Marianne quay sang ghế bên cạnh, nhìn Lục Nghị Phàm đang ngây ngốc hướng mắt ra bên ngoài cửa xe, đánh liều nói thử:
- Tình yêu của loài người giống như trái sầu riêng vậy. Ai không ăn được thì bảo nó có mùi thối, còn ai ăn được thì lại nghiện đến chết đi sống lại. Phải không Thống Đốc?
Lục Nghị Phàm không thèm quay lại nhìn cô, chỉ hừ lạnh đáp:
- Chuyện riêng của vợ chồng chúng tôi không phiền đến nhị tiểu thư can thiệp!
Cửu Châu còn đứng ngoài cổng dinh thự, nhìn theo bóng xe anh khuất sau dòng người đông đúc, lúc này mới thở phào một tiếng, đoạn xoay lưng bước vào nhà.
Người giúp việc đi đi lại lại trong sân, có khi còn ngồi cả lên xe riêng để đi hết một vòng khuôn viên dinh thự. Lục Nghị Phàm tiền tiêu chất đống, thẻ đen đã đạt đến con số hơn trăm chiếc, chiếc nào cũng kịch kim. Đó còn chưa kể đến thẻ tín dụng, thẻ hoàng kim,...
Cửu Châu trông thấy vườn hoa hướng dương được anh trồng kín một khoảng vườn, hiện tại hoa đã nở vàng rực, trong lòng chợt cảm thấy hết sức vui vẻ.
Cô tham lam hít hà mùi hương hăng hắc của hoa, bất giác cảm thấy yêu thích đến lạ.
- Tránh ra. Mau tránh ra! Tôi là chị gái của Cửu Châu. Các người mà còn vô lễ với tôi, tôi sẽ báo lại với Cửu Châu gô cổ hết các người cút xéo ra bên ngoài!
Phía ngoài cổng dinh thự không ngừng vang lên một chuỗi âm thanh hỗn loạn. Giọng nói the thé này, Cửu Châu vừa nghe đã nhận ra ngay: Cửu Mạn Linh. Chị ta tới đây tìm cô để làm gì chứ?
Vừa lúc Hiểu Mai hớt hải chạy đến tìm Cửu Châu, bên trong giọng nói vẫn còn phảng phất chút bực bội, khó chịu:
- Phu nhân, ngoài kia có cô gái tự xưng là chị gái của phu nhân đến tìm gặp. Chúng em không cho vào, cô ta đang làm loạn cả lên!
Cửu Châu đặt bó hoa hướng dương xuống, phủi phủi tay cho sạch, sau đó ung dung bước ra bên ngoài.
Vừa trông thấy bóng dáng cao sang của Cửu Châu, trong lòng Cửu Mạn Linh đã bộc phát một luồng ghen ghét đố kị đến cực điểm. Hà cớ gì một đứa con nuôi ngu ngốc như thế kia lại được gả vào hào môn quyền quý, còn bản thân cô ta lại chật vật đến như thế này?
Cửu Mạn Linh không cam tâm!
- Châu Châu!
Ánh mắt cô ta bắt đầu trầm xuống, long lanh ngấn nước, toan bước lại gần Cửu Châu liền bị vệ sĩ thẳng tay giơ súng, ngón tay trong tư thế bóp cò, dí thẳng lên thái dương của cô ta.
Toàn thân Cửu Mạn Linh lạnh toát. Vừa may Cửu Châu đã kịp giải vây cho cô ta, nhẹ nhàng đánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ, sau đó dẫn Cửu Mạn Linh bước vào bên trong sảnh chính.
Khung cảnh hào môn xa hoa, quyền quý bậc nhất từ trước tới nay đập thẳng vào mắt Cửu Mạn Linh, khiến cho cô ta ngạc nhiên, ghen tị đến mức chết lặng. Hai bàn tay cô ta nắm lại thật chặt, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, đoạn cắn răng đặt mông ngồi xuống sofa.
Hiểu Mai lễ phép đem lên tách trà hoa hồng nhập ngoại, sau đó biết ý mà lui ra bên ngoài.
Yên lặng một lát, Cửu Châu mới nhìn thẳng vào mắt Cửu Mạn Linh, bình thản hỏi cô ta:
- Chị đến tìm em là vì việc gì?
Nghe cô hỏi, Cửu Mạn Linh khẽ giật thót, ngay sau đó liền lấy lại bình tĩnh mà đáp:
- À, cha mẹ nhớ em nên muốn chị đích thân chuyển lời. Châu Châu à, kể từ khi em bỏ đi, mọi người ai cũng nhớ thương em hết.
Cửu Châu nhếch môi cười lạnh, nhấm nháp vị trà ngọt thanh đang dần tan chảy trong miệng, cười cười nói:
- Chị hãy vào thẳng vấn đề chính đi. Thời gian tiếp khách của dinh thự không quá một tiếng. Nghị Phàm rất ghét có người lạ ở lại lâu trong phòng!
Trước những lời lẽ phũ phàng này của Cửu Châu, Cửu Mạn Linh càng thêm căm ghét cô đến tận xương tủy. Cô ta lôi từ trong túi xách ra một tấm ảnh cũ đã hoen ố, rành rọt nói từng chữ:
- Em có biết đây là ai không?
Cửu Châu đưa tay cầm tấm ảnh lên mà cẩn thận quan sát. Ngay sau đó, ánh mắt chợt sa sầm xuống. Tấm ảnh đen trắng chụp hình ảnh đôi vợ chồng ăn mặc giản dị, trên tay còn ẵm một bé gái, miệng còn ngậm núm vú giả. Nhìn gương mặt của họ vô cùng rạng ngời, hạnh phúc.
- Đây là?
Cửu Mạn Linh đắc ý, khóe môi khẽ cong:
- Chính xác. Họ chính là cha mẹ ruột của em. Ngọc Diên Hinh và Lý Gia Kiều. Họ tên thật của em là Ngọc Bạch Bối!
Ngọc Bạch Bối?
Cửu Châu vẫn còn ngơ ngác, không tin vào những gì tai mình đang nghe thấy. Đột nhiên Cửu Mạn Linh đem đến cho cô bức ảnh này để làm gì cơ chứ?
Cửu Châu nhẹ nhàng đặt bức ảnh xuống, đẩy lại về phía Cửu Mạn Linh, bình thản đáp:
- Chị lấy gì làm bằng chứng để chứng minh họ là cha mẹ của tôi? Hơn nữa, mục đích của chị là gì, hãy nói thẳng ra đi!
Cửu Mạn Kinh cười gằn:
- Cha mẹ ruột của em đã bị giết chết ngay khi em vừa tròn một tháng tuổi. Sau đó, cha chị đã đem em về nhà nuôi dưỡng cho đến tận bây giờ. Ngọc Bạch Bối, kẻ đã giết chết cha mẹ em chính là Lục Nghị, cha ruột của Lục Nghị Phàm!