Biên tập: Rosa
Căn tin của trường học lại một lần nữa nổ tung, kể từ sau vụ lần trước.
Trần Kính Sinh thế mà lại cùng một nữ sinh đến đây ăn trưa.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy nữ sinh kia thật sự là một mỹ nhân, mái tóc đen dài được buộc cao, mặt trái xoan, dáng đẹp, da trắng, chân dài, chẳng qua là trong mắt có chứa một cỗ quyến rũ; khi biết được lại càng giật mình, đó không phải là Nghê Già – người gần đây dây dưa không rõ với Trần Kính Sinh sao?
Nghê Già không mảy may dao động vì những ánh mắt kia, cô đi theo bọn họ xếp hàng, đến lúc lấy cơm ở cửa sổ, cô rất hào sảng gọi ba món mặn.
Tống Chương ở bên cạnh nhìn đến choáng váng, nhịn không được mà nói: “Cô là heo sao?”
Nghê Già cười rạng rỡ, đứng tại chỗ xoay một vòng: “Cậu thấy con heo nào gầy như vậy chưa?”
Vừa dứt lời, Trần Kính Sinh – người đang đứng ở trước gọi món nhìn cô một cái.
Nụ cười rạng rỡ và xinh đẹp của cô vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cậu.
Lửa và băng va chạm, rốt cuộc là bị tắt trước hay bị hòa tan trước?
Trần Kính Sinh hiếm khi không châm chọc cô mà chỉ im lặng giúp cô bưng đĩa thức ăn qua bàn.
Cậu bưng hai tay hai đĩa, vết cắn trên cổ tay lộ ra, da cậu trắng nên rất dễ nhìn thấy vết sẹo đã kết vảy.
Nghê Già phản ứng lại, nói: “Để tôi tự lấy.”
Trần Kính Sinh làm như không nghe thấy, đi thẳng tới bàn ăn.
Tống Chương vỗ vai Nghê Già, vẻ mặt bí hiểm, nói: “Trâu bò.”
Nghê Già mím môi, không quan tâm ẩn ý trong lời của cậu ta, nhấc chân đuổi kịp bóng lưng cao gầy kia.
Bọn họ tổng cộng có tám người, Trần Kính Sinh, Tống Chương, còn có một nam sinh ngồi một bàn, bốn người khác ngồi một bàn.
Mọi người đều ý thức chừa ra chỗ bên cạnh Trần Kính Sinh.
Nghê Già chân dài, sải bước ngồi xuống cạnh Trần Kính Sinh, cậu đang cúi đầu ăn cơm, miệng há to như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Không khí có chút quỷ dị.
Ngày thường đám người này rất ồn ào, nhưng hôm nay tất cả đều không ai nói chuyện, bởi lẽ bọn họ cũng không biết nói gì, tuy giữa Nghê Già và Trần Kính Sinh xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng không có cái nào được coi là chuyện tốt.
Vào giờ phút này, Tống Chương bắt đầu bội phục Nghê Già, cô vẫn ăn uống như thường, giống như không có việc gì, không vì tình huống xấu hổ trước mắt mà lung lay.
Rất ít nữ sinh có thể chịu đựng nỗi đau, nhận nỗi đau và quen với nỗi đau.
Nghê Già ăn được hai miếng, đột nhiên lên tiếng: “Tống Chương.”
“Hả?” Bị điểm danh, hắn ta sửng sốt một chút.
Nghê Già hỏi: “Điều tra xong chuyện cậu nên điều tra chưa?”
Cô vừa hỏi ra, mấy người khác đều ngừng động tác.
Chọn lúc này hỏi trước mặt Trần Kính Sinh, rõ ràng là muốn bày chuyện này ra chỗ sáng.
Có lẽ cô ăn cơm với bọn họ là có mục đích.
Tống Chương nhìn qua Trần Kính Sinh trước, thấy hắn không phản ứng, mới mở miệng: “Trần Kính Sinh không truy cứu chuyện này nữa, nhưng không có lần sau.”
Nghê Già chợt nhíu mày, nhìn thẳng người bên cạnh: “Không truy cứu?”
Không phải cậu là một ví dụ điển hình của kẻ có thù tất báo ư?
Trần Kính Sinh không nhìn cô, dừng đũa, lạnh lùng nói: “Cô hiến dâng một đêm ân cần cho tôi không phải vì chuyện này sao?”
Nghê Già: “Vì chuyện gì?”
Lúc này Trần Kính Sinh này mới quay đầu nhìn cô, ý tứ mỉa mai trong mắt rất đậm.
Nghê Già bị cậu nhìn mà trong lòng dâng lên lửa giận, cô ném đũa lên bàn, cười lạnh: “Trần Kính Sinh, cậu nghĩ tôi ở nhà cậu dọn dẹp, nấu cơm là để cậu không truy cứu chuyện này?”
Trần Kính Sinh hỏi: “Nếu không thì sao?”
Nghê Già hít sâu một hơi, nói: “Cậu nên hiểu rõ hai việc, thứ nhất, tôi tội gì phải ân cần với cậu, là Tống Chương xin tôi cứu cái người có bệnh không trị như cậu, thứ hai, chuyện này không liên quan đến Cố Nam Minh, cậu có truy cứu cũng không liên quan đến cậu ta, cậu ta không hèn hạ như cậu nghĩ.”
Cô nói hết một hơi, cả bàn im ắng.
Lần đầu tiên có nữ sinh lá gan lớn như vậy, trực tiếp nổi giận với Trần Kính Sinh.
Trong lòng mọi người đều hơi ngạc nhiên.
Sau thời gian im lặng dài như nửa thế kỷ, Trần Kính Sinh mới hỏi.
Nhưng vấn đề là ông nói gà bà nói vịt.
“Cô đang bảo vệ hắn sao?”
Nghê Già trả lời ngay mà không nghĩ ngợi gì.
“Phải.”
Bởi vì hắn ta đối xử tốt với cô.
Cô sẽ không bạc đãi hắn ta.
Trần Kính Sinh tiếp tục hỏi: “Thích hắn?”
Nghê Già cảm thấy câu hỏi này của cậu quả thực buồn cười: “Liên quan gì đến cậu?”
Cô cười lên: “Trần Kính Sinh, cậu có biết là mình rất mâu thuẫn không? Luôn miệng nói hận tôi, bây giờ lại quan tâm đến mấy thứ này, sao vậy, cậu thích tôi hả?”
…
Tống Chương cho rằng giây tiếp theo Trần Kính Sinh sẽ nổi trận lôi đình, nhưng một phút trôi qua, hắn không có.
Cậu mím chặt môi, bàn tay đặt trên bàn đã nắm lại thành đấm, các khớp ngón tay lộ ra màu trắng, giống như xương cốt sắp đâm rách da. Lần đầu tiên Tống Chương thấy Trần Kính Sinh nhẫn nhịn thành như vậy.
Cậu sẽ không kiềm chế cảm xúc, nhất là sự nóng nảy và giận dữ, trước đây, sau khi mạnh mẽ trút giận xong, cậu mới khôi phục lý trí bình thường. Nhưng hôm nay, cậu không làm gì.
Tống Chương nhịn không được: “Cô đừng kích thích hắn nữa được không?”
Rốt cuộc là ai kích thích ai?
Nghê Già không muốn ở đây thêm nữa, cô đẩy đĩa thức ăn ra, đứng dậy rồi rời khỏi.
Lần này, Trần Kính Sinh không cản cô.
Dù cô đã đi lâu nhưng hắn vẫn bất động.
Cậu lại trở về cái người vừa im lặng vừa u ám kia.
Chiều hôm đó, sau khi tan học, Tống Chương chặn Nghê Già ở cửa lớp.
Nghê Già khoác cặp trên vai, mí mắt cũng lười nâng, tùy ý để những ánh mắt đánh giá và tò mò của bạn học di chuyển trên người.
Rõ ràng là bởi vì chuyện ăn cơm lúc trưa mà Tống Chương không muốn cho cô đẹp mặt, vẻ mặt hắn nhạt nhẽo, lười biếng dựa vào khung cửa, trong tay cầm một phong bì.
“Thẻ sim của cô.”
Cậu ta đưa phong bì cho cô, không nói gì nhiều nhưng cũng không đi ngay.
Nghê Già nhận lấy và mở ra, bên trong là một mảnh nhỏ, đúng là thẻ sim trong chiếc di động bị hỏng của cô.
Cô trả lại phong bì rồi nó bỏ vào cặp, sau đó mới ngẩng đầu: “Cậu còn có việc?”
Tống Chương nhìn cô, miệng há ra, muốn nói lại thôi.
Nghê Già không muốn nhìn dáng vẻ ỡm ờ của người khác, cười nhẹ: “Cậu đang diễn sao?”
“…”
Cô gái này thật sự là một con nhím.
Tống Chương cau mày, nói: “Nghê Già, A Sinh thật sự sống không dễ dàng.”
A Sinh?
Bây giờ, cách xưng hô như vậy rất hiếm.
Nghê Già nói: “Không ai sống dễ dàng cả.”
“Nếu hắn thật sự muốn động vào Cố Nam Minh, hoàn toàn có thể không để cô biết, còn có thể khiến hắn ta biến mất, nhưng hiện giờ hắn không làm như vậy là vì cái gì, cô không rõ sao?”
“Dừng.” Nghê Già nheo mắt: “Cho nên cậu vốn không tra rõ chuyện gì đã xảy ra sao?”
Tống Chương đột nhiên nổi giận: “Cmn, cô còn chưa từ bỏ ý định? Bartender kia đã thừa nhận Cố Nam Minh là người xúi giục hắn, tối đó hai người họ đã thông đồng tốt với nhau, cô đang tự đánh lên mặt mình đấy?”
Trong phút chốc, vẻ mặt Nghê Già trở nên lạnh lùng: “Thừa nhận? Có chắc không phải các người ép không? Tống Chương, các người chỉ muốn đạt được kết quả các người muốn, đó không phải là sự thật.”
Cô từng nói, Cố Nam Minh người phải không xấu.
Một người xấu sẽ không dè dặt che giấu trái tim chân thành dưới vẻ ngoài lưu manh.
“Cô chính là chết cũng không thừa nhận là Cố Nam Minh làm?”
“Tôi tin cậu ta.”
Cô tin, hắn ta luôn đứng chờ cô ở cổng trường, sợ cô đang ở trên lớp nên không dám gọi điện; tin hắn ta không liên lạc được với cô, có thể chạy đến dưới lầu của tiểu khu chờ cô; cô càng tin cái người đã che chắn cho cô ở trong KTV, vì không muốn cô gây rắc rối cho hắn ta, tin cái người bị đánh đến nỗi cánh tay bị sai vị trí phải vào bệnh viện còn muốn gọi cho cô báo bình an.
Hắn ta đưa di động cho cô mượn, vì cô mà đổi mật khẩu, còn ngốc nghếch nói thích cô.
Tống Chương cười lạnh: “Tôi không tin hắn.”
“Được.” Nghê Già nhìn Tống Chương, gằn từng chữ.
“Tôi sẽ bắt được kẻ hèn hạ kia.”
Di động mới của Nghê Già được chuyển đến nhà sau một ngày, cô bỏ sim cũ vào, tải phần mềm xuống, khôi phục số liệu.
Biến mất hai ngày hai đêm, trừ mấy tin nhắn wechat của Cố Nam Minh thì không có ai tìm cô.
Dương Nhã Lam đang bận kinh doanh cửa hàng, còn Chu Di Sơn thì về Mỹ tiếp tục làm việc. Vì quá bận nên cách mấy ngày họ mới gọi cho cô.
Nghê Già gọi cho Cố Nam Minh bằng số Wechat.
Hắn ta đã đổi một chiếc di động khác, đầu bên kia rất ồn ào, không biết lại đang ở nơi xa hoa nhục dục nào rồi.
Nghê Già mở màn một cách rất thẳng thừng: “Tên người anh em làm bartender của cậu là gì?”
Dường như người bên kia đã biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cứng rắn, nói: “Cô cứ lo học hành cho thật tốt đi, những cái khác cứ mặc kệ.”
“Cố Nam Minh.” Nghê Già gọi hắn ta.
“Hả?” Nghe thấy tiếng nói hơi trầm thấp của cô, giọng của Cố Nam Minh vô thức mềm đi.
Nghê Già nói: “Tôi nói rồi tôi tin cậu.”
Bên kia im lặng chớp mắt: “Tôi biết.”
“Tôi muốn tất cả mọi người tin cậu.”
“Cô đừng khiến mình bị liên lụy được không? Chuyện này với cô không…”
“Tôi hỏi lại lần nữa, người kia tên gì?”
“…”
Thật lâu sau, Cố Nam Minh bại trận trước.
“Cậu ta đang ở cạnh tôi, tiệm ‘số ’, cô cứ đến đây trước đi.”