Lục Nghị Phàm nén đau, đánh mắt nhìn Mận Đào và Chu Chương mà nói lớn:
- Tiếp đi!
Nhìn người đàn ông phía trước quật cường đến như thế, đột nhiên trong lòng Mận Đào có chút xáo động.
Cô ta do dự, quay sang nhìn người tình, hỏi nhỏ:
- Chu Chương, nếu là anh rơi vào tình huống bắt buộc phải lựa chọn thế này, anh có... anh có sẵn sàng chịu đạn để cứu em hay không?
Nghe Mận Đào hỏi, Chu Chương liền bĩu môi, tỏ ra vô cùng bực bội, khó chịu. Hắn ta dùng tay giật phắt khẩu súng, sau đó đẩy Mận Đào ngã nhào ra phía sau, làu bàu mắng nhiếc:
- Chỉ có gã đàn ông ngu xuẩn như hắn mới lao đầu vào đàn bà!
Dứt lời, Chu Chương chĩa súng về hướng Lục Nghị Phàm mà bóp cò không chút do dự.
Đoàng!!!
Tiếng súng lớn nổ lên inh tai nhức óc. Lần này, viên đạn ghim thẳng lên đùi trái của Lục Nghị Phàm.
Hự!
Anh khuỵu người xuống, nhìn vết thương trên chân đang không ngừng túa ra, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nhỏ tong tong xuống đất. Chu Chương cố tình bắn vào chân và tay của anh nhằm khiến sức lực của Lục Nghị Phàm sẽ yếu hẳn đi trông thấy. Như vậy anh mới không đủ lực để mà phản kháng lại hắn được.
Lục Nghị Phàm nhìn viên đạn ghim trên đùi không đến nỗi sâu quá, đôi môi cắn chặt, run lên lẩy bẩy. Nếu bây giờ anh cứ để tình trạng như thế này mà di chuyển, chắc chắn Lục Nghị Phàm sẽ mất máu mà chết.
Nghĩ là làm, Lục Nghị Phàm rút từ trong túi áo chiếc cặp tóc của Cửu Châu đã được Tiếu Hàn Phong đem trả lại cho anh, sau đó nhanh tay xé một đoạn áo sơ mi, đem nhét vào miệng.
Mận Đào lồm cồm bò dậy, ngơ ngác nhìn Chu Chương:
- Anh ta muốn làm gì?
Chu Chương không đáp, chỉ khoanh tay đứng lặng, chờ xem Lục Nghị Phàm sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Anh dùng tay, xé rách phần đùi của chiếc quần âu. Ngay khi vết thương được lộ rõ, Lục Nghị Phàm cắn chặt miếng vải, dùng cặp tóc của Cửu Châu mà cẩn thận gắp sống viên đạn ra bên ngoài. Toàn bộ hành động này anh dùng tay trái, bởi vì tay phải của anh đã tê cứng lại từ lâu.
Cơn đau xé gan xé thịt không làm Lục Nghị Phàm run tay. Trong suốt quá trình gắp đạn, Lục Nghị Phàm không hề kêu rên lấy một tiếng, mặc cho mồ hôi lạnh đang chảy ướt đầm lưng. Khuôn mặt anh ngày một tái xanh, cơ mặt căng cứng, trắng bệch.
- Tự tay gắp đạn, thật khủng khiếp!
Mận Đào dùng tay che miệng. Đột nhiên trong lòng Mận Đào chợt cảm thấy vô cùng khâm phục người đàn ông này. Anh có thể vì người mình yêu mà sẵn sàng chịu đạn, lại có thể can đảm tới mức tự tay gắp sống viên đạn trên chân mà không một lời oán than.
Người đàn ông độc nhất như thế này, biết tìm đâu ra nữa.
Sau một hồi chịu đựng đau đớn, cuối cùng Lục Nghị Phàm cũng kéo được viên đạn ra khỏi bắp đùi của mình. Anh dùng vải bịt miệng khi nãy, quấn chặt lấy miệng vết thương để kìm máu. Xong xuôi, Lục Nghị Phàm nằm vật trên nền đất, thở hổn hển. Nhịp tim mỗi lúc càng trở nên gấp gáp hơn.
- Quả không hổ danh là Thống Đốc quân. Chà chà, tao thật nể sợ mày đấy!
Chu Chương chép miệng cười nhạt.
Ngừng một lát, hắn tiếp tục khiêu khích:
- Mày được phép đi thêm một bước. Nào, nhanh lên, tao không có nhiều thời gian để so đo với mày nữa đâu!
Lục Nghị Phàm thở hắt ra một hơi, dùng sức loạng choạng đứng dậy, bước lên phía trước một bước.
Chu Chương ném súng cho Mận Đào, hếch mặt ra hiệu cho cô ta bắn tiếp phát súng thứ ba. Mận Đào hết nhìn Chu Chương lại nhìn Lục Nghị Phàm. Đến lúc này, cô đã hoàn toàn bị tình yêu và ý chí của Lục Nghị Phàm thuyết phục.
Mận Đào hít sâu một hơi, khóe mắt nhẹ nhàng chảy ra giọt nước mặn chát:
- Chu Chương, anh không bao giờ có thể đối xử với tôi như Lục Nghị Phàm đối với Cửu Châu!
Dứt lời, Mận Đào vung tay, ném khẩu súng mà Chu Chương đưa cho về phía Lục Nghị Phàm, hét lớn:
- Đi đi! Cửu Châu đang ở trong đó. Anh phải hết sức cẩn thận với ông chủ của chúng tôi!!!
Hành động bất ngờ này của Mận Đào nằm ngoài dự liệu của cả Lục Nghị Phàm và Chu Chương. Chu Chương đứng im chết sững, không tin vào những gì tai, mắt mình đang nghe và trông thấy.
Hai mắt Chu Chương vằn lên những tia giận dữ. Hắn tóm lấy Mận Đào, dùng tay tát mạnh lên mặt cô.
Mận Đào bị đánh đau, mặt mũi xây xẩm, lao đầu vào tường. Máu mũi, máu miệng từ từ rỉ ra. Chu Chương vẫn không chịu buông tha cho cô, nhanh tay nhặt lên một cục đá, lao về phía Mận Đào mà đập.
- Khốn nạn! Mày dám phản bội lại ông chủ!!!
Đoàng... đoàng...
Hai phát súng nổ ra, Chu Chương trợn ngược mắt, nhìn xuống phần ngực đang bị thủng hai lỗ nhỏ, máu tươi chảy tràn, bốc mùi hết sức tanh tưởi.
Lục Nghị Phàm nhếch miệng cười gằn, cong môi nhìn hắn đầy khinh thường:
- Chết đi, súc sinh!