CHƯƠNG : UY HIẾP NHỊ CA
Dịch giả: Luna Wong
Không bao lâu, Dạ Mạch Hàn từ trong Diệu Pháp am đi ra, Dạ Quân Ly ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, thanh âm u lãnh hỏi: “Bệnh của Ngọc phu nhân, thế nào?”
Dạ Mạch Hàn quan vọng mọi nơi một mắt, đi tới trước mặt Dạ Quân Ly thấp giọng nói: “Ta điều tra được, Ngọc phu nhân cũng không phải thực sự bị bệnh, mà là dùng thuốc xong gây ra bệnh chứng giả!”
Dạ Quân Ly hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt yêu dị nhìn sắc trời xa xa dần dần tối lại, hỏi: “Nhị ca, việc này ngươi thấy thế nào?”
Ánh mắt của Dạ Mạch Hàn hơi rủ xuống, nói rằng: “Lâu Vũ Thần có hiềm nghi!”
Dạ Quân Ly khẽ ân, lạnh nhạt thanh âm nói: “Tìm một thời gian, đơn độc gặp Ngọc phu nhân!”
Dạ Mạch Hàn gật đầu, biểu tình ngưng trọng, bọn họ tra tìm lâu như vậy, rốt cuộc tìm được một tia mi mục.
Lâu Vũ Thần và chuyện này, đến tột cùng có quan hệ hay không? Việc này còn thật là có chút ý vị sâu xa!
Hắn đang nghĩ ngợi, thình lình cũng cảm giác ở bên có một cổ âm hàn phong kéo tới, ngẩng đầu liền thấy con ngươi yêu dị của Dạ Quân Ly, liễm một chút hàn quang, bỗng lạnh cả người hỏi: “Nhị ca, giao dịch của tiểu cửu và Lâu Vũ Thần, ngươi biết không?”
(Luna: Khúc này tác giả dùng loạn xạ cả lên, không phải lỗi của ta nha)
Nghe được giao dịch, Dạ Mạch Hàn đánh một cơ linh, hắn ngượng ngùng sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng nói: “Gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, ta đã quên thông báo với ngươi!”
Dạ Quân Ly là người phương nào, nếu hắn hỏi như vậy, vậy tất nhiên đã biết, chuyện này dù là hắn giấu cũng không giấu được!
Một ánh mắt bén nhọn của Dạ Quân Ly quét tới, lại bị Dạ Mạch Hàn nhẹ tách ra, mặt hắn mang tiếu ý ôn nhuận nói: “Thanh Hoan là muội muội của chúng ta, làm huynh trưởng, tự nhiên nên vì nàng chọn một lương tế! Bất quá, việc này cũng phải xem ý của Thanh Hoan, tam đệ ngươi cũng đừng quan tâm!”
“Dạ Mạch Hàn!” Thanh âm của Dạ Quân Ly chợt lạnh lẽo mang theo một cổ hàn khí đập vào mặt, hắn không phải gọi hắn là nhị ca, mà là tức giận gọi thẳng tục danh của hắn.
Dạ Mạch Hàn yếu ớt thở dài, u oán nói: “Tam đệ, tính tình táo bạo này của ngươi thật nên sửa lại!”
Dạ Quân Ly trầm mặt, tay áo rộng của hắn vung lên, lược tiếp theo nói: “Nếu tiểu cửu dám gả cho Lâu Vũ Thần, ta liền hủy thông linh ngọc, nhị ca tự xem mà làm đi!”
Lúc nói chuyện hắn đỡ bậc thang, vào Diệu Pháp am.
Mặt của Dạ Mạch Hàn run lên, không khỏi rùng mình, Dạ Quân Ly đây là đang uy hiếp hắn? Thật là tam đệ tốt của hắn, dĩ nhiên lấy thông linh ngọc để uy hiếp hắn?
Hắn nên uy hiếp Thanh Hoan mới phải, tại sao phải uy hiếp hắn a?
Lòng của Dạ Mạch Hàn tràn đầy bất đắc dĩ, hắn giơ tay lên xoa xoa trán của mình, không khỏi ám thán mạng của mình khổ!
Nghĩ đến kế hoạch Thanh Hoan muốn thực thi, có chút khó!
Trong sương phòng.
Doanh Nguyệt thấy thấy nữ nhi của mình không khỏi mừng đến chảy mắt, nghĩ đến Mạnh Thanh Hoan gặp thống khổ, lòng Doanh Nguyệt tràn đầy tự trách, nàng lôi kéo tay của Mạnh Thanh Hoan, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi: “Thanh nhi, ánh mắt của ngươi khỏi chưa?”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, đỡ Doanh Nguyệt ngồi dậy, trả lời: “Sớm khỏi rồi!” Lúc nói chuyện nàng nhìn về phía Doanh Nguyệt, hỏi nàng: “Nương có phải biết Ngọc gia vì sao bị diệt hay không?”
Nhắc tới Ngọc gia, trên mặt của Doanh Nguyệt khó nén vẻ thống khổ, nàng từ từ nhắm hai mắt, cất giấu ai lãnh đáy mắt, thanh âm sâu kín nói: “Biết, ta nên bồi Ngọc gia cùng chết, mà không phải sống tạm bợ trên cõi đời này.”
Mạnh Thanh Hoan đột nhiên nắm chặt tay nàng, kiên định giọng nói: “Nương, chuyện này không liên quan tới ngươi, người làm sai chính là Dạ Đình Giang, hắn muốn giấu diếm đây hết thảy, ta càng muốn để tất cả rõ ràng khắp thiên hạ, để bộ mặt đế vương của hắn không còn tồn lưu nữa!”
Doanh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn u quang đáy mắt của Mạnh Thanh Hoan trong lòng chấn động, đột nhiên nghe cửa phòng mở ra.
Nàng nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Lâu Vũ Thần đạp ánh trăng đầy đất, phong tư trác tuyệt đi đến.