CHƯƠNG : ĐỒ SINH BI THƯƠNG
Dịch giả: Luna Wong
Tay ẩn trong tay áo của Dạ Quân Ly hơi nắm chặt, ánh mắt mãn hàm quyến luyến mà lại cưng chìu bất đắc dĩ nhìn nàng, cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Được, tiểu cửu, ta tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình!”
Mạnh Thanh Hoan quay đầu chỗ khác, thanh âm u lãnh nói: “Nếu đã quyết định, tam ca mời trở về đi! Ta muốn nghỉ ngơi.” Nàng nằm ở trên giường, nhấc một bên chăn lên ngăn chặn giữa mình và Dạ Quân Ly.
Dạ Quân Ly đứng tại chỗ ngóng nhìn nàng một lúc lâu, sau cùng cất bước chân có chút nặng nề ly khai nơi này.
Nghe được cửa phòng khép lại, Mạnh Thanh Hoan từ trong chăn lộ ra cái đầu, lăn qua lăn lại với Dạ Quân Ly một phen, nàng lại không còn buồn ngủ nữa.
Kỳ thực nàng phải gả cho Lâu Vũ Thần, ngoại trừ báo thù ra, còn muốn chặt đứt niệm tưởng của Trường Lan với nàng! Nàng biết mình làm như vậy là có chút tùy hứng, thế nhưng nàng còn có thể lựa chọn như thế nào?
Nếu như tiếp tục hao tổn nữa, thương tổn đối với Dạ Quân Ly và Trường Lan chỉ sẽ càng sâu, nàng đã nghiệp chướng nặng nề, thực sự không muốn tiếp tục sai nữa!
Hết thảy tất cả, liền do nàng kết thúc đi!
(Luna: Chưa từng đọc bộ nào mà mệt như vậy luôn ý, thề)
. . .
Lúc Dạ Quân Ly trở lại Hiên vương phủ, đêm đã khuya.
Trong phòng khách sáng đề, chờ đã lâu Dạ Mạch Hàn thấy Dạ Quân Ly rốt cục trở về, hắn vội vội vàng vàng nghênh đón.
Chẳng qua là khi hắn thấy dáng dấp quần áo xốc xếch của Dạ Quân Ly vậy, hắn không khỏi hít một hơi, thanh âm mang theo chiến ý hoảng sợ hỏi: “Tam. . . Tam đệ, ngươi sẽ không phải là. . .”
Dạ Quân Ly ngẩng đầu thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dạ Mạch Hàn theo dõi hắn, mày kiếm của hắn vặn một cái, theo bản năng cúi đầu mới phát hiện áo bào của mình đúng là mất trật tự, hiển nhiên như là. . .
Thảo nào Dạ Mạch Hàn sẽ hiểu lầm!
Dạ Quân Ly chìm chìm mặt, mạn điều tư lý chỉnh lý thỏa đáng áo bào của mình, trong óc cũng không ngừng nhớ lại dáng dấp nhiệt tình nóng bỏng của Mạnh Thanh Hoan, đáy lòng hắn xao động không ngớt, giống như bị dục hỏa chưa ngừng thiêu đốt.
“Tam đệ!” Tay của Dạ Mạch Hàn quơ quơ ở trước mặt Dạ Quân Ly, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Dạ Quân Ly hoàn hồn tản ra phiền táo đáy lòng, thẳng đi tới trước bàn rót một ly trà lạnh uống cạn bị xua tan lửa khói đáy lòng, thanh âm âm lãnh nói: “Đã trễ thế này, sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ngươi nghĩ rằng ta nghĩ đến a? Cũng biết ngươi nhất định sẽ đi gặp Thanh Hoan, nên chạy tới xem một chút! Nếu ngươi thật sự không trở về, ta đều phải giết đến công chúa phủ!”
Lúc nói chuyện, Dạ Mạch Hàn nhìn chằm chằm Dạ Quân Ly quan sát chỉ chốc lát, thanh âm ngưng trọng hỏi: “Ngươi không làm gì Thanh Hoan chứ?”
Mâu quang bén nhọn của Dạ Quân Ly quét mắt nhìn hắn một cái, tức giận hỏi: “Lẽ nào, trong mắt ngươi ta cứ bất kham như vậy sao?”
Dạ Mạch Hàn thở phào nhẹ nhõm, than thở: “Không phải là không kham, là ngươi căn bản đã điên rồi! Tam đệ, ngươi vẫn là buông tay đi, mặc kệ Thanh Hoan quyết định gì, đều có dụng ý của bản thân nàng! Nàng không phải nữ tử xung động, nàng thông tuệ linh mẫn hơn bất kỳ ai khác!”
“Cùng với thống khổ như vậy, không bằng buông tay, mặc nàng tự do bay đi!” Dạ Mạch Hàn khổ tâm khuyên nhủ.
Dạ Quân Ly bưng ly trà rỗng, đáy mắt hiện lên một tia mê man, sau một lúc lâu nhãn thần của hắn hơi lắc lư, buông cái ly trong tay xuống, thanh âm thanh lương nói: “Nếu như ngay cả Trường Lan cũng vô pháp ngăn cản, ta đây liền buông tay!”
Thần sắc của Dạ Mạch Hàn ngẩn ra, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn Dạ Quân Ly dĩ nhiên sẽ buông lỏng thỏa hiệp như vậy, hắn có chút hồ nghi nhìn hắn, mi tâm sâu hơn rất nhiều.
Dạ Quân Ly nghiêng đầu nhìn gương mặt nghi hoặc của Dạ Mạch Hàn, hắn dương môi khẽ cười ra tiếng nói: “Nhị ca, vô luận không muốn thế nào, tiểu cửu cũng không thể thuộc về ta, không phải sao? Hay là ngươi nói đúng, ta nên buông tay, mặc kệ nàng. . .”
Phía sau thanh âm của hắn càng ngày càng yếu, chỉ nghe vậy thật dài thở dài cùng bất đắc dĩ từ từ tản ra trong ban đêm tĩnh dật, đồ sinh bi thương!