CHƯƠNG : ĐỘC SÁT LÂU VŨ THẦN
Dịch giả: Luna Wong
Lâu Vũ Thần thưởng thức ly rượu trên bàn kia, trong con ngươi thâm thúy hiện lên một chút hỏa diễm, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng truyền tới trong tai Doanh Nguyệt: “Bởi vì ly rượu này là phu nhân ngươi mời ta, ngươi nói hy vọng ta có thể đối xử tốt với Thanh Hoan, ta có thể nào không uống?”
Sắc mặt của Doanh Nguyệt sát nhiên biến đổi, cả người mất đi khí lực, tay nắm góc bàn của nàng không ngừng run rẩy, tựa như giọng nói của nàng: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Lâu Vũ Thần mím môi, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, lại không có mở miệng.
Doanh Nguyệt lành lạnh cười, con ngươi hiện lên sương mù dày đặc nhìn Lâu Vũ Thần nói: “Ta thật ra là thân cô cô của ngươi, ngươi căn bản cũng không phải họ Lâu mà là họ Tần, ngươi là hoàng tự mồ côi của Thiên Linh quốc Tần thị, là thiếu chủ bọn hắn một lòng muốn nâng đỡ phục quốc thượng vị !”
Lâu Vũ Thần nghe lời này, thần sắc nhất thời biến đổi, mày kiếm của hắn tụ chung một chỗ, ánh mắt u hàn lộ ra mê sắc nhìn Doanh Nguyệt, lại kinh một câu đều không nói.
Doanh Nguyệt tiếp tục nói: “Ta nói ta mười sáu tuổi liền bị người vứt bỏ, cửa nát nhà tan đều là thật, nam nhân ta yêu vì cứu mẫu thân của ngươi và ngươi trong bụng, từ bỏ ta! Mà nữ nhi của ta lại bởi vì ngươi, biết thân phận bản thân bẩn thỉu, nhận hết thống khổ!”
“Dựa vào cái gì cả đời này ngươi an chẩm không lo, tiêu sái khoái hoạt vượt qua hai mươi sáu năm, mà chúng ta lại phải ở trong bi thống thừa thụ dằn vặt? Ngươi có biết, nam nhân cứu ngươi vì phục quốc, làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý không! Chỉ cần ngươi còn sống, hắn cũng sẽ không dừng tay!”
Thanh âm của Doanh Nguyệt chợt bén nhọn vài phần, tựa hồ đem toàn bộ hận của nàng đều quy tội cho tồn tại của Lâu Vũ Thần!
Thân thể của Lâu Vũ Thần hơi chao đảo một cái, không biết có phải độc tính phát táchay không, hắn chỉ cảm thấy ngực từng đợt đau nhức, hắn nỗ lực điều tức dùng nội lực áp chế độc tính, trên trán tràn đầy đầy một tầng mồ hôi hột.
“Những thứ ngươi nói này cho tới bây giờ ta cũng không biết!” Thanh âm của Lâu Vũ Thần có chút run, tiếu ý khóe môi có chút châm chọc bi thương: “Tuy rằng từ lâu ta phát hiện bên người có người ở âm thầm trợ ta, nhưng ta chẳng bao giờ nghĩ tới mình nguyên lai đúng là người của Thiên Linh quốc!”
Hắn đột nhiên nở nụ cười, biểu tình trên mặt có chút cực kỳ bi ai, hắn nhìn về phía Doanh Nguyệt thanh âm tràn đầy khổ sở hỏi: “Lẽ nào ngươi không cảm thấy ta vô tội sao?”
Doanh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng cười nói: “Đúng vậy, ngươi thật sự vô tội! Ta cũng biết chuyện hôm nay làm có lỗi với ngươi, nhưng ta không có lựa chọn nào khác! Thanh Hoan nàng là biểu muội của ngươi, tuy rằng biểu huynh muội có thể thông hôn, nhưng ngươi đừng quên, nàng chính là cốt nhục của Dạ Đình Giang!”
“Mặc dù ngươi thú nàng, cũng khó bảo một ngày kia, ngươi sẽ không bởi vì huyết mạch trên người nàng mà oán hận nàng, vứt bỏ nàng! Cùng với như vậy, chẳng bằng để ta đích thân giải quyết đây hết thảy, để ta bồi ngươi cùng nhau xuống địa ngục!”
Lúc nói chuyện Doanh Nguyệt đột nhiên cầm lấy bầu rượu trên bàn, uống rượu ở trong đó.
Lâu Vũ Thần mau tay nhanh mắt, đột nhiên đưa tay đánh rớt bầu rượu trong tay nàng, phịch một tiếng, bầu rượu kia rơi trên mặt đất, vẩy đầy đất mùi rượu.
“Ngươi đã muốn giết ta, sao còn khổ bồi cái mạng của mình, để Thanh Hoan thương tâm?” Lúc nói chuyện, đột nhiên Lâu Vũ Thần bưng lồng của mình, âm thầm ngăn chặn huyết mạch bốc lên, hắn run rẩy đứng lên, khóe môi là tiếu ý lành lạnh.
“Kỳ thực dù là ngươi không động thủ, Thanh Hoan cũng sẽ động thủ! Ta biết nàng căn bản cũng không muốn gả cho ta, là ta lừa mình dối người cho là nàng sẽ tha thứ ta mà thôi! Nếu như vậy, ta đây sẽ thanh toàn các ngươi!”
Lâu Vũ Thần xoay người, cước bộ lảo đảo đi đến nơi cửa phòng, trong phòng chỉ để lại tiếng cười bi thương của hắn.
“Lâu Vũ Thần ta hôm nay là sống là chết, đều là mệnh số, chẳng trách bất luận kẻ nào!”
Hắn ra cửa phòng, lại không đè ép được độc tính lan tràn nữa, một ngụm máu tươi đen thui phun ra, thân thể thẳng tắp ngã trên mặt đất!
(Luna: Sao càng đọc tiếp càng tùm lum vớ vẩn thế nhỉ. Đã gần chương rồi hổng lẽ bỏ ngang ta???)