CHƯƠNG : MONG ĐỢI MƠ HỒ
Dịch giả: Luna Wong
Trường Lan thấy Mạnh Thanh Hoan thật lâu không hề có động tác, hắn có chút hồ nghi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Thanh Hoan kinh sắc khó nén. Tâm trạng hắn không giải thích được, hỏi: “Làm sao vậy?”
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, trừng mắt nhìn chỉ vào thương phía sau lưng của hắn hỏi: “Sư phụ ngươi làm sao biết thuật khâu lại này?”
Lẽ nào người nơi này đã có y thuật của người hiện đại?
“Ngươi biết thuật khâu lại?” Trường Lan nghe lời này lại càng thêm hiếu kỳ hơn cả Mạnh Thanh Hoan, nghe ngụ ý của nàng, rõ ràng là biết y thuật này.
Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng lấy thuốc bột nhẹ nhàng đổ vào trên vết thương của Trường Lan, trả lời: “Ta biết chút chút, chẳng biết y thuật này là người phương nào dạy? Trường Lan, ngươi cũng biết sao?”
Tay nàng vòng qua trước ngực Trường Lan, quấn kỹ sa bố thật dài cho hắn.
Trường Lan có chút rung động, chỗ sâu trong đáy lòng coi như chảy một dòng suối, chảy nhỏ giọt ôn nhu làm dịu mỗi một tấc đất trong lòng hắn.
Hắn mỉm cười, trả lời: “Loại y thuật này sư phụ chưa từng dạy ta, bất quá ta từng nghe hắn nhắc qua, loại y thuật này là hơn hai mươi năm trước một nữ tử dạy hắn, bất quá sư phụ tựa hồ không thích loại y thuật này, nếu không phải bất đắc hắn chắc là sẽ không dùng.”
Mạnh Thanh Hoan rơi vào trầm tư, hơn hai mươi năm trước một nữ tử, chẳng lẽ là. . . Vu Phất Vân?
Bởi vì loại y thuật hiện đại này, cũng chỉ có người đến từ hiện đại mới biết! Ngoại trừ Vu Phất Vân, Mạnh Thanh Hoan nghĩ không ra còn có ai.
“Tiểu cửu, bí mật trên người ngươi Dạ Quân Ly biết không?” Trường Lan quay đầu lại mâu quang thanh cạn mang theo một tia nhu sắc, nhìn nàng.
Mạnh Thanh Hoan cúi đầu trùng hợp đụng vào trong tầm mắt ôn nhu của hắn, nàng vội vội vàng vàng né tránh, lắc đầu nói: “Hắn không biết!”
Trường Lan tựa hồ tìm được một ít cân đối, không khỏi trêu nói: “Xem ra bí mật ta biết được nhiều hơn Dạ Quân Ly một chút!”
Mạnh Thanh Hoan cười khúc khích, mặc lại áo cho hắn, thanh âm chứa đầy nụ cười nói: “Quả thực như vậy.”
Nàng đỡ Trường Lan nằm xuống, đắp chăn cho hắn xong lại nói: “Nếu như ngươi sớm dưỡng khỏi, ta sẽ nói cho ngươi biết nhiều bí mật hơn.”
Trường Lan nhấp môi, tiếu ý từ khóe môi tản ra, trêu nói: “Tiểu cửu, ta cảm thấy ngươi đây như là đang dỗ hài tử.”
“. . .”
Mạnh Thanh Hoan đầy mặt hắc tuyến, nàng bĩu môi, dọn dẹp vải thay cho Trường Lan, lý trực khí tráng nói rằng: “Ta cảm thấy nam nhân các ngươi có đôi khi tựa như hài tử a.”
Lúc này đây đổi thành Trường Lan hết chỗ nói!
Hắn nhắm mắt lại, tiếu ý khóe môi y hi, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ rất nhanh khỏe lại!”
Mạnh Thanh Hoan khẽ ân, nàng nhìn Trường Lan nhắm mắt lại từ từ ngủ, tiếng hít thở đều đều tản ra trong phòng.
Nghỉ ngơi mấy ngày nay, khí sắc trên mặt Trường Lan rõ ràng tốt hơn nhiều. Bất quá để cho nàng trăm triệu lần không có nghĩ tới là, biện pháp Ôn Chính Khanh chữa thương cho Trường Lan, dĩ nhiên là y thuật đến từ hiện đại.
Mạnh Thanh Hoan không khỏi nghĩ đến Vu Phất Vân.
Đến tột cùng nàng là một nữ nhân thế nào? Có câu chuyện thế nào? Còn có Vu Phất Vân bảo nàng đi tìm vân dương điếu trụy, nàng nói tìm được nó, có thể giải ra tất cả hoang mang!
Trong mơ hồ, Mạnh Thanh Hoan luôn có một loại mong đợi không nói ra được, coi như chỉ cần vén ra tầng sương mù dày đặc này, nàng có thể thấy rõ.
Cái loại cảm giác này rất cường liệt!
. . .
Diệu Pháp am.
Nhận được tin tức Lâu Vũ Thần ngựa không ngừng vó chạy đến đây, trong hậu viện an tĩnh, chỉ có một gian sương phòng hơi sáng ánh nến.
Lâu Vũ Thần hơi híp mâu một cái hỏi Niếp Phong sau lưng: “Tin tức xác định chứ? Ngọc phu nhân thực sự ở nơi này?”