Biên tập: Rosa
Nghê Già có yêu đương trong lúc này hay không? Chu Di Sơn chưa từng cảm thấy lo lắng.
Anh ta hiểu cô, bây giờ cô đang niêm phong lòng mình, không dục vọng, không gợn sóng, cô không muốn nghĩ về phương diện này trước khi cuộc sống trở lại đúng hướng.
Yêu đương gì đó, đều là những thứ còn lại sau những trò chơi của cô.
Nhưng đã là sự việc thì luôn luôn có ngoại lệ.
Nghê Già không muốn nói, anh ta liền không hỏi.
Nhưng Chu Di Sơn không thích cảm giác này.
Anh ta cùng cô vượt qua những ngày gian nan nhất, anh ta từng nhìn thấy những bộ mặt khác nhau của cô, tốt, xấu, lạnh lùng, cuồng loạn; cô ỷ lại anh ta, anh ta cũng quen với sự phụ thuộc của cô.
Quan hệ của bọn họ đã ràng buộc với nhau từ rất lâu trước đây, anh ta hi vọng đây là chuyện lâu dài, nếu cô cần, anh ta sẽ mãi là cọng rơm cứu mạng của cô.
Anh ta không muốn có người đánh vỡ cân bằng.
…
Chu Di Sơn không ở lâu, sau khi Nghê Già ăn xong anh ta liền chuẩn bị rời khỏi.
Nghê Già ăn rất no, cô không tiễn anh ta, nằm nghiêng trong sofa, tóc dài rải trên mặt đất.
Cô lười biếng liếc người đàn ông đứng trước cửa: “Hạ cánh nhớ nói một tiếng.”
“Ừ.” Tay Chu Di Sơn vịn trên nắm đấm cửa: “Quan tâm việc học một chút.”
Nhắc tới học tập, Nghê Già chớp mắt lật người qua, giả vờ không nghe thấy.
“Đừng qua loa như vậy, không còn bao lâu nữa đâu.”
Cũng đúng.
Cô cũng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nghê Già vùi đầu vào sofa, vẫy tay.
Lặng lẽ nói tạm biệt.
Chu Di Sơn mím môi, không nói gì nữa, đi ra giúp cô khóa kỹ cửa.
Đại hội thể dục thể thao đúng hạn tới.
Khắp trường cờ màu bay phấp phới, trong radio liên tục phát ‘khúc quân hành vận động viên’, mái che và ghế ngồi của trọng tài được dựng trên sân thể dục, trên trời, hai chiếc kinh khí cầu đỏ bay đến bay đi, trên nền đỏ là biểu ngữ dài m: ‘Nhiệt liệt chúc mừng đại hội thể dục thể thao lần thứ của trường chúng ta chính thức khai mạc.’
Mùa hè biến thành đường băng bằng nhựa, mồ hôi, nước khoáng ướp lạnh, những bước nhảy, những cơ thể trẻ trung.
Mọi người bắt đầu không mặc đồng phục, có nữ sinh nhuộm tóc, cũng quang minh chính đại trang điểm thật đậm; cả trai lẫn gái vui cười đùa giỡn, mở ra những trò đùa ái muội; sớm hỏi thăm hạng mục thi đấu của crush, kéo hai cô bạn thân đến sân thể dục chụp ảnh trợ uy, liên tục kêu cố lên, bày tỏ sự yêu thích một cách càn rỡ.
Đại hội thể dục thể thao của trước đây, Nghê Già tuyệt đối là tiêu điểm của toàn trường, cô sẽ trang điểm lòe loẹt, mặc thêm chiếc quần bó nóng bỏng, trên lỗ tai sáng lấp lánh, một hàng khuyên tai, sexy và phô trương.
Cô chỉ đến trường để thi đấu, ngạo mạn tiến vào sân, được một đám người cổ vũ.
Cô đấu xong liền chuồn mất, đi ra ngoài, ban ngày đại hội thể dục thể thao, ban đêm xa hoa truỵ lạc.
Nay thì khác, Nghê Già nhìn vườn trường sục sôi trước mặt, đã không còn cảm giác như trước.
Mọi phòng học của khối đều mở, có người đi thi đấu, cũng có người trở về tự học.
Ngày đầu tiên đều là hạng mục chạy cự ly ngắn và mấy hạng mục khác, Nghê Già không có hứng thú, nằm sấp trên bàn học mà ngủ.
Trong khi mơ màng, trong mộng đất rung núi chuyển.
Nghê Già tỉnh, là Sở Lê đang lay cô.
Ánh sáng đập vào mắt, cô khó chịu nheo mắt lại: “Chuyện gì?”
Cổ họng rất chát, cô ho khan.
Hai mắt Sở Lê sáng lấp lánh: “Đừng ngủ, ra xem thi đấu đi.”
“Không đi.” Nghê Già vùi đầu định ngủ tiếp.
Sở Lê nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay cô: “Đại hội thể dục thể thao mà cậu lại ngủ là thế nào? Đi xuống hoạt động.”
Nghê Già mơ màng muốn chết: “Tìm Triệu Như đi.”
“Cậu ấy còn chưa đến.”
“Trâu bò thật.” Nghê Già nhắm mắt lại: “Trốn học cơ đấy.”
“Đại hội thể dục thể thao nên trường học quản giáo lỏng lắm, đến trễ một lát cũng chả sao” Sở Lê nói xong, đứng lên, nài ép lôi kéo Nghê Già: “Đi nào đi nào, mai cậu có trận đấu mà, đừng mất tinh thần như vậy.”
“Được rồi được rồi, đừng lôi, cậu đang kéo tóc tôi đó.”
Nghê Già nghiêng đầu hít vào, Sở Lê nhanh chóng nới lỏng tay: “Không sao chứ?”
“Không.” Nghê Già bất đắc dĩ thở dài, xoay người lấy ra gói thuốc trong cặp nhét vào túi, quay đầu nói với Sở Lê: “Đi thôi.”
Sở Lê nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Hút ít lại đi.”
Nghê Già nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Ra khỏi tòa nhà dạy học, mới phát hiện bên ngoài náo nhiệt như vậy.
Khắp nơi đều là người.
Có học sinh dùng lớp học mở quán nhỏ, bán đồ uống và đồ ăn vặt, còn có mấy thứ đồ chơi lộn xộn. Vì mời chào khách, có người cosplay, có người đàn ghi-ta, vô cùng náo nhiệt.
Nghê Già đối với cái này không có hứng thú, nhưng Sở Lê lại say mê.
Được mấy học muội khối kêu “chị gái ơi” “chị gái ơi”, cô ấy liền mua chút đồ ăn vặt ở quầy hàng của bọn họ.
Sở Lê mang theo một túi nhựa đi tới, cho Nghê Già một cây kẹo que.
“Cậu ăn cái này thì đừng hút thuốc.” Cô ấy nói.
Nghê Già khẽ cười, xé gói kẹo rồi bỏ vào miệng ngậm.
“Cám ơn.”
Rất ngọt.
Sở Lê ôm lấy cánh tay của cô, nói: “Đến sân thể dục đi.”
Nghê Già nhìn qua, gật đầu.
Thật ra cô không thích kiểu tứ chi tiếp xúc thân mật như vậy cho lắm, nhóm chị em ngày xưa dù có vui đùa cũng sẽ không tay trong tay, cô cảm thấy không thoải mái.
Cũng may Sở Lê vừa vào sân thể dục liền rút tay ra, lúc này không biết là ai đang thi đấu, đường băng bên cạnh bu đầy người, tiếng nữ sinh thét chói tai vang lên từng đợt.
Sở Lê chạy tới hỏi một nữ sinh, nữ sinh kia kích động đến mức không quay đầu lại: “Trần Kính Sinh và Tống Chương đó, bọn họ chuẩn bị thi chạy tiếp sức!”
Giọng lớn đến nỗi ngay cả Nghê Già đứng ở sau cũng nghe thấy.
Chạy tiếp sức?
Nghê Già khá hưng phấn, cô muốn nhìn xem dáng vẻ Trần Kính Sinh chạy trên đường băng là thế nào, kết quả, đi một vòng cũng không tìm thấy một khe hở để chen tới trước.
Tuy Nghê Già có mang miếng độn chân, nhưng khi nhón chân lên vẫn chỉ thấy toàn là đầu người.
Mệt mỏi.
Cô không tìm thấy Sở Lê ở đâu.
Đang lấy điện thoại ra thì phía sau truyền đến một câu: “Nghê Già?”
Nghê Già quay đầu, trông thấy một gương mặt của bạn cùng lớp.
Gọi là gì ấy nhỉ?
Mắt cô liếc đến nhãn tên trước ngực rồi lại bình tĩnh dời đến mặt cậu ta.
Ồ, Trình Thạc.
Bạn trai Triệu Như.
“Cậu muốn xem thi đấu?” Thứ Trình Thạc đang cầm chắc là sổ điểm.
Nghê Già gật đầu.
Trình Thạc cười, nói: “Không có chỗ xem đúng không, tôi dẫn cậu đi xem.”
Nghê Già nhíu mày.
Không hiểu.
“Đội bóng rổ nhờ tôi đến ghi lại thành tích giúp, mỗi lần đại hội đều vậy.”
Trình Thạc dẫn cô đi tới trước, một đường đẩy ra đám người, thuận lợi đến chỗ ghế ngồi của trong tài, một trong những tầm nhìn tốt nhất toàn trường, cậu ta mang Nghê Già lên tầng cao nhất, đưa cho cô một bình nước.
Một số trọng tài khác, kể cả huấn luyện viên của các sinh viên thể thao và các sinh viên của đội bóng rổ, tất cả đều là vẻ mặt trêu chọc, nháy mắt với Trình Thạc.
Trình Thạc cuốn quyển sổ thành ống, lần lượt đánh từng người: “Đừng ồn ào.”
Tiếng cười chỉ tăng không giảm.
Nghê Già không hé răng, gần đây thái độ của Triệu Như với cô, ngọn nguồn ở đâu, cô đã biết rõ.
Cô lười giải thích, khuôn mặt này của cô, khiến nữ sinh cảm thấy bị uy hiếp cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng hôm nay, Trình Thạc có lẽ có chút ý đồ với cô.
Nghê Già còn đang phát ngốc, bên kia đã nổ súng ra lệnh, bảy người trên vạch xuất phát lao ra.
Nghê Già nheo mắt nhìn một lát, mới nhận ra người chạy trên đường băng thứ là Tống Chương.
Cậu ta là người cầm gậy đầu tiên, hôm nay còn đeo ruy băng trước trán, trông rất dị, trước mắt đang dẫn đầu.
Nghê Già thuận theo nhìn, quả nhiên thấy được Trần Kính Sinh đang đứng ở điểm bắt đầu.
Hôm nay cậu mặc một bộ đồ thể thao.
Áo thun trắng, quần đùi đen, trên cổ tay còn mang vòng đệm.
Vóc dáng của cậu rất đẹp, lúc mặt đồ trắng lại trông như một thiếu niên gầy gò, nhưng cậu có một bờ vai rộng và eo hẹp, có chút cảm giác về hình tam giác ngược.
Cậu đứng ở kia, tâm điểm trong mắt thế nhân.
Ánh mặt trời dừng trên người cậu, trông giống như những thiếu niên bình thường khác.
Tâm cũng sáng như vậy thì tốt rồi.
…
Lúc đến người nhận gậy thứ hai, đã có một người vượt mặt lớp bọn họ, đến người thứ ba, khoảng cách với lớp họ đã hơn một đoạn.
“Lớp hiện tại đang dẫn đầu, ba người còn lại đều là sinh viên thể thao.” Trình Thạc ngồi bên cạnh giải thích.
Nghê Già nhìn đường băng: “Vậy bọn họ xếp thứ nhất.”
“Không nhất định.” Trình Thạc nói: “Tốc độ của Trần Kính Sinh rất nhanh.”
Cậu ta vừa dứt lời, Trần Kính Sinh người cuối cùng nhận lấy cây gậy.
Trong phút chốc, trên sân thể dục đạt tới điểm sôi trào, tiếng thét chói tai từ bốn phương tám hướng xông tới.
Gió thổi qua, tim Nghê Già cũng theo đó mà đập nhanh hơn.
Cả thế giới đều trống rỗng, ánh mắt cô chăm chú theo sát cậu.
Sau đó, cô không tự giác mà hít một hơi.
Trần Kính Sinh thật sự rất nhanh.
Từ lúc cậu cất nước, tần suất liền nhanh hơn người phía trước, hơn nữa tốc độ không hề giảm.
Bốn trăm mét nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, đủ để kiểm tra sức bật.
Đường cong cả người Trần Kính Sinh đều rất lưu loát, tại đường cong thứ ba cậu đã vượt mặt người thứ nhất, tốc độ lại còn rất vừa vặn rồi dần di chuyển đến đường cong cuối cùng.
Trên đường băng đó, cậu đã nhanh thành như vậy, còn có thể tăng tốc.
Toàn trường đều đang gọi tên cậu
Trần Kính Sinh.
Trần Kính Sinh.
Chênh lệch càng kéo càng lớn, khi vị trí thứ hai bắt đầu tăng tốc lao về đích, Trần Kính Sinh đã vượt lên dẫn trước, phá tan điểm cuối.
“Woa…”
Tiếng thét chói tai che trời lấp đất.
Trong tiếng động đinh tai nhức óc, Nghê Già cuối cùng cũng khẽ thở ra một hơi.
Bình nước trong tay sắp bị cô bóp nát.
Ánh mắt cô còn dõi theo bóng dáng kia, đột nhiên, cậu quay đầu lại.
Thật ra cậu đã sớm trông thấy.
Lúc cậu đang khởi động, liền nhìn thấy Trình Thạc dẫn theo một nữ sinh, bước lên tầng trên cùng của khu vực trọng tài.
Mà hiện tại, một đống nữ sinh vây quanh cậu, trong tầm mắt đều là người, nhưng cậu chỉ thấy mỗi mình cô.
Nghê Già nhếch miệng, làm khẩu hình với cậu.
Chúc mừng nha, quán quân.