"Lối vào hầm mộ cổ nằm sát bên bìa rừng, có hình dạng tựa hồ như một hang động nhỏ, chỉ đủ để cho một người đi qua.
Chu Kiệt đưa tay chỉ vào bên trong, nhăn mặt mà nói:
- Những quân sĩ mất tích đều men theo lối đường này xuống, sau đó biến mất không một dấu vết.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Thời tiết ở Ai Cập cũng thay đổi nhanh chóng, ban đầu thì là nắng gắt, sau đó lại đổ mưa lớn. Sắc trời cũng tối sầm lại, càng tạo nên bầu không khí u ám, lạnh lẽo.
Lục Nghị Phàm để Cửu Châu đi giữa, anh dẫn đoàn đi đầu tiên, còn Chu Kiệt và các quân sĩ khác thì phục ở phía sau nhằm đề phòng bất trắc.
Đoàn người trên tay lăm lăm vũ khí, nối đuôi nhau tiến sâu vào bên trong cửa động cổ mộ. Càng vào sâu, không khí càng bị loãng, mùi hôi hám, ẩm mốc nhanh chóng xộc thẳng vào mũi khiến tất cả mọi người đều nhăn mặt khó chịu.
Lục Nghị Phàm bất ngờ cất giọng nói:
- Cửu Châu, bám lấy lưng áo tôi!
Anh lo người con gái nhỏ nhắn này sẽ bị lạc. Bước vào chỗ hầm mộ ngàn năm như thế này, biết đâu thứ đang chờ họ ở phía trước lại là thú dữ hoặc các loài vật trấn yểm, giống như trong sách cổ đã từng nhắc đến thì sao.
Vậy mà Cửu Châu lại chẳng chịu nghe lời anh. Cô chỉ xì một cái rõ to, sau đó vẫn bình thản bước đi phía sau lưng Lục Nghị Phàm, mặc cho anh có khó chịu, bực bội như thế nào đi chăng nữa.
- Em giỏi lắm, dám không nghe lời tôi. Có muốn tôi hôn chết em ngay tại đây không?
Lục Nghị Phàm gầm gừ trong cuống họng, quay lại nhìn Cửu Châu bằng ánh mắt giận dữ. Cô ngước đôi mắt trong veo mà nhìn lại anh, mở giọng khiêu khích:
- Có giỏi thì anh làm thử xem?!
Khụ... khụ...
Phía sau hai người bất chợt vang lên tiếng đằng hắng của quân sĩ. Chu Kiệt giả câm giả điếc, đánh mắt nhìn lên ngách hang, thỉnh thoảng lại huýt một vài điệu sáo, "Tôi không nghe thấy gì hết, tôi không nghe thấy gì hết!"
Hai má Cửu Châu đỏ ửng, xấu hổ vô cùng. Cũng may, bọn họ đi chừng khoảng năm, sáu bước nữa là đã đến khu vực hầm mộ. Trước mặt đoàn người lúc này là một lối kiến trúc cổ đại được xây dựng theo hình xoắn ốc vô cùng rộng lớn, mang đậm dấu ấn cổ xưa lên tới vài trăm niên đại.
- Nếu đây quả thực là cổ mộ, vậy nơi này chắc chắn phải chứa thi thể của một vị Pharaoh nào đó.
Cửu Châu nhẹ giọng nêu ra suy đoán của mình. Lăng các vị vua Pharaoh Ai Cập thường được chôn giữ rất sâu và kín đáo hòng tránh những kẻ trộm tới đây để mà đào mộ.
Xung quanh có các tượng đá khắc một vài hình thù kỳ quái, điển hình là tượng người rắn. Thân trên là đầu người, thân dưới là thân rắn hổ mang chúa, mang đặc quyền uy và sức mạnh tôn nghiêm của người Ai Cập cổ đại.
Lục Nghị Phàm bước đến gần một bức tượng đá, đưa mắt cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới. Trên thân mỗi tượng đá này đều khắc những dòng chữ Ai Cập cổ đại chằng chịt.
Đây mới chỉ là một không gian thềm, còn phía sau lăng mộ này như thế nào, bọn họ cần phải tiến sâu vào hơn thì mới rõ được.
Dưới mặt đất, sỏi đá lởm chởm nằm rải rác, có khi họ còn trông thấy một vài mẩu xương động vật rơi vãi xung quanh. Chu Kiệt không giấu nổi tò mò, đưa tay chạm thử vào mắt bức tượng người rắn. Bỗng dưng, bức tượng người rắn chợt rung lắc dữ dội, tạo thành âm thanh ầm ầm vô cùng chói tai.
Đoàn người quay phắt lại nhìn chằm chằm về phía bức tượng người rắn, chỉ thấy sau một trận rung lớn, mọi thứ lại trở về trạng thái im bặt.
Chu Kiệt sợ đến xanh mắt, đưa tay vuốt ngực thở hổn hển.
- Không được ai tùy tiện động chạm linh tinh. Nhớ chưa?
Lục Nghị Phàm trầm giọng ra lệnh.
- Vâng, Thống Đốc.
Ánh mắt Cửu Châu bất ngờ nhìn vào bàn tay phải của Chu Kiệt, khuôn mặt chợt lộ ra vẻ hoảng loạn thấy rõ. Bàn tay vừa chạm lên mắt tượng người rắn của anh ta đột nhiên chuyển sang màu đen đặc, chạy từ đầu ngón tay rồi lan dần sang mu bàn tay.
Cửu Châu hoảng hốt la lên thất thanh:
- Chu Kiệt, bàn tay anh bị làm sao thế kia?
Nghe tiếng cô gọi, mọi người lúc này mới để ý, đồng loạt quay xuống nhìn anh ta.