CHƯƠNG : RỜI CỐC HỒI KINH
Dịch giả: Luna Wong
Lưu Cảnh ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly, mâu lóng lánh trả lời: “Lâu Vũ Thần tìm được hạ lạc cyủa Ngọc phu nhân rồi, muốn mời công chúa trở về gặp! Thuộc hạ đã chứng thực qua, đích thật là Ngọc phu nhân không thể nghi ngờ.”
Ngay một ngày trước, đêm hắn giúp nạn thiên tai hồi kinh, Lâu Vũ Thần liền tìm đến hắn, để hắn đi dược cốc truyền lời.
Lúc đó hắn cho rằng Lâu Vũ Thần đây là đang cố lộng huyền hư, nhưng không nghĩ tới, Lâu Vũ Thần dĩ nhiên mang hắn đi Diệu Pháp am còn gặp được ngọc Phu nhân.
Hắn mới biết, việc này là thật!
Bất quá không thể không nói, Lâu Vũ Thần đích xác rất thông minh, dược cốc bí mật, ngoại trừ người bên cạnh Trường Lan và Dạ Quân Ly, những người khác cũng không biết dược cốc ở nơi nào!
Nên, Lâu Vũ Thần mới tìm hắn, bảo hắn đến truyền lời!
Cách đó không xa Mạnh Thanh Hoan nghe được Lưu Cảnh nói, vội vội vàng vàng đứng lên đi đến chỗ Lưu Cảnh: “Ngươi nói thật sao, Lâu Vũ Thần thực sự tìm được hạ lạc của nương ta?”
Lưu Cảnh thấy Mạnh Thanh Hoan hơi gật đầu chào, trả lời: “Vâng, Ngọc phu nhân hôm nay ở Diệu Pháp am, nghe nói là ngày hỏa hoạn đó nàng đi Diệu Pháp am cầu phúc cho công chúa ngươi, nên trốn thoát một kiếp, chỉ là sau khi biết được Ngọc phủ bị diệt, phu nhân bị kinh hách, lúc này đang hôn mê!”
Mạnh Thanh Hoan nghe Doanh Nguyệt hôn mê, trên mặt xẹt qua một tia lo lắng.
Dạ Quân Ly lại chìm chìm đôi mắt, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, hắn dừng một chút nói với Mạnh Thanh Hoan: “Thu thập một chút, chúng ta tức khắc khởi hành hồi kinh.”
Lúc nói chuyện hắn đi hướng Trường Lan, ngước mắt nhìn hắn, nói rằng: “Ta để Thượng Tà đến cốc chiếu cố ngươi, chỉ cần thương ngươi lành, những chuyện khác giao cho ta!”
Trường Lan gật đầu, dặn dò: “Tất cả cẩn thận!”
Dạ Quân Ly hơi gật đầu, liền thấy Mạnh Thanh Hoan đã đi tới, nàng có chút áy náy nhìn Trường Lan nói: “Trường Lan, ngươi dưỡng thương cho tốt, chờ nương ta không sao, ta liền đến cùng ngươi!”
Môi mỏng nhọn của Trường Lan hơi cong một cái, tiếu ý ôn nhu đáy mắt, nhẹ giọng nói: “Ngươi ở kinh thành chờ ta đi, rất nhanh ta sẽ trở về gặp ngươi.”
Mạnh Thanh Hoan nhìn hắn, đáy mắt có chút không muốn và lo lắng, nàng đi lần này, đến Dạ Quân Ly và Dạ Mạch Hàn cũng đi, bỏ lại một mình Trường Lan trong cốc, trong lòng nàng không đành lòng!
Nhưng nghĩ tới thương thế của Trường Lan, chỉ có y cốc mới có lợi cho hắn tu dưỡng nhất!
Mạnh Thanh Hoan không nghĩ nhiều nữa, dặn dò Trường Lan một phen xong, nàng liền cùng Dạ Quân Ly Dạ Mạch Hàn ly khai nơi này.
Trở lại kinh thành, đã là hoàng hôn.
Dạ Quân Ly trực tiếp để Lưu Cảnh cái lái xe ngựa đi tới Diệu Pháp am.
Tới nơi này lần nữa, Mạnh Thanh Hoan có chút hoảng hốt, một ít ký ức quá khứ đều hiện lên trong óc.
Nàng nhớ kỹ khi đó nàng và Dạ Quân Ly bị Lâm Ngọc Châu dẫn, đến nơi này, khi đó nàng thật không ngờ, nguyên lai nàng cách thân sinh mẫu thân của mình gần như vậy!
Càng làm cho nàng không có nghĩ tới là, từ khi đó bắt đầu, Dạ Quân Ly cũng đã bắt đầu hoài nghi thân phận của nàng!
Yêu nghiệt này, vì giấu diếm thân phận của nàng, thực sự là diễn vừa ra một trò hay!
Nhưng kết quả là, người bị thương lại là bản thân hắn!
Nếu như có thể, nàng thực sự tình nguyện chưa từng gặp Lâm Ngọc Châu, chẳng bao giờ đã Diệu Pháp am này!
“Tiểu cửu.”
Thanh âm bi thương của Dạ Quân Ly tản ra ở bên tai Mạnh Thanh Hoan, hắn biết Mạnh Thanh Hoan nhớ lại chuyện khi đó, Diệu Pháp am này đúng là điểm đáng ngờ đầu tiên để hắn phát hiện thân phận của Mạnh Thanh Hoan, cũng là căn nguyên thống khổ hôm nay của hắn.
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, đôi mi thanh tú của nàng khẽ động, không để ý đến hắn, thẳng đạp lên bậc thang.
Nhận được tin tức Lâu Vũ Thần ra đón, thấy Dạ Quân Ly và Dạ Mạch Hàn đều ở, hắn không có gì ngoài ý muốn, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan, nhẹ giọng nói: “Vào đi thôi, nương ngươi đang chờ ngươi!”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, ở dưới sự hướng dẫn của Niếp Phong, đi đến sương phòng phía hậu viện.
(Luna: Không muốn nói đâu mà cũng phải nói, độc giả nào không thích có thể bỏ qua nha, chứ không chịu nỗi. Thiệt, bả nữ chủ vớ vẩn ghê, sư phụ ngta ở chỗ này bả kêu ngta ở mình, bộ sư phụ ngta không phải người hả. Kiểu như tác giả muốn nữ chủ tốt bụng mà lại vô ý làm quá tay để tui nuốt không trôi.)