CHƯƠNG : ÔM NHAU TRONG GIÓ TUYẾT
Dịch giả: Luna Wong
Ban đêm.
Mạnh Thanh Hoan khoác một kiện phi phong hồ cừu trắng noãn, đi ở trên đường cái an tĩnh.
Theo ở sau lưng nàng Vân Thường ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thui, rổ đeo trên tay nàng thỉnh thoảng có gió bắc xẹt qua, lộ ra một góc hương nến và tiền giấy bên trong rổ.
“Cô nương, nhìn hôm nay tựa hồ là sắp có tuyết rơi, chúng ta cũng không thể ngừng lại quá lâu.” Vân Thường nhẹ giọng quay người bên cạnh nói.
Mạnh Thanh Hoan khẽ ân, gật đầu.
Hôm nay là đầu thất của những người bị chết cháy trong Ngọc phủ, nàng chỉ là muốn tế điện bọn họ.
Nhưng nàng lại không muốn để cho Trường Lan và Dạ Quân Ly biết, cho nên chỉ có thể mang theo Vân Thường len lén chạy ra ngoài, sang đây tế điện.
Vòng qua một con đường, liền đi tới Ngọc phủ bị đốt thành phế tích, tạp vật nơi này đã bị thanh trừ sạch sẽ, chỉ chừa lớp đất khô cằn màu đen thê thảm như lúc đầu.
Mạnh Thanh Hoan đứng ở trên phế tích, Kính Nguyệt lâu nàng đã từng ở, nàng thường đi Tĩnh Tâm uyển, hoa viên đình đài lầu các kia hôm nay đều đã biến mất không thấy.
Nhiều loại hoa tự cẩm trong quá khứ, hôm nay lại biến thành một đống đất vàng, theo gió tiêu tán! Người cả đời này, cầu được đến tột cùng là cái gì?
Năm tháng bất quá trăm năm, sinh tử bất quá một cái chớp mắt!
Mạnh Thanh Hoan yếu ớt thở dài, nàng cúi đầu, tiếp nhận hương nến tiền giấy trong tay Vân Thường, hai người tại trên phế tích bắt đầu tế bái.
Gió bắc đặc hơn như những vong linh thê thảm la lên, vang vọng tại phế tích.
“Các ngươi trách ta?” Mạnh Thanh Hoan ngồi chồm hổm dưới đất, đặt tiền giấy vào trong chậu bụi, liền thấy ngọn lửa kia bay lên như người chết cuồng nộ.
Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan thật thấp lẩm bẩm nói: “Các ngươi tất nhiên là trách ta, đáng tiếc lúc này ta nhìn không thấy các ngươi!”
Nếu như có thể, nàng thực sự rất muốn nhìn những linh hồn chết oan này, rất muốn nói cho bọn hắn biết, nàng sẽ báo thù rửa oan cho bọn họ!
Mạnh Thanh Hoan đang nghĩ ngợi, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng bi thống: “Tiểu cửu.”
Nàng cứng đờ, tiền giấy trên tay đột nhiên theo gió thổi đi, hóa thành tuyết bay tản ra ở chung quanh. Mạnh Thanh Hoan đứng dậy, còn không chờ nàng xoay người, liền rơi vào trong ngực đã lâu không có đụng vào, vẫn là lạnh, nhưng Mạnh Thanh Hoan trong lòng lại ấm như vậy!
Dạ Quân Ly ôm nàng thật chặt, vạt áo của hai người bọn họ giáo thác trong gió bắc, không trung đột nhiên bay xuống vài miếng hoa tuyết, vô số chiếu vào chung quanh bọn họ.
“Dạ Quân Ly. . .” Tiếng khóc của Mạnh Thanh Hoan có chút thấp thấp ngâm truyền vào trong lòng Dạ Quân Ly.
Dạ Quân Ly lại ôm nàng chặt hơn, thanh âm trầm thống nói: “Đây hết thảy không có quan hệ gì với ngươi, không nên tự trách, oán của bọn họ ta rửa cho bọn họ!”
Nghe lời này, Mạnh Thanh Hoan kềm nén không được nữa, nàng đột nhiên đau nhức khóc thành tiếng, số phận như vậy quá tàn nhẫn quá đáng sợ, nàng không biết mình phải làm sao tiếp tục nữa?
Nàng thực sự quá mệt mỏi!
“Tiểu cửu!” Dạ Quân Ly nghe tiếng khóc thương tâm của nàng, đáy lòng một trận một trận đau nhức, hắn cúi đầu khẽ hôn nhẹ cái trán của nàng, mãn nhãn đau xót trìu mến.
Chung quanh tuyết càng rơi xuống càng lớn, bọn họ chăm chú ôm nhau như vậy, lại không có một linh hồn đi ra gặp bọn họ.
Mạnh Thanh Hoan dần dần phát giác dị thường, nàng từ trong bi thương hoàn hồn ngẩng đầu nhìn bốn phía, thanh âm kinh ngạc nói: “Dạ Quân Ly, vì sao không có oan hồn xuất hiện? Lẽ nào bọn họ đều cả đi rồi?”
Dạ Quân Ly hoàn nhìn bốn phía, ánh mắt yêu dị lóe lên, thanh âm trầm thấp nói: “Hay là oan hồn nơi này đã bị người lấy đi.”
Mạnh Thanh Hoan theo bản năng nghĩ tới một người, thốt ra: “Mị Nguyệt?”
Dạ Quân Ly gật đầu, trả lời: “Lần trước tập kích quốc sư phủ, Mị Nguyệt đó là dùng ác linh oan hồn này. Linh Hư nói Mị Nguyệt biết ngự hồn khống hồn thuật, cho nên vong linh nơi này có lẽ đều đã rơi vào trong tay của Mị Nguyệt!”