô, chiếm đoạt tất cả, thậm chí không cần cô đáp lại, cứ nhận lấy là được.
Đây là sự trừng phạt, bàn tay cậu đè chặt cô, ép cô nhận lấy mọi thứ từ cậu, không được lui ra sau, một bước cũng không.
Nghê Già mở to mắt, lần này Trần Kính Sinh lại nhắm mắt.
Lông mi vừa đen vừa dài, như một vầng trăng đen cong cong.
Mí mắt của cậu rất mỏng, có thể nhìn thấy những tơ máu mờ nhạt dưới da.
“Xiiii….” Nghê Già hít một hơi lạnh.
Cậu ta cắn lưỡi cô?
Chơi xấu!
Nghê Già nhanh nhẹn rút hai cánh tay ra khỏi cổ cậu, sau đó nắm lấy tóc cậu, dùng sức kéo ra.
Trần Kính Sinh bị cô kéo ra.
Giây tiếp theo, tay cô đã bị cậu vặn lại, giống như gói bánh quẩy, bị ghim ở sau lưng.
Bản lĩnh này của Trần Kính Sinh, rất tuyệt.
Nghê Già cười khanh khách, đầu vai run lên.
“Trần Kính Sinh, cậu không biết hôn đúng không? Chỉ biết cắn tôi.” Cô bị cậu cố định hai tay, nửa người trên không thể động, ngoài miệng lại không buông tha người, “Mấy cô bạn gái cũ của cậu đều là phế vật hả?”
Trần Kính Sinh nhìn thẳng cô, không nói chuyện, chờ cô nói tiếp.
Nghê Già nhíu mày, “Muốn tôi dạy cậu không?”
Cô giãy dụa, “Cậu thả tôi ra.”
Trần Kính Sinh bất động.
Cô nâng mắt, “Trần Kính Sinh, tôi muốn hôn cậu.”
Lúc Trần Kính Sinh buông tay, Nghê Già trực tiếp vòng hai tay qua, ôm lấy cổ cậu.
Đôi môi đỏ rực của cô rút hết oxi trong phổi cậu, mút lấy lưỡi cậu, liếm khóe môi cậu, có tiến có lùi, làm cậu không bắt được cô.
Tay cũng bắt đầu không thành thật, trượt xuống khỏi vai cậu, mò mẫm đến hai đòn xương quai xanh thật sâu kia.
Cô nắm chặt cổ áo cậu, sau đó kéo về phía mình, Trần Kính Sinh bị bắt khom người, chiều theo độ cao của cô.
Cô chủ động, quả thật là điều khiến cậu dễ mất đi lý trí.
Như một nữ lưu manh từng trải.
Nhưng không hề thấp kém, mà đầy phong tình quyến rũ.