Tiếu Hàn Phong trừng mắt nhìn cô một lúc, sau đó bèn hất hàm ra lệnh, yêu cầu Cửu Châu bước đi theo anh ta. Tiếu Hàn Phong đã nói như thế, Cửu Châu không thể không đồng ý. Do vậy, cô chỉ biết lầm lũi đi cùng anh ta, rảo bước tiến về phía thôn làng.
- Mau chui qua đây!
Đến một bờ tường rộng lớn, bên dưới chỉ có một lỗ nhỏ, vừa đủ để một người trưởng thành có thể chui qua, Tiếu Hàn Phong bèn chỉ tay lên đó, nhàn nhạt yêu cầu:
- Đây là lối nhỏ để vào chính thôn. Ai muốn tiến sâu vào trong đều phải chui qua.
- Lỗ chó?
Cửu Châu nhất thời buột miệng hỏi lại. Cô thường xem các bộ phim cổ trang, thấy mỗi lần nam nữ chính chui qua chiếc lỗ như thế này, đều được gọi là "lỗ chó". Mặc dù Cửu Châu không hề có ý chế giễu hay cười chê, thế nhưng Tiếu Hàn Phong lại hoàn toàn không hiểu ý. Tính cách của anh ta vốn dĩ hoang dại, do vậy ngay cả hành động cũng trở nên tàn bạo.
- Cô dám khinh thường tôi?
Anh ta đã thay đổi cách xưng hô, hai mắt trừng lớn nhìn Cửu Châu đầy tức giận. Sự đe dọa này của Tiếu Hàn Phong vốn không khiến Cửu Châu sợ hãi, ngược lại cô chỉ nhún vai, giải thích một lượt.
Tiếu Hàn Phong cũng không có ý định tranh cãi với người con gái này, do vậy anh ta liền dùng tay ấn mạnh đầu Cửu Châu xuống miệng lỗ, sau đó ép cô chui qua.
Cửu Châu lấy hết can đảm, chậm chạp bò qua chiếc lỗ nhỏ. Mặc dù chỉ là một khoảng trống không lớn, thế nhưng cô đã cảm thấy thời gian dường như cũng đang ngưng đọng hoàn toàn.
Ngay khi Cửu Châu vừa chui qua chiếc lỗ, cảnh tượng trước mắt đã khiến cô ngây dại. Hàng loạt người dân, già trẻ, lớn bé, nam thì để trần, trên người chỉ đóng quanh một miếng vải mỏng để che hạ bộ. Còn phụ nữ toàn bộ đều cắt trọc tóc, đi lại nhộn nhịp trên đường.
Lần đầu tiên trong suốt mười tám năm cuộc đời, Cửu Châu mới được tận mắt chứng kiến một bộ tộc có phong cách sống kỳ lạ như thế này. Cô quên mất rằng bản thân mình là người ngoài, chỉ đứng ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào phía trước.
Nhận ra sự xuất hiện của cô, đám người lập tức quay ngoắt mặt lại, nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác cao độ. Có kẻ còn tùy tiện rút ra một chiếc liềm sắc, bàn tay nắm chặt cán, tư thế chuẩn bị tấn công cô bất cứ lúc nào.
- Kẻ kia ở đâu dám vác mặt tới đây?
Một ông lão tuổi đời khoảng chừng bảy mươi, làn da ngăm đen, nhăn nheo hằm hằm bước đến bên cạnh Cửu Châu. Ông ta áp sát mặt lại gần cô, đoạn khịt khịt mũi ngửi thử. Điều này khiến Cửu Châu có phần sợ sệt, theo phản xạ liền lùi lại phía sau một bước.
- A Man Giạng, đây là nô lệ con mới đem về để hầu hạ. Cô ta bị câm bẩm sinh, người có thể yên tâm!
Tiếu Hàn Phong vừa lúc đến kịp, vội vàng bước đến chắn trước người Cửu Châu, sau đó nhanh nhẹn giải thích. A Man Giạng, cái tên nghe cũng kỳ lạ. Cửu Châu liên tục thầm nhủ trong đầu. Rốt cuộc những người này là ai? Vì sao họ lại có lối sống và bộ dạng kì quái đến như thế?
Cửu Châu cẩn thận quan sát, phát hiện chỉ có mình Tiếu Hàn Phong là để nuôi tóc, hơn nữa tác phong ăn mặc cũng hiện đại hơn hẳn những thành viên còn lại trong bộ tộc.
Chí ít, cô còn có đồng minh, cảm thấy không còn lạc lõng nữa.
Ông lão A Man Giạng cũng không hỏi nhiều, giơ tay ra lệnh cho đám người làng thu lại liềm sắt, sau đó chắp hai tay bước đi.
Đến lúc này, Tiếu Hàn Phong mới thở phào nhẹ nhõm, đoạn đánh mắt ra hiệu cho Cửu Châu bước đi theo anh vào sâu hơn trong thôn làng.
Thôn làng này tương đối nghèo nàn, nhà cửa chỉ là những tấm tre dựng lên, đồ đạc sơ sài, chủ yếu là cây cối và bụi rậm. Điều kỳ lạ là trước cửa mỗi ngôi nhà đều có treo một hình bát quái đầy ma mị. Ngay khi nhìn vào đó, Cửu Châu liền cảm thấy có một dự cảm không lành.
Tiếu Hàn Phong dẫn cô đi qua khoảng hơn hai mươi ngôi nhà, đi đến đâu người làng cũng kéo nhau đứng ra phía cửa, đưa mắt nhìn Cửu Châu chằm chằm. Cô không dám chậm trễ, bước vội đến bên cạnh Tiếu Hàn Phong. Chỉ sợ nếu cô cách anh một khoảng cách xa, chưa biết chừng sẽ bị họ ăn tươi nuốt sống mất.
- Đây là nhà của tôi!
Tiếu Hàn Phong dừng lại trước một ngôi nhà cũ nát, đưa tay chỉ chỉ vào bên trong.
- Cô gái, muốn sống sót ở đây, cô phải tuyệt đối nghe theo lời của tôi.
- Tiếu Hàn Phong, rốt cuộc đây là nơi nào?
Cửu Châu lập tức cất giọng hỏi nhỏ.
Khóe môi Tiếu Hàn Phong khẽ cong, chỉ thờ ơ ngước nhìn lên bầu trời cao rộng:
- Chân tướng của sự thật... đều nằm trong cát bụi!