Kính cong... Kính cong...
Trâu Tâm Tâm ở phòng khách xem tivi nghe chuông cửa vang lên, bà nhìn đồng hồ trên tường thì giật mình, hp chiều giờ này con trai bà tan học lâu rồi mà bà quên mất. Vội vàng chạy ra mở cửa, Kiệt Kiệt đứng ngoài cửa kế bên chân cậu là cái ghế cao gần nữa người, cái này là Kiệt Kiệt nhà ta đem từ trường học về, lúc nãy cậu kê ghế đứng lên bấm chuông, chiều cao cửa Kiệt Kiệt tuy cao hơn các bạn cùng lứa nhưng với tay bấm chuông là chuện xa vời vời với cậu, thấy cửa mở Kiệt Kiệt hớn hở vội la lên rồi chạy vào trong.
_“ Con về rồi đây.”
_“ ôi con trai mẹ về rồi à.” Trâu Tâm Tâm ngạc nhiêu nói, con trai tự mình về nhà còn bấm được chuông cửa làm bà vừa lo sợ vừa vui. Lo là con trai còn nhỏ đi về một mình không biết dọc đường có gặp chuyện gì không, vui vì con bà trưởng thành thông minh biết tự lo cho mình.
_“ Con trai mau đem đồ của con vào phòng rồi ra phụ ba nhanh lên. ” Trịnh Thanh Dương trong bếp ló đầu ra nói.
Nhóc con về nhà không chào hỏi mà dám ôm vợ ta hả, ông đây là ba ngươi đấy sao không thấy ngươi vui như thế hở, ta còn đang bận nấu ăn này không biết vào phụ ba ngươi còn lo giỡn hớt. Trịnh Thanh Dương không thoải mái trong lòng muốn bắt con trai khai đao, nhưng ông quên là con trai ông cũng không phải người chịu thiệt nha.
Trịnh Gia Kiệt ủy khuất nhìn mẹ, mắt rưng rưng làm lòng Trâu Tâm Tâm miềm nhũng ra. Trâu Tâm Tâm nhăn mày ho khan hai tiếng rồi mới hướng vào bếp nói.
_“ Con mới về anh kêu nó làm gì a.”
_“ Anh hôm nay vào bếp đương nhiên con trai anh cũng phải vào chứ. ” Trịnh Thanh Dương nghe tiếng vợ thì biết thằng quý tử lại làm nũng rồi vội vàng đi ra giải thích rồi trubg mắt con trai cảnh cáo nói. _“ Đúng không con trai.”
_“ Ba, nhưng mà ngày nào con không vào bếp hả ba.” Kiệt Kiệt gương mặt vô tội chớp chớp mắt nhìn Trịnh Thanh Dương. Đừng tưởng cậu nhỏ mà không biết nhá, hôm nay không phải / hay là lễ tết gì đâu đấy, cậu cũng không rãnh rỗi không công cho ba cậu trúc giận lên người đâu.
_“ Được rồi, con mau vào cất đồ, hôm nay chị con ở nhà con mà không nghe lời thì... Hừ... Hừ...” Trịnh Thanh Dương thấy Kiệt Kiệt dầu muối không vào bèm đem con gái Trịnh Gia Hân ra dọa cậu, quả nhiên vừa nhắc tới con gái thì cái gì cũng xong.
_“ Dạ. ” Kiệt Kiệt vừa nghe chị có nhà biết không thể lười rồi đành yểu xìu mà về phòng.
………………
_“ Chị ơi.”
Kiệt Kiệt chạy lên lầu chưa về phòng mà chạy qua phòng Gia Hân, cửa phòng không khóa nên cậu đẩy vào vừa vào la la lớn lên.
_“ Ở đây này, hôm nay thế nào.” Gia Hân từ phòng tắm bước ra lên tiếng, cô vừa giặt đồ xong thì nghe nhóc gọi rồi. Gia Hân biết tính Kiệt Kiệt từ trước giờ, nếu là cô ở nhà thì việc đầu tiên cậu làm là tìm cô nên cô không khóa cửa để cậu vào, cô bận thì cậu ngồi chơi còn không thì đứng nhìn cô làm việc. Thói quen hỏi việc học của Kiệt Kiệt, Gia Hân biết trước đám án nhưng vẫn hỏi để cậu càn cố gắn hơn nữa.
_“ Đương nhiên là tốt rồi, em của chị mà há.” Kiệt Kiệt không ngần ngại trả lời, hôm nay cậu còn được cô giáo khen tặng đấy nhá làm sao không tốt được chứ.
Nhìn khuôn mặt đắc ý của em trai Gia Hân lắc đầu cười cười, nhìn bộ dạng của Kiệt Kiệt như vậy mới gióng một đứa con nít. Gia Hân lại gần tháo cặp của Kiệt Kiệt xuống mở ra kiểm tra, khi xong cô đưa lại cặp cho Kiệt Kiệt rồi chỉ chỉ đầu cậu nói.
_“ Nhóc con lanh chanh, đi vào phòng thay đồ rữa tay rồi ra phụ ba nấu cơm đi.”
_“ Vì sao a?.” Đầu nhỏ của Kiệt Kiệt nghiên qua một bên, trong mắt đầy thắt mắc và lên án.
_“ Vị hôm nay là ngày đàng ông trong nhà làm việc” Gia Hân khoanh tay trước ngực nói.
Sao cô lại không hiểu cậu nghĩ gì chứ, nhưng cũng không thể để cho ba làm một mình được, trong nhà có hai nam nhân vậy thì hôm nay giao cho cả hai đi. Tự động bỏ qua ánh mắt của Kiệt Kiệt, Gia Hân hất cằm ra cửa ý bảo ra ngoài làm theo lời cô nói.
Kiệt Kiệt rũ đầu xuống đi về phòng mình, cậu là bé ngoan sẽ nghe lời, cậu phải làm việc cho chị và mẹ nghỉ ngơi, không phải còn ba sao đâu phải chỉ có cậu thôi đâu, suy nghĩ lấy tự an ủi mình kiệt kiệt đám một tiếng rồi chạy như bay về phòng.
_“ Được rồi.”
………………
hp hai ba con Trịnh gia đã nấu xong cơm canh dọn ra bàn, nhìn trên bàn một lược Trịnh Thanh Dương hài lòng gật đầu còn Kiệt Kiệt cau có mặt mày nhìn món ăn tren bàn không lên tiếng.
_“ Ăn cơm thôi” Trịnh Thanh Dương lớn tiếng gọi
_“ Hôm nay thử tay nghe hai ba con anh xem nào.” Trịnh Thanh Dương kéo ghế cho Trâu Tâm Tâm ngồi rồi nói.
Trên bàn ăn là món rau xào, món thịt kho, món chả chiên và canh cá. Nhìn rất bắt mắt làm người khác muốn ăn ngay, chỉ không biết mùi vị thế nào.
Kiệt Kiệt nhìn tươi cười khuôn mặt của ba mà khó chịu trong lòng, trong bếp thì luôn kêu cậu làm việc giờ thì xum xoe với mẹ thế nên cậu quyết dịnh đánh tan khí thế của ba trả thù
_“ Ba à, không ngon có được phê bình không?.” Kiệt Kiệt hừ hừ nói, nói xong còn quay mặt đi.
_“ Cái thằng này, đây là hai ba con ta nấu con còn muốn phê vình hử.” Trịnh Thanh Dương tức giận nhìn con trai nói, tay đánh một cái vào đầu Kiệt Kiệt.
Ông rất muốn tống khứ thằng nhóc này đi cho rồi, luôn muốn chống đối ông là sao. Chỉ bảo nó làm việc nhiều chút thôi mà, ông là ba không nói được nó sao.
_“ Không cho đánh đầu con sẽ ngu mất đó.” Kiệt Kiệt ôm đầu la lên, chạy trốn sau lưng Gia Hân.
_“ Thôi nào cả nhà ăn cơm.” Gia Hân nhìn hai người lắc đầu nói, cô thật không biết sao hai ba con này lại khắc nhau thế không biết nữa, không phải nói ba con đồng tâm mẹ con đồng lòng sao.
Gia Hân vừa lên tiếng thì mọi người bắt đầu ngồi vào bàn, Kiệt Kiệt và Trịnh Thanh Dương trừng mắt với nhau rồi cả hai cũng vào ngồi.
_“ Em ăn cái này đi, món này bổ lắm.” Trịnh Thanh Dương vừa vào bàn đã đem thức ăn gắp vào chén cho vợ, nịnh nọt nói lời ngọt ngào. _“ Cái này nữa.”
_“ A Hằn... A Hằn...”
Gia Hân và Kiệt Kiệt đồng thời ho khan vài tiếng, Trâu Tâm Tâm mặt đỏ bừng bưng chén lên ăn, Trịnh Thanh Dương ý thức được quá lố trước mặt con, ngượng ngùng thúc giục ăn cơm.
_“ Ăn cơm, ăn cơm.”
Khúc nhạc đệm trôi qua êm ả, và đương nhiên người rữa chén sau khi ăn là Trịnh Thanh Dương rồi.
………………
Cóc Cóc Cóc Cóc...
Cạch.
_“ Mẹ tìm con có gì không?.”Gia Hân sắp ngủ thì tiếng gõ cửa vang lên, cô ngồi dậy mở cửa thấy Trâu Tâm Tâm đang ở trước cửu thì lên tiếng hỏi.
Trâu Tâm.Tâm ngập ngừng một chút, bước vào phòng Gia Hân đống cửa lại rồi mới nói.
_“ À lả hôm nay, người đưa hàng anh họ của mẹ, mẹ có nói cho con biết rồi đó. Chú ấy nhà có hai cô con gái làm trong ngành giải trí, một người là ca sĩ, một người là diễn viên. Chú ấy mấy hôm nay lo lắng cho hai cô con gái không biết thế nào mà một cô thì cứ nhốt mình trong phòng không ra ngoài, cứ ngồi ngu ngơ trong phòng không điếm xỉa tới ai. Cô còn lại thì buổi tối cứ đòi ra ngoài chơi mà không biết chơi cái gì, mỗi lần ra ngoài thì xinh đẹp gọn gàn còn khi về thì giống như ăn mày vậy. Chú ấy tìm thầy hay đi bác sỉ điều không có hiệu quả, hôm nay mẹ hỏi việc gia đình mới nghe chú ấy kể lại cho mẹ nghe, than thở muốn tìm cách cho hai cô con gái trở lại như xưa. Mẹ lỡ miệng nói chú ấy là mẹ biết người chữa khỏi được, con xem con giúp một chút có được không tiểu Hân.”
_“ Mẹ có hỏi hai người kia bị từ lúc nào không?.” Gia Hân trầm ngâm một lác rồi mới hỏi lại
_“ Có, là từ tuần trước.” Trâu Tâm Tâm vội vàng trả lời, bà còn nghĩ con gái không đồng ý đâu này, lúc nhìn con gái xa xầm mặt bà con lo con gái nói bà lỗ mãng đấy a.
_“ Không sao, mẹ nói với anh họ của mẹ là ngày nữa con tới xem tình hình rồi mới giải quyết được.” Gia Hân mặt không biểu tình trả lời cho mẹ cô một hứa hẹn.
_“ Được, cám ơn con tiểu Hân.” Trâu Tâm Tâm nhìn con gái nói, chỉ cần con gái giúp là được rồi.
_“ Không gì cả mẹ, mẹ nghỉ sớm đi tốt cho sức khỏe.”
_“ Được, con cũng nghỉ đi, mẹ về phòng đây, ngủ ngon con gái.”
_“ Ngủ ngon mẹ.”
Gia Hân đưa mẹ ra cửa phòng đợi mẹ cô về phòng rồi thì đống cửa lài ngồi trên giường suy nghĩ, một lần suy nghĩ này của Gia Hân gần như là thức cả đem.
………………
Hôm sau tại lớp học...
_“ Hôm qua vì sao bạn về giữa giờ, bạn có biết bạn làm lớp bị trừ điểm còn bị nghe mắng không.”
_“ Thật là không ra gì mà, hại chúng ta mà còn tỉnh bơ vậy.”
Vừa vào lớp Gia Hân nhận được lời nói không xui tai rồi, cô nhìn cũng không nhìn mà vào chỗ ngồi của mình.
Nhóm của Kim Băng Băng thấy nhiều người bắt nạt một người không khỏi khó chịu, nhận được ánh mắt của Kim Băng Băng thì tiến lên nói giúp.
_“ Nè người ta có việc nên đi, liên quan gì tới bạn chứ, bạn nghe mắng à không phải hôm qua cô giáo nói để bạn ấy lên văn phòng hội học sinh nêu lý do sao, ở đâu mà bị mắng hả?.”
_“ Bạn... Bạn... Bạn...”
Gia Hân nhìn những người này là một nhóm hay tụ tập một chỗ để nói xấu người khác đây mà, Gia Hân không hiểu cô chưa đụng tới họ sao lại tìm tới cô phiền toái chứ. Gia Hân nhìn Kim Băng Băng cảm ơn, rồi cúi đầu lấy sách ra đọc tùy mấy người kia cãi nhau.
_“ Đừng cãi nhau, mấy bạn về chỗ đi.” Lớp trưởng đi tới ngăn cản mọi người cãi nhau sau đó quay ra Gia Hân nói _“ Còn bạn thì giờ ra chơi lên phòng hội học sinh làm tường trình hôm qua cúp tiết. ”
Lớp trưởng là một nam sinh có khí chất thanh nhã, trên mặt luôn là nụ cười nhẹ tên là Dương Khởi, Dương khởi có tiếng nói trong lớp rất được coi trọng, trong lớp không ai cãi lại Dương Khải.
Gia Hân sau khi nghe Dương Khải nói thì nhìn cậu gật đầu, Dương khải cũng không nói gị nữa mà nói mọi người về chỗ
_“ Được rồi mau giải tán chuẩn bị học.” Dương khai vỗ tay.vài cái vang dội nói.
Mọi người về chỗ của mình trước khi đi có vài người còn liếc Gia Hân thật sắt cảnh cáo, chỉ là cô cũng không an tĩnh được, người kế bên đột nhiên đưa qua một hộp sữa dâu bắt cô uống rồi nằm dài ra bàn bắt đầu nói chuyện giọng còn mang theo oán trách.
_“ Sao hôm qua về sớm vậy, làm anh tỉnh lại tìm không thấy.”
_“ Liên quan tới anh à, lo học đi tôi chỉ có chút chuyện riêng thôi.” Gia Hân cau mày nói, dù cô có hảo cảm với đồng đạo cũng không thích bị hỏi chuyện riêng của mình đâu.
_“ Vậy thôi anh không hỏi nữa, anh có điều muốn hỏi em này.” Thấy Gia Hân nỗi nóng hắn ngồi thẳng dậy cười cười làm lành, hắn chỉ hỏi thôi nếu biết không nên thi không hỏi rồi, hắn không muốn cô bé con này giận đâu nha, đành kiếm đề tài khác nói vậy.
_“ Chuyện gì.” Gia Hân nhìn nhìn Huy Nhan khó hiểu, hôm nay hắn nói nhiều thế nhỉ, còn dễ nói chuyện hơn trước nữa, chỉ là Gia Hân tạm thời bỏ qua vấn đề này hứng thú với câu nói tiếp theo của Tiết Huy Nhan.
_“ Anh muốn cùng em hợp tác để đối phó con cáo yêu tinh ở trường này được không?.” Hắn nhìn nhìn Gia Hân nhỏ giọng nói.
_“ Được thôi, tối này đi hôm nay đúng ngày trăng tròn pháp lực của nó sẽ giảm một nữa.”Hai mắt Gia Hân tỏa sáng nhìn Tiết Huy Nhan, cô đang muốn nói chuyện này không ngờ hắn thế nhưng cũng nghĩ đến thật không cần cô phí lời nữa rồi.
_“ OK cứ vậy đi, anh sẽ chuẩn bị đồ.”
Thỏa mãn nhìn cô bé con này long lanh ánh mắt nhịn mình, Tiết Huy Nhan tự xung phong nhận nhiệm vụ vào mình.
_“ Nhớ lấy nhiều trứng một chút đến, ta cho nó ăn.” Gia Hân khônh khách khí dặn dò.
_“ Được.”
………………
h tại sân sau trường....
Gia Hân tới trước bắt đầu vẽ khung cho trận pháp trấn yêu, vừa vẽ xong thì Tiết Huy Nhan cũng tới, hai người cùng nhau bắt đầu tạo trận pháp thật thụ, dựa theo bản vẽ của Gia Hân đã tạo nên.
_“ Mọi thứ đã xong, đây là quả trứng non anh tìm chỉ được nhiêu đây thôi.” Xong việc Tiết Huy Nhan đem đồ mà hắn chuẩn bị theo yêu cầu của Gia Hân tới, cả một giỏ diều là trứng phân biệt trứng gà đỏ và trứng vịt trắng nói.
_“ Vì sao là gà và vịt?.”Gia Hân nhìn trứng trong giỏ nhíu mày nói, cô bảo chuẩn bị trứng nhưng không phải là đem tới hai loại trứng này, trứng gà có thể phá pháp thuật của cáo yêu nhưng trứng vịt là làm tăng lên tu vi của nó hai loại này khắc nhau cùng dùng vào việc này có thể tự mình hại mình a, cô có nên tự thấy mình bê đã đập chân mình không đây.
Nhìn nhìn giỏ trứng đỏ trắng gà vịt cau mày, sư phụ nói trứng gà đỏ và vịt trắng có thể giúp trừ yêu mà, sao em ấy không hỏi vậy a, nhưng em ấy sẽ không vo duyên vô cớ mà nói thế, hay sư phụ chơi mình sao.
_“ Thì em bảo đem trứng anh không biết trứng nào đành phải lấy như vậy thôi.” Tíêt Huy Nhan uể oải nói.
Gia Hân thất bại nhìn Tiết Huy Nhan, cô bó tay với hắn luôn rồi, không biết hắn có phải là thiên sư không nữa đây.
_“ Anh không biết hai thứ này mà đem làm phép chung sẽ nguy hiểm sao?.” Gia Hân lắc lắc đầu nói.
_“ Anh không biết mà, sư phụ nói cả ai có thể đối phó yêu tinh.” Tiết Huy Nhân giật mình nói, sư phụ không nói cho hắn biết vấn đề này a, làm sao bây giờ phải làm sao, lỡ em ấy giận luôn thì hắn làm sao đây, sư phụ ơi người hại chết con rồi, là thiên sư mà phạm lỗi này thì chết rồi.
_“ Đây là cáo tinh, không phải cửu vỹ hồ ly đem như vậy thì cho nó ăn hay là mình ăn.” Gia Hân nghiêm mặt đem mấu trốt vấn đề nói ra.
_“ Xin lỗi.”
_“ Thôi đi mau giúp ta lựa ra, để lại trứng gà rồi xếp lên bàn, còn trứng vịt anh đem về luộc ăn đi.”
Gia Hân nghe hắn xin lỗi cũng không để ý đến ngồi xuống lựa trứng vừa lựa vừa nói với hắn. Hai người lựa nữa chừng thì nghe tiếng cười lớn vang lên trên không trung.
HA HA HA HA...HA HA.........
Chỉ thấy trên ngọn cây một bóng dáng màu đỏ đứng hướng mặt về phía mặt trăng, thân hình giống người, tay chân có vuốt sắt nhọn, phía sau thêm một cái đuôi lớn phe phẩi qua lại, nhờ ánh trăng sáng nên nhìn thấy khuôn mặt của nó, mắt dài gần tới tai, mũi cáo, miệng hơi nhọn, lỗ tai long lá đặc trưng của loài cáo.
Hôm nay là trăng tròn nó hút tinh hoa nhật nguyệt tu luyện lâu nay, thêm linh khí nam nhân, chỉ cần hôm nay hấp thu đủ số lượng thì nó có thể đứng đầu loài cáo cho dù tiên giới thiên cáo cũng không làm gì được nó rồi.
Đang vui sướng thì bỗng nhiên nó thấy choáng váng, trước mắt quay cuồn đau đớn tự dưng đánh úp lại cơ thể nó.
AAAaaaaaa............
Hét lên một tiếng nó té xuống dưới, nhưng không may nó lại té ngay vào giữa trận pháp của Gia Hân và Tiết Huy Nhan bày ra. Lảo đảo đứng đậy nhìn xung quanh không thấy ai, nó còn không biết tình trạng hiện giờ của mình lớn tiếng nói.
_“ Các ngươi là ai sao lại cản đường ta hả.”
Thật ra lúc nhìn thấy cáo yêu thì Gia Hân đã phóng ra Thông Linh Đồng Tử của mình vây chặc lấy nó, bùa pháp trong tay tuông ra gần lá đánh tới, vì Thông Linh Đồng Tử đã chặn lại giác quan của nó làm nó lúc đầu không thấy đau đớn, khi đánh pháp xong Gia Hân thu lại đồng tử nó mới bắt đầu thấy đau.
Gia Hân và Tiết Huy Nhan dùng bùa che mắt yêu trong trận pháp, nên khi nó rơi vào sẽ không thể nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài lại nhìn được bên trong.
_“ Thì ra con cáo đỏ.” Tiết Huy Nhan nhìn con cáo màu đỏ nói, loài cáo này còn được gọi là cáo lửa.
_“ Tu vi của nó không tầm thường hãy cẩn thận.” Gia Hân nhìn trận pháp nhắc nhở một câu.
Gia Hân nhìn ra được cô đã đánh giá thấp nó, tu vi của nó cao hơn cô tưởng rất nhiều nếu không cẩn thận hôm nay có thể sẽ thất bại còn tổn hại người.
_“ Các ngươi dám chặn lại đường của ta, mau trách ra ta không muốn hại con người.” Cáo đỏ phóng thích ta lực lượng của mình để thoát khỏi nơi không nhìn thấy gì này, nhưng dù thế nào cũng không được, nó lên tiếng cảnh cáo cùng ý muốn hòa giải, nó biết nó gặp phải đối thủ mạnh nhưng nó không thừa nhận nó đánh không lại người ta, nó chỉ trách người nọ quá gian xảo lại bày trận nhốt nó.
Trận pháp này bao gồm tập trung nguyên tố tự nhiên trong trời đất, lại thêm Ngọc Hoàng Đại Đế trấn thủ cửa Nam, Tháp Tháp Thiên Vương trấn giữ cửa Tây, Thái Ất Trân Nhân trấn giữ của Bắc, Phán Quan trấn thủ cửa Đông. trận pháp mạnh nhất phái của thiên sư hiện nay, nó muốn thoát ra là mơ mộng hảo huyền, nhưng yếu điểm là hiện giờ Gia Hân pháp thuật không đủ nếu duy trì chưa tới sáng thì cạn kiệt sức lực cô muốn mau mau giải quyết nó.
_“ Ngươi hút tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện ta không nói, nhưng ngươi đã hút linh khí của con người để lấy tuổi thọ thì không thể bỏ qua, ngươi còn gì để nói ngươi không hại người.” Gia Hân lên tiếng trả lời nó còn cho thêm vài lá bùa đốt vào trong trận, sau đó giải trừ bùa che mắt để cho nó nhìn thấy bên ngoài, vì như vậy trận pháp mới kích phát chế độ mạnh nhất.
_“ Ta không giết chúng thì làm sao ta làm sai chứ, hử nhìn hai người các ngươi cũng không lạ lắm.” Cáo đỏ còn không biết gì nguy hiểm, nó xảm thấy nó không có giết người thì không sai, tự dưng nhìn thấy hai người trước mắt tuy hơi sửng sốt chút nhưng nhìn kỷ lại thì thấy quen nó không ngần ngại hỏi.
Gia Hân và Tiết Huy Nhan buồn cười nhìn nó, hiện giờ nó còn quan tâm cái này nên nói nó là ngây thơ không biết gì hay là ngu ngốc đây.
_“ Để ta nói cho, bọn ta là học sinh lớp ngươi dạy hai hôm nay đó” Tiết Huy Nhan nhếp,miệng nói cho nó biết.
_“ Là hai ngươi, hừ oắc con không lượng sức mình.” nó khinh thường nói
Khi nghe được là học sinh trường này ý nghĩ đầu tiên là nhãi ranh uống sữa chưa sạch làm sao bắt nó được chứ, sau câu nói này nó phải hối hận vì Gia Hân và tiết Huy Nhan cũng không cho nó cơ hội nói nào nữa.
_“ Thử thì sẽ biết.”
_“ Long Kiếm... Lên” - “ Phụng Kiếm... Lên”
Gia Hân và Tiết Huy Nhân cùng lấy kiếm ra mốt lúc tế kiếm rồi phát lênh, hai thanh kiếm quấn lấy nhau một vòng rồi bay thẳng vào trận pháp một thanh nhắm ngay mi tâm, một thanh nhằm vào giữa ngực.
Khi xuất ra hai thanh kiếm cả Gia Hân và Tiết Huy Nhan diều giật mình nhìn nhau, trong nháy mắt lại đè nén lại ý nghĩ hỏi cho rõ vì lức này không thích hợp, hai người chăm chú nhìn vào kiếm đang đi trong tay bùa chú không chậm trễ phóng tới trên thân kiếm, tắng thêm uy lực.
_“ Nghĩ muốn diệt ta, không có cửa đâu.”
Nó nhìn hai thanh kiếm khinh thường, phóng thích ra pháp thuật của bản thân, nó được gọi là cáo lửa cũng không sai vì trong người nó lửa như là một phần cơ thể nó có thể phóng thích lửa theo ý muốn huống chi tu vi của nó rất cao, lửa cũng lợi hại theo.
Một đầu lửa cháy, một đầu thêp bùa chú, bất phân thắng bại. nhưng trong nháy mắt hai thanh kiếm hợp lại thành một trong lửa đỏ uy lực tăng lên rất nhiều vượt qua lửa đâm thẳng vào giữa ngực của cáo yêu khiến nó trọng thương hét lên ngã xuống đất nằm
AAAaaaaa.........
_“ Không thể nào... làm sao có thể...” Cáo yêu mắt không thể tin nhìn thanh kiếm cắm vào ngực mình nói.
Khó tin không phải là một mình nó còn có hai người chủ của hai thanh kiếm này cũng kinh hãi nhìn, hai thanh kiếm theo sức nóng của lửa tan chảy hòa làm một trong nháy mắt khí tràng mạnh mẽ phóng thích ra ngoài. Tuy là kinh hải nhưng vấn đề cần giải quyết bây giờ là cáo yêu nên hai người cùng hợp lực đẩy mạnh cho kiếm bay về phía trước đến khi kiếm đâm vào cáo yêu mới giật mình nhìn nhau, cả hai điều thắt mắc vì sao sức mạnh lại lớn như vậy phá tan trong nháy mắt.
_“ Hôm nay ta cho ngươi biết oắc con thì lợi hại như thế nào.” Tiết Huy Nhan nhìn thanh kiếm còn phát sáng kia vui vẽ chỉ vào cáo đỏ nói.
Tuy là hai người hiện giờ lòng khó chịu ngứa ngáy nhưng dằn xuống nhanh giải quyết cái rắc rối này đã.
Cáo yêu tức giận không ngờ hai người nó khinh thường lại như vậy tổn thương nó, không thể như thế được dù thua ta cũng bắt các ngươi chôn cùng.
_“ Thắng ta không dễ thế đâu.” nó hướng mặt về mặt trăng mà hú lên._“ Hú... u...u... Hú... u... u...”
Gia Hân và Tiết Huy Nhan biến sắc, nó đây là muốn đồng vu quy tận cùng bọn họ sao, nó muốn họ làm dệm lưng.
_“ Nguy rồi nó đang tế tu vi của mình.” Tiết Huy Nhan khẩn cấp nó.
Gia Hân cũng biết một khi yêu tinh tế tu vi của mình thì trời đất dảo lộn sấm chớp nổi lên phá tan cả một vùng, nếu để nó thành công thì cả ngôi trường này cũng thành tro chứ nói gì hai người bọn họ đây, Gia Hân quay suy nghĩ vài giây lại đưa ra quyết định.
_“ Nám trứng gà vào nó, hộ pháp cho ta.” Gia Hân đưa trứng gà vào tay Tiết Huy Nhan nói, nói xong cô đi tới đối diện cáo đỏ hai tay bắt khẩu quyết.
_“ Được.” Nhìn Gia Hân như vậy hắn thấy hắn thật vô dụng trước cô, đồng ý hộ pháp cho cô trong lòng thầm nghĩ nếu như cô vẫn chưa pháp quyết xong thì hắn sẽ dùng máu của hắn để tế thiên mà giết chết con cáo yêu này.
_“ Tam Thanh hiệu lệnh tróc quỷ hàng yêu, xuất nhập âm ti, lên gặp thượng đế, mượn uy thái ất, chân hỏa tam muội, kinh côn phật đà, diệt yêu hàng ma......... Xuất Lệnh Hỏa.”
Hiệu lệnh vừa phát ra khỏi miệng Gia Hân trận pháp bắt dầu xoay chuyển nhanh, các vị trấn giữ cửa Đong Nam Tây Bắc đồng loạt ra tay đánh về phía cáo Yêu.
AAAAaaaaaaa.........
Cáo hết tế tu vi chưa thành công bị đánh hiện về nguyên hình cáo, nó cố chạy thoát nhưng lại đụng phải các công kích của nguyên tố linh khí trời đất bị dánh tới chết và xác hóa thành bụi trắng chỉ lộ ra một viên ngọc màu đỏ lớn bằng nắm tay trẻ em.
Phụt... Gia Hân nhìn cáo yêu chết nhịn không được phun ra một ngụm máu, pháp quyết mạnh nhất mao sơn khỏi động toàn bộ trận pháp cùng lúc làm cô bị tổn thương và mất đi năm tuổi thọ. Sư phụ từng nói pháp quyết này chỉ cô mới sử dụng được cũng căn dặn không phải hết cách không được sử dụng nó, mỗi lần sử dụng là phải lấy thân mà giữ pháp còn phải lấy thọ tại vị, cô hầu như không dụng tới mà đây là lần đầu sử dụng pháp quyết này.
_“ Em có sao không, thế nào rồi.” Thấy Gia Hân phun ra máu Tiết Huy Nhân lo lắng đỡ cô ngồi qua một bên hỏi thăm.
_“ Không sao, thương tổn không đáng ngại, mau lấy ngọc trong người nó lại đây.” Gia Hân chấn an hắn rồi bảo hắn đêm ngọc của cáo yêu lại cho cô.
Tiết Huy Nhan không nói tiếng nào đi tới lấy ngọc thuận tay cầm thanh kiếm mang theo tới chỗ Gia Hân.
_“ Khoan đã, em không thể làm phép nữa để anh tới đi.” Hắn đưa ngọc tới trước mặt cô, thấy cô muốn lấy lại nắm chặc nói.
_“ Được, dùng nó trả lại linh khí cho người bị mất sau đó đập nát nó đem bột phấn rải quanh trường giải trừ mị thuật.” Gia Hân nghĩ nghĩ quả thận không dủ sức làm phép nên đáp ứng hắn, cô nói cho hắn biết cần làm gì rồi dựa vào thân cây.
_“ Anh hiểu rồi, em ngồi nghỉ đi, anh làm ngay đây.” Tiết Huy Nhan xầm ngọc dặn dò Gia Hân nghỉ ngơi còn hắn thì dfi làm phép.
Mọi truyện xong hết hai người thu xếp chuyển bị về, tới khi ra về mới khó xử, hai thanh kiếm hợp một bây giờ chính là một cây kiếm biết ai giữ kiếm, kiếm thuộc về người nào. Sau khi quyết định kiếm do Gia Hân giữ sau này đi làm gì cả hai sẽ cùng đi, Quyết định này là của Tiết Huy Nhan hắn không cho cô phản đối mà đi nhanh về phía trước, Gia Hân nhìn kiếm trong tay bắt đắt dĩ lắc đầu nhận rồi cũng bước nhanh ra về.