_“ Mượn dương, linh tụ, cũng như tên lấy mượn dương thọ của người sống này chuyển hoán qua cho người khác sắp hết dương thọ, linh tụ là lấy đi vận khí thẩm chí là lấy đi căn cốt của người này, hai thứ kết hợp lại rất tà ác, ngượi bị hạ mượn dương, linh tụ Có thể nói sống không bằng chết, ở hai thái cực của linh hồn sẽ trải qua băng lữa thêu đốt không ngừng, thời khắc băng lưa giao nhau cũng là lúc linh hồn bị xé ra từng chút một, khi lấy hết tinh nguyên cũng không dừng lại mạ hành hạ cho tới khi chết mới thôi, tổng thời gian phat bệnh cho đến khi chết là ngày, trong ngày mỗi một ngày sẽ trải qua một lận băng lữa giao nhau, đến ngày thứ ... Ngày thứ trên người không có một giọt máu biến thành thây khô.”
Tiết Huy Nhan lời vừa rơi xuống xong đã làm không khí càng thêm trầm trọng, ba mẹ Trịnh thì gần như chết đứng, Gia Hân thì mặt trầm xuống nghiêm trọng, không nghi ngờ gì là một cú đấm mạnh cho nhà Gia Hân.
Không ai biết Kiệt Kiệt là mệnh cách đế vương, xòn là trung long đế vương, ngoại trừ Gia Hân, cô không ngờ có người đánh chủ ý tới Kiệt Kiệt, còn muốn cả mạng nó, điều này cô không cho phép xảy ra được, Gia Hân một lúc sau mới mở lời.
_“ Cách giải đâu.”
_“ Anh về hỏi lại sư phụ người, người không chỉ anh cách giải phá.” Tiết Huy Nhan ảo não nói.
Tiết Huy Nhan không biết cách giải chỉ chờ mong sư phụ có thể làm được, Hắn còn chưa nói hết, khi người nọ thành thây khô vẫn còn chưa chết hẳn, mà giống như cái xác không hồn, đòi ăn côn trùng không chỉ vậy, còn gặp người liền cắn xé, phải đợi ngày sau nới ngã xuống thân thể mà hóa thành bụi, toàn thân mục nát đụng vào là vỡ ra ngay. Không muốn tạo thêm cho Gia Hân lo lắng bất an nên hắn đành nghẹn lại những câu này, may là hắn không nói nếu không Gia Hân không nổi điên mới lạ.
_“ Được.” Gia Hân nhìn hắn như xác định rồi đồng ý.
_“ Đợi anh.”
Tiết Huy Nhan bỏ lại một câu rồi đi mất, hắn phải nhanh chóng tìm sư phụ giúp đỡ, hắn không nỡ nhìn cô trong trạng thái bây giờ, nó như muốn bốp hắn ngạt thở, tim không hiểu cô rút lại.
Tiết Huy Nhan vừa đi mẹ Trịnh không kiềm được nữa khóc nất lên bên cạnh ôm ba Trịnh.
Gia Hân bước tới gường ngồi xuống cạnh mép gường nhìn Trịnh Gia Kiệt, im lặng không nói gì.
Mẹ Trịnh nhìn qua, bà bất lực mà gần như tuyệt vọng, nhìn hai đứa con mình, bà quay qua ôm lấy Gia Hân nức nở mà nói với cô.
_“ Tiểu Hân, bây giờ làm sao đây, em con...nó...”
_“ Không việc gì mẹ, con sẽ không để Kiệt Kiệt có chuyện, bằng bất cứ giá nào.” Gia Hân vỗ lưng mẹ, ánh mắt kiêm định mà nói với mẹ cô.
_“ Ba mẹ tin con làm được.”
Ba Trịnh lúc này lên tiếng nói, giọng nói khàn khàn, nghe đã biết là đanh kiềm chế cảm xúc của mình, cả ba người vây quanh giường nhìn Kiệt Kiệt của họ.
………………
Tiết Huy Nhan vừa về đến cấp tốc chạy đi tìm sư phụ, vừa chạy tịm vừa gọi không ngừng.
_“ Sư phụ, người mau ra đây, có chuyện rồi.”
Hắn gọi tới gần như tắt tiếng mới thấy sư phụ hắn bước ra tới trước mặt, thở hỗn hển một hồi mới lấy lại hơi sức, sư phụ hắn nhìn tình trạng này nhíu mạy lại khó chịu lên tiếng.
_“ Ai chết mà ngươi lại la làng um hết lên thế hả thằng nhóc.”
_“ Con không thời gian với người, mau chỉ con cách phá giải mượn dương, linh tụ đi. ” Hắn gấp gáp mà nói còn kéo áo của sư phụ hắn.
_“ Xảy ra chuyện gì?.” Vừa nghe tới mượn dương, linh tụ thì cảm giác không ổn dâng lên trong lòng, nghiêm túc hỏi lại hắn.
Tiết Huy Nhan không do dự mà nói hết, từ đầu tới đui hoàn toàn không dấu bất cứ chi tiết nào cả, không thể nghi nhờ sao khi nghe xong hắn sư phụ mày nhíu càng chặc, hai tay nắm chặc trong đầu xoay quanh bốn chữ mượn dương, linh tụ lại chìm vào suy nghĩ.
Hắn không dám quấy rầy, không một lúc sau thì sư phụ hắn mới thở dài chận rãi nói.
_“ Ta cho con nghe một câu chuyện liên quan tới mượn dương linh trận.”
“Hơn năm trước tại núi Thanh Vân Mao Sơn, phía trên núi là tòa tháp được xây dựng lâu năm của mao sơn, thuật sĩ mao sơn sau khi tròn tuổi phải xuống núi lịch lãm, sư huynh Diệp Kim Quang đại đệ tử mao sơn năm đó vừa đúng xuống núi, còn ông nhị đệ tử Quách Tùng Long kém hơn năm mới có thể đi, không nhịn được tò mò với bên ngoài mà lén xuống núi dạo chơi.
Khi đó không chỉ có mao sơn còn không động, diễm long...v...v....... Và nhiều thuật sĩ môn hạ khác xuống núi lùng ma bắt quỷ trừ yêu, Quách Tùng Long đi xuống sau gặp được Kim Thiên Thanh là một cô gái cũng học thuật sĩ, nhưng thiên về cấm thuật, lúc đầu không ai biết cô gái đó từ đâu xuất hiện, trong tay lại là những thuật pháp mao sơn bị cấm chế liên tiếp đấu với cách môn hạ khác nhau, không chỉ thế mà còn hạ luôn vạo linh hồn của.người thua một bùa chú lấy đi dương thọ và số mệnh của họ là mượn dương, linh tụ.
Hiếu thắng Quách Tùng Long khiêu chiến với cô ấy, không ngờ lại bị thua thảm hại, không chỉ bị hạ mượn dương, linh tụ mà còn bị hạ khế linh hồn, khi ông chết linh hồn sẽ bị cô ấy lấy đi giam giử lại, trừ khi cả hai yêu nhau nếu không thị không thể phá giải.
Cùng lúc trận đấu kết thúc thì Diệp Kim Quang xuất hiện mang Quách Tụng Long đi, hướng ngược lên núi Thanh Vân tìm sư phụ cứu người, vị cứu Quách Tùng Long hai vị sư thúc và sư phụ ông phải rút hết tinh hoa mà tu luyện bao lâu nau đổ vào Quách Tùng Long, không ngờ được Quách Tùng Long như cái xác không hồn mà ở mao sơn tùy ý đánh người sau này vì ngăn lại cảnh thảm giết đồng môn mà nhốt Quách Tùng Long lại.
Đem trăng tròn hằng năm Quách Tụng Long phải chịu giày vò như ngạn dao cát thịt, sư phụ nhìn không được mà ra tay, đêm hôm ấy sư phụ dùng mạng của mịnh đổi lấy Quách Tùng Long thần trí quay lại, cả núi Thanh Vân vừa hay tin điều lộ vẽ khó tin sau đó là trách mắn thậm chí còn đánh vào người Quách Tùng Long, Sư Phụ của Diệp Kim Quang và Quách Tùng Long là chưởng môn của mao sơn lúc đó, từ khi đó Quách Tùng Long bị cả núi hờ hững phải bỏ đi biệt tích.”
_“ Sau này tất cả mọi thuật sĩ khắp nơi điều lùng bắt cho bằng được cô gái tên Kim Thiên Thanh kia nhưng không thành, thuật pháp mươn dương, linh tụ cũng chìm theo tung tich cô ấy mất tích, Ngày nay lại xuất hiện ta e rằng không đơn giản là như con nói mà...” nói tới đây Quách Tùng Long không nói nữa mạ im lặng trầm mặt.
Tiết Huy Nhan không nghe sư phụ nói nữa, hơi nghiên đầu khó hiểu nhưng cũng không nhiều lời, ngẩm lại một chút, sư phụ tại giờ khắc này nói ra có lẽ còn dụng ý khác.
_“ Sư phụ, nói vậy thị thuật cấm của mao sơn lạ có phương pháp giải thoát.” Hắn bắt đầu không suy nghĩ mạ hỏi vào vấn đề chín.
_“ Không sai.” Trả lời xong cho hắn thì Quách Tùng Long im lặng, một lúc sau mới lẩm bẩm trong miệng._“ Đã muốn ra tay sao”
_“ Sư phụ người nói gì thế?” Hắn nghe không rõ sư phụ nói gì thắc mắt hỏi lại.
Không để ý tới hắn nói gì lập tức phân phó cho hắn đi thông tri lời không được chậm.
_“ Lập tức đi nói với con bé, thỉnh mời sư phụ của con bé xuống núi, cùng ta hợp lực lập đàn may ra có thể giải trừ. Còn nữa nói con bé nói với vị sư phụ đó giúp thầy lời.
Dường dài mòn bước mao sơn tới.
Vĩ đắc thành tâm trảm yêu ma.” Quách Tùng Long bây giờ cần nhất là lúc này gặp sư huynh, hi vọng điều gửi cho cái tay nhỏ của Gia Hân chuyển đến sư phụ con bé.
_“ Dạ, con đi đây.” Hắn đáp một tiếng rồi chạy ra ngoài.
_“ Sư huynh hi vong là huynh.” Lẩm bẩm theo hướng Tiết Huy Nhan rợi đi rồi ông cũng vào trong căn phòng mật thất chuẩn bị đồ.
Tiết Huy Nhan không bao lâu trở lại nhà Gia Hân nói hết cho cô, kêu cô làm theo mới mong cứu được em trai cô, nghe xong hắn nói Gia Hân ngẩn người một chút rồi bắt điện thoại đánh Trương Thành.
………………
Tại nhà Diệp Kim Quang...
Trương Thành nhận được Gia Hân nhắn nhủ tức tốc chạy tới này nơi ở trên núi của Diệp Kim Quang ở, vừa tới nơi đã thấy muốn Diêp Kim Quang ngay tại cửa đứng đó chờ chờ...
_“ Trương Thành sao con tới đây?.” Nhìn thấy người tới là Trương Thành ông sửng sờ, không nghĩ ngợi mà bật thốt lên.
Nói xong mới cảm thấy không đúng, ông đoán được có người lên tới đây nhưng còn người nào thì không ông đoán được đành phải xem thời thế nhân hòa hành thổ như thế nào đã.
_“ Sư phụ, sư muội nhờ con thỉnh người xuống núi cứu giúp.” Trương Thành Gấp rút tới không kịp thở mà nói.
Thật sự là muốn chết anh ta mà, sư muội chuyện tình không đi được anh ta đành phải chạy lên này nơi sư phụ ở một chuyến, anh ta còn bỏ cả khối công việc tại cảnh sở không chừng về phải bù với công văn a.
_“ Là chuyện gì nghiêm trọng tới nỗi con bé kêu con mời ta a.” Diệp Kim Quang cà lơ phất phơ bộ dáng không thể nghi ngờ ông cho rằng là chuyện hỏi ý này nó không cần ông xuống núi xem.
_“ Sư phụ thật trọng đại a, người đi giúp sư muội đi.” Trương thành dổ mồ hôi nhìn sư phụ, ra sức năn nĩ ông đi xuống dưới núi.
_“ Nói nhiều, không phải con bé có pháp khí và trận pháp ta truyền cho sao, cái gì làm khó nó được chứ hử. ” Diệp Kim Quang nhướng mày không tin làm gì có chuyện con bé phải bó tay mà ông không biết chứ.
Sư phụ dầu muối không ăn, Trupng Thành vỗ vỗ ngực thở dốc, tay vỗ ngay túi áo trên mới nhớ ra sư muội viết thư tín kêu anh ta đưa cho sư phụ đọc là được không xần nói gì, anh ta đúng là bị lú lấn nhanh chóng lấy ra thư đưa cho Diệp Kim Quang nói.
_“ Con quên mất, sư muội nhờ con chuyển cái này cho người, người tự xem a.”
Nhìn thư trong tay Diệp Kim Quang thu lại vẽ mặt lúc này đi vào nhà, ngồi trên ghế mà mở ra dọcd.
“ Sư phụ, đồ nhi gặp hạn, còn thỉnh sư phụ cứu cấp nhất thời, trong cái bình nhỏ là máu được con lấy từ người Kiệt Kiệt, Kiệt Kiệt không có nhiều thời gian để chờ, con chỉ có cách đúc máu của con cho Kiệt Kiệt giảm bớt đau khổ trong cơ thể.”
_“ Chuyện gì làm con làm tới bước này rồi.” Diệp Kim Quang kinh ngạc bật thốt lên không thể tin nhìn vào dòng chữ Đúc Máu Cho Kiệt Kiệt mà tay hơi run lên.
Ông trấn tĩnh đọc tiếp.
“ có thể sư phụ mắng con nhưng con không thể không làm, Kiệt Kiệt dính phải mượn dương, linh tụ, chỉ có thể qua nổi ngày không không biết tới, con không cách nào đành thỉnh sư phụ giúp con một lần. ”
BỘP...
_“ Mượn dương, linh tụ, người nào cả gan xử dụng thuật cấm của mao sơn ta.” Diệp Kim Quang tay dập xuống bàn mà gận như tức giận che lý trí, mượn dương, linh tụ, cấm thuật mao sơn bị chôn vùi mấy chục năm nay không xuất hiện hiện giờ có kẻ đùng nó đối phó nhà của đồ nhi ông làm sao có thể như thế được.
_“ Sư phụ người xem xong đã hãy tức giận a.” Trương Thành vội vàng ngăn lại cảm xúc của Diệp Kim Quang lên tiếng khuyên một câu.
Hít sau một hơi ông ngồi xuống cầm lên đợc tiếp.
“ Sự phụ hãy giúp con cách giải này mượn dương, linh tụ, con ở đây kiềm chế không thể kéo dài, còn nữa có người cùng là đồng đạo muốn cùng sư phụ tác pháp, nhờ con chuyển cho sư phụ hai câu.
Đường dài mòn bước mao sơn tới.
Vĩ đắc thành tâm trảm yêu ma.
Con chờ sư phụ xuống núi.
Trịnh Gia Hân nhị đệ tử.”
Hai câu cuối là sư phụ của Tiết Huy Nhan nhắn nhủ, cũng là hai câu làm Diệp Kim Quang vừa lo vừa sợ vừa mừng đang xem, không thể nói lên được bây giờ cảm xúc của ông, tức thì ông đứng dậy đi vào trong phòng kế bên, trước khi vào còn ngoái lại kêu Trương Thành.
_“ Lập tức xuống núi, nhanh phụ ta thu thập đồ, phải đủ không thiếu, thà thừa ra chứ không quên bỏ lại nhớ không.”
_“ Dạ, con biết sư phụ.” Trương Thành cười khổ mà đáp lời, biết ngay anh ta trốn không thoát mà...