năm sau.
Sau vài khúc nhạc trong cuộc sống Gia Hân trôi qua nhanh chóng, hiện giờ gia đình Gia Hân đã chuyển nhà vào thành phố sống.
Diệp Kim Quang sau khi Gia Hân chuyển nhà thì về núi sống, Gia Hân khuyên ông cùng đi nhưng ông không chịu. Diệp Kim Quang vốn cũng muốn đi nhưng lại tính ra được chuyến đi này nếu có ông thì cuộc sống của gia đình Gia Hân sẽ không yên ổn nên ông không đi theo, còn một điều nữa là ông không tính được số mạng của Gia Hân sau này ông phải về chỗ ông để thỉnh sư tổ giải đáp.
Trương Thành thì may mắn được chuyển công tác tới thành phố đúng thành phố gia đình Gia Hân chuyển tới chỉ là đi trước ngày nên nhiệm vụ an bài chỗ ở cho nhà Gia Hân điều được giao cho Trương Thành làm anh phát oán khí trong một tuần liền.
Gia Hân chuyển trường cũng là một sự trọng đại, phải biết Gia Hân là nhân vật nỗi danh nhảy lớp như ăn cơm bữa vậy. Trường học muốn Gia Hân vào không phải ít, bây giờ Gia Hân còn một biệt danh là thiên tài nhí.
Nói về gia đình bà nội của Gia Hân thì đặc sắc hơn rất nhiều, từ lúc bị hù dọa thì không dám ra ngoài trừ làm ruộng hay là đi chợ và đi làm. Hằng ngày phải nói là náo nhiệt vì con nít thì đòi ăn thịt còn người lớn thì phải suy nghĩ hậu quả nên không dám cho ăn nháo nhào lên, người xót con, người xót cháu, người thì thèm. Nhịn tới nhịn lui nhịn được nữa năm thì nhịn không nổi nữa bắt đầu ăn thịt, chỉ là nếu có vấn đề thì đổ cho người này đổ cho người kia. Tết tới hằng năm sẽ có cuộc đọ sức giữa làm đồ ăn, phải nói là rất náo nhiệt.
Nhà Gia Hân thì tới năm đầu nhìn cảnh trong nhà không biết phải nói sao, còn đãi ăn thì rau xào, rau luộc, rau hấp tất cả là rau. Nếu như Gia Hân không tận mắt thấy con của chú út và mợ út cằm đùi gà ăn như hổ đói thì sẽ tin là cả nhà này thật ăn chay, buồn cười nhất là mợ út, chú út miệng đầy mỡ thở hơi toàn mùi thịt mà lại nói mình ăn chay như tu hành phải chịu khổ này nọ. Ba mẹ Trịnh đen mặt nhìn họ thật không hiểu nỗi là họ không biết xấu hổ hay là thật cho rằng người nghe nhìn đây là ngốc tử, Gia Hân kéo hai đứa con của chú út ra ngoài trên tay còn cầm đùi gà la hét đến chỗ ba mẹ mình. Ba mẹ Trịnh đứng dậy bỏ ra về từ đó không tới lui nữa, lễ, tết, đám hay tiệc thì chỉ gửi quà cáp rồi thôi.
............
Trường trung học Tấn Tiến.
Căn Tin
Tốp học sinh
_“ Này nghe nói gì chưa học kỳ này sẽ có một tốp học sinh chuyển qua trường chúng ta đó?.”
_“ Làm sao không nghe được chứ, nghe đâu là học sinh được tuyển vào do hiệu trưởng đề cử nữa.”
_“ Chuyện này còn chưa lớn đâu, mình còn nghe nói hả? Có học sinh mới tuổi thôi giờ đã vào cuối cấp trung học trường ta cơ.”
_“ Thật không vậy? Không phải là vừa học hết cấp tiểu học sao? Sao lại vào cuối cấp trung học được chứ?”
_“ Không phải đùa chứ? Nhỏ như vậy chắc là có người nhà tai to mặt lớn chóng lưng chứ gì? nếu không sao lên tới cuối cấp trung học vào tuổi đó chứ?”
_“ Ai ai do học lực, do học lực nghe nói nhảy lớp liên tục năm mới vào cuối cấp trung học đấy.”
_“ Hôm nay họ tới chúng ta ra cổng trường xem xem.”
_“ Còn nữa tiếng nữa ai đi với mình.”
_“ Được đó tớ đi nữa.”
_“ Tớ nữa, tớ nữa...................”
......................
Cổng trường Tấn Tiến
Hai cô giáo đứng trước cổng một người cằm tài liệu xem xét còn một người thì cằm những tấm hình nhìn tới nhìn lui, có vài chiếc xe chạy qua hay chạy vào trường thì ngóng cổ lên nhìn.
phút sau
Một chiếc xe khách đổ tại cổng trường bước xuống xe đầu tiên là một cô bé con vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt đáng yêu, mặt đồng phục của trường Tấn Tiến áo sơ mi trắng dài tay cộng thêm váy ngắn đen xếp li dài ngan gối, tất trắng viền đen và giày thể thao màu xanh xẫm càn tô thêm nét hoạc bát của cô bé. Người thứ hai nhìn có vẻ lơn hơn tóc thắc xương cá dài ngan lưng, mặt diệu dàng cho người nhìn cảm giác thoải mái, cũng là đồng phục trường Tấn Tiến nhưng độ dài váy của đồng phục thì váy dài hơn mọi người rất nhiều chỉ là không làm mất thẩm mỹ mà còn tăng thêm vẻ hiền thục. Người thứ ba là một nam dễ thương có khuôn mặt baby, tóc để kiểu Hàn mái che đi vần tráng, áo sơ mi trắng dài tay viền đen và quần dài màu xanh dồng phục dành cho học sinh nam. Người thứ tư là cô nàng lạnh lùng vừa bước xuống xe đã phát tán khí lạnh với mái tóc màu nâu ngan vai và khuôn mặt không biểu cảm gì làm mọi người phải rùng mình như đang ở nam cực. Người thứ năm là nam layboy mặt đồng phục nhưng ba nút áo trên không cài rất ra dáng lãng tử. Người thứ sáu là nam cái này thì phải gọi là mặt trời vì nhìn chàng như tỏa nắng với nụ cười trên môi. Năm người bước đến cổng trường đi vào, hai cô giáo liếc nhau tiếng lên.
_“ Các em là học sinh mới đúng chữ?.”
_“ Hi, em là Hình Loan Loan.” cô bé đáng yêu lên tiếng.
_“ Xinh chào cô, em tên Vương Huy Thanh” cậu nam dẽ thương nói.
_“ Dạ, em tên là Quý Thuyên Thuyên” cô nàng diệu dàng nhẹ giọng nói
_“ Còn em là Quý Duy Châu” layboy nói.
_“ Em là Kim Văn Bình.” anh chằng mặt trời nói xong còn miễn phí thêm nụ cười thật tươi.
_“ Kim Băng Băng.” giọng nói lạnh lẽo vang lên làm ai cũng phải rùn mình.
_“ Xin chào các em cô là cô Điệp còn đây là là cô Danh rất vui khi các em đến trường Tấn Tiến học.” cô giáo cầm hình giới thiệu về bản thân rồi chỉ sang cô bên cạnh sau đó thân thiện cười nói.
_“ À cô nhớ không lầm thì còn một bạn nữa phải không các em?.” cô Danh lên tiếng thắc mắt khi nhìn thất thiếu người.
_“ Ùm hình như là còn một người nữa sao lại lại không thấy vậy các em?.” cô Diệp cũng thấy thiếu người lên tiếng hỏi.
_“ Đúng là còn một bạn nữa thưa cô, chỉ là em cũng không biết bạn ấy đâu rồi ạ.” Quý Thuyên Thuyên nhẹ giọng trả lời.
Cả đám biết là đang nói tới ai rồi vì chỉ có vài người bọn họ ở chung và được chuyển chung một trường thôi, cả đám ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta rồi lại nhìn quanh tìm kiếm cũng không thấy. Trong lúc Quý Thuyên Thuyên trả lời thì diện thoại cô Danh vang lên.
_“ Dạ hiệu trưởng......... Vâng, tôi biết rồi......... Vâng, tôi sẽ đưa các em ấy lên ngay các em ấy cũng vừa tới......... Vâng vâng......... Tạm biệt hiệu trưởng.”
_“ Bây giờ cô và cô Điệp sẽ đưa các em đến phòng hiệu trường để xếp lớp, đi theo hai cô nào.”
Cô Danh nghe điện thoại xong thì quay lại nói đưa mọi người đi phòng hiệu trưởng cũng không hề nhắc tới người tới giờ vẫn không có mặt tại đây, cả đám người chỉ biết “ Vâng ” một tiếng rồi đi theo.
Trường Tấn Tiến có khoản sân rất rộng lớn, cây xanh được trồng khéo léo và biết sắp xếp nên nhìn rất đẹp. Cả trường có khu, một là khu V dành cho những học sinh được tuyển và nỗi bật cần trọng điểm đào tạo, hai là khu T dành cho những học sinh yếu hơn để học tránh không theo kịp chương trình học, ba là khu H khu này dành cho những em được học bổng và những học sinh không đủ điều kiện.
Trường Tấn Tiến là trường lớn nhất hành phố B này có không so sánh được với thủ đô nhưng cũng là xếp thứ ba cả nước.
Năm người và hai cô giáo đi vào chưa tới đâu thì đã có không ít học sinh vay quanh bàn luận.
_“ Là học sinh mới đó nhìn xinh đẹp quá đi.”
_“ Phải thật đẹp tớ thích anh chàng không cài hết nút áo kia nhìn man quá đi mất”
_“ Anh chàng có nụ cười thật đẹp kia cũng không kém đâu a.”
_“ Đó sẽ là hoàng tử của tớ.”
_“ tớ thấy anh chàng kia đáng yêu dễ thương chết mất ôi tim tớ chịu không nổi.”
_“ Trường ta nay có mỹ nhân rồi.”
_“ Đúng vậy không những vậy còn là tam mỹ nữ nữa kia.”
_“ Tớ muốn có người người yêu như vậy.”
_“ Mơ mộng nhưng tớ cũng muốn a.”
_“ Tớ đang thắc mắc người nào là nhân vật tuổi được vào trường ta đây.”
_“ Tớ thấy ấy hả, là một trong hai người nhỏ nhất kia kìa.”
_“ Tớ cho là nữ.”
_“ Còn tớ nghĩ là nam.”
_“ Thôi nào, họ vào trường sớm muộn cũng viết thôi à.”
_“ Ừ nhỉ.”
Năm người bị bàn tán kia thì mặt tỉnh bơ, họ là trung tâm quen rồi lúc trường củ họ được mệnh danh là thiên tài cơ. Bọn họ cứ thoải mái đi tiếp.
Phòng Hiệu Trưởng
Trong phòng hiện giờ có hai người một là hiệu trưởng Quách Hữu, đối diện là một học sinh nữ hai người đang tán dóc rất vui vẻ.
“ Cọc... Cọc... Cọc...Cọc.”