La Vân Thiên hoàn toàn câm nín. Nào là áo ngực, nào là quần lót ren, màu sắc thì khỏi phải bàn, đa dạng đủ thể loại, vừa nhìn mà hai má La Vân Thiên đã đỏ ửng như quả cà chua chín nẫu.
Vậy mà vị Thống Đốc quân kia vẫn dửng dưng như không, lại còn tùy tiện cầm lên một chiếc áo lót màu hồng, mở miệng đáp gọn lỏn:
- Ngực Cửu Châu rất bự, mặc chiếc này có lẽ sẽ bị kích!
Sắc mặt La Vân Thiên từ đỏ chuyển dần sang trắng bệch, hai mắt trợn ngược nhìn chằm chằm vào chiếc áo lót màu hồng đang được Lục Nghị Phàm đem ướm thử trên ngực của mình.
Lục Nghị Phàm ngồi ngả lưng trên ghế, bàn tay thỉnh thoảng còn gõ gõ xuống mặt ghế da trơn bóng, thích thú mà cười thầm. Kể từ khi lấy vợ, Lục Nghị Phàm đã trở thành một người chồng gương mẫu thực thụ rồi. Và anh cảm thấy rất tự hào về điều này!
Sau khi thuộc hạ của Marianne giúp anh sắp xếp đống túi đựng quần áo chất đầy khoang máy bay, Lục Nghị Phàm liền mãn nguyện mà gật đầu liên tục. Cửu Châu chắc chắn sẽ rất thích. Anh tin là như thế.
- Ngài Lục, chúc chuyến bay của ngài thượng lộ bình an!
Mariane cùng cha đích thân đến tiễn anh, bọn họ cùng cung kính cúi đầu, coi như là một lời cảm ơn chân thành nhất dành cho Lục Nghị Phàm.
Anh cũng gật đầu đáp lại. Sau đó, cánh cửa máy bay nhanh chóng được khép vào, từ từ cất cánh lên trên bầu trời cao rộng.
Dinh thự Thống Đốc quân...
Cửu Châu đứng trên sân thượng, đưa mắt nhìn xuống dưới đất. Khi ở độ cao như thế này, cô cảm thấy bản thân mình như đang lửng lơ trên mây. Người giúp việc đi đi lại lại ở bên dưới lầu kia trông như những con chim nhạn đang chao qua chao lại.
Cô thở phào một tiếng, sau đó nhẹ nhàng bước xuống dưới lầu.
- Phu nhân, có Trác Hiên tìm gặp!
Hiểu Mai lễ phép thưa.
Trác Hiên cùng La Vân Thiên là hai thuộc hạ thân cận nhất của Lục Nghị Phàm. Nếu Trác Hiên thiên về mưu mô, chiến lược thì La Vân Thiên lại có tài võ công và bắn súng rất giỏi. Nhiều lúc Cửu Châu thường chọc Lục Nghị Phàm, anh đang được Triển Chiêu và Công Tôn Sách phò trợ, giống hệt như đại quan Bao Chửng vậy.
Vừa thấy Cửu Châu bước ra, Trác Hiên đã vội vàng bước tới phía cô, gương mặt biểu lộ rõ nét lo lắng khôn nguôi, tựa hồ như anh vừa gặp phải một vấn đề hết sức kinh hoảng.
Cửu Châu cẩn thận hỏi Trác Hiên:
- Trác Hiên, trông anh lạ thế này! Anh gặp chuyện gì rắc rối hay sao?
Trác Hiên rút từ trong túi ra một mẩu giấy nhỏ, đã bị vo tới mức nhàu rách, sau đó trải dài trên bàn, giọng nói đã có phần trầm hẳn xuống:
- Phu nhân à, đây là đồ vật mà tôi đã tìm thấy trong xe của Thống Đốc!
Theo như lời Trác Hiên thuật lại, trong lúc anh đang lau chùi xe riêng của Lục Nghị Phàm, bất chợt anh phát hiện ra có một mẩu giấy nhỏ được kẹp lại ở góc kính xe. Nếu không để ý kỹ, chắc chắn không ai có thể phát hiện ra được.
Trác Hiên tò mò mở ra xem, mẩu giấy không ghi gì, chỉ có dãy số liệu H được viết bằng bút chì mờ.
Với tính cách sạch sẽ tuyệt đối của Lục Nghị Phàm, chắc chắn anh sẽ không bao giờ để rác trên xe, ngay cả một mẩu giấy nhỏ tí xíu như thế này càng không có cơ hội lọt vào xe riêng của anh.
Vì Trác Hiên cảm thấy có dự cảm không lành, anh liền tức tốc đến đây để tìm Cửu Châu, cùng nhau cẩn thận xem xét. Cửu Châu cầm mẩu giấy trên tay, đọc đi đọc lại dãy số liệu đặc biệt này.
Đây không phải là ký tự nổi, cũng không phải mật mã MOS, rốt cuộc, dãy số này hàm chưa bí mật gì?
- Chắc chắn có người đã cố tình nhét giấy vào đây. Phải chăng là một lời... cảnh cáo?
Ngay khi Cửu Châu vừa nói ra suy đoán của mình, ánh mắt cô và Trác Hiên vô tình chạm vào nhau. Gương mặt xinh đẹp của cô bắt đầu sa sầm hẳn xuống. Cửu Châu cầm tờ giấy, đem lên mũi ngửi thử. Hai mắt cô ngắm nghiền, cẩn trọng phân biệt từng thứ mùi còn lưu lại trên giấy.
Khoảng chừng một phút sau, Cửu Châu mở bừng mắt, cơ thể bất giác run lên:
- Trác Hiên, là mùi thuốc súng. H là số hiệu máy bay riêng của Nghị Phàm. Anh ấy đang gặp nguy hiểm!