CHƯƠNG : MẤT TÍCH RỒI
Dịch giả: Luna Wong
Đi lên kinh thành, trong Hiên vương phủ.
Dạ Quân Ly đang chống đầu ngồi ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được tiếng bước chân rất nhỏ hắn nhất thời thanh tỉnh lại.
Sau khi thấy người tới, mâu quang u lượng kia của hắn hơi lóe lên, hỏi: “Thế nào, tra được hai người mất tích là ai chưa?”
Dạ Mạch Hàn ngồi xuống đối diện ghế, trầm giọng nói: “Ngỗ tác chỉ có thể căn cứ thi thể bị cháy, đại thể phán đoán giới tính, tuổi tác và thân cao của thi thể, như vậy bài tra xuống phát hiện mất tích chính là một nam một nữ!”
Dạ Quân Ly thu mày kiếm lại, con ngươi yêu dị hiện lên một tia tia sáng.
Dạ Mạch Hàn lại nói: “Ngọc phủ khá nhiều nam đinh, vô pháp tra ra nam nhân mất tích kia là ai, bất quá nữ nhân kia là có chút đầu mối.”
“Là ngọc phu nhân sao?” Dạ Quân Ly ngẩng đầu nhìn Dạ Mạch Hàn, nói ra ngờ vực vô căn cứ của mình.
Dạ Mạch Hàn gật đầu tiếp tục nói: “Trong Ngọc phủ nữ nhân có tuổi tương tự Ngọc phu nhân chỉ có mấy ma ma, mà vóc người đà, đã chứng thực đều bị chết cháy. Trong những thi thể này cũng không có ai tương tự với Ngọc phu nhân, bởi vậy, nàng hẳn chưa chết, mà là mất tích!”
Lúc nói chuyện hắn ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly một mắt hỏi hắn: “Còn nhớ rõ chuyện trước ta từng đề cập với ngươi, Ngọc phu nhân chính là trưởng công chúa của Thiên Linh quốc không?”
Dạ Quân Ly hé mắt, đoán được tâm tư của Dạ Mạch Hàn, hỏi hắn: “Ngươi là hoài nghi Ngọc phu nhân bị dư nghiệt của Thiên Linh quốc cứu đi?”
Dạ Mạch Hàn nhíu mày trả lời: “Dư nghiệt của Thiên Linh quốc kia tên Thượng Quan Quyết, chính là hộ quốc long vệ của Thiên Linh quốc, cùng Ngọc phu nhân có một đoạn tình xưa. Ngọc phu nhân thất tung, tất nhiên liên quan với Thượng Quan Quyết!”
Đoạn chuyện cũ này, hắn là từ chỗ Linh Hư và Thương Minh biết được, chỉ tiếc Thượng Quan Quyết này hành sự quá mức cẩn thận cảnh giác, cho tới nay, bọn họ chưa từng có thể tìm được hạ lạc của Thượng Quan Quyết.
Nhưng hắn có thể mang Ngọc phu nhân từ trong hỏa hoạn đi, có thể lặng yên không tiếng động ẩn dấu nhiều năm, giấu tài, có thể thấy được người nọ là một kình địch!
“Nếu quả thật là Thượng Quan Quyết mang Ngọc phu nhân đi, vậy nàng cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Ta sẽ phái người âm thầm tìm kiếm hạ lạc của Ngọc phu nhân!”
Lúc Dạ Quân Ly nói chuyện đứng lên, hắn đứng ở trước cửa phòng khách nhìn cảnh sắc tiêu điều chán chường xa xa, thanh âm nhàn nhạt hỏi: “Trường Lan có truyền tin tức trở về không?”
Dạ Mạch Hàn đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, giương mắt liếc hắn một cái nói: “Không có!”
Dạ Quân Ly trầm mặc nửa ngày, thanh âm u chìm mang theo một ít mê ly và thê lương hỏi: “Nhị ca, ngươi nói chuyện của Ngọc phủ, có nên nói cho biết tiểu cửu hay không?”
Dạ Mạch Hàn nhíu mày, nhưng trong lòng có chút buồn bã.
Dạ Quân Ly là lo lắng việc này nói với Thanh Hoan, nàng sẽ không chịu nổi đả kích, nhưng không nói hắn lại không gặp được nàng! Cho nên mới phải quấn quýt như vậy, không thể lựa chọn được?
Nguyên lai tình đến chỗ sâu, là bất trị như vậy!
Biết rõ giữa bọn họ không còn có tương lai, lại hết lần này tới lần khác thế nào cũng không bỏ xuống được. . .
Nếu Dạ Quân Ly quấn quýt như vậy, vậy hắn làm ca ca chọn thay hắn đi.
Dạ Mạch Hàn long long ống tay áo, nói rằng: “Tối thiểu, chúng ta biết Ngọc phu nhân không có chết, đây là tin tức tốt!”
Lúc nói chuyện hắn nhìn Dạ Quân Ly một cái nói: “Ta đi truyền tin cho Trường Lan, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Dạ Mạch Hàn xoay người ra phòng khách, ly khai Hiên vương phủ.
Dạ Quân Ly như trước đứng ở trước cửa, nhìn xa xa.
Ba ngày, tiểu cửu của hắn đã ly khai ba ngày rồi.
Ba ngày qua này hắn không biết mình sống thế nào, hắn chỉ biết là một khi nhắm mắt lại, xuất hiện đầy trong đầu óc hắn đều là tiểu cửu.
Tiểu cửu của hắn, duy ái của hắn, người mà cả cuộc đời này của hắn cũng vô pháp buông xuống!