Nơi Lã Mục Chí sống cách đây không xa. Cửu Châu bước vội lên lầu thay bộ quần áo da màu đen bó sát, dùng tay quấn gọn mái tóc dài, lấy một cặp kính đen thượng hạng được Lục Nghị Phàm đã mua cho cô khi trước mà đeo vào.
Trông Cửu Châu lúc này vô cùng cá tính và băng lãnh, tác phong lạnh lùng phảng phất chút độc ác đến tàn cực.
Lục Trịnh đã khởi động sẵn xe, chờ Cửu Châu bước lên là phóng nhanh về hướng nhà của Lã Mục Chí. Căn nhà xập xệ nằm sâu trong con hẻm nhỏ, đôi lúc có một vài người vô gia cư đi lại lập lờ trên đường, gương mặt cáu bẩn, ánh mắt lờ đờ như không còn bất kỳ một chút sức sống nào khác.
- Anh vẫn không hiểu vì sao em lại muốn tìm đến nhà của Lã Mục Chí? Thi thể của ông ta đã bị người Lục gia đem thiêu cháy thành tro rồi.
Cửu Châu đưa tay lắc lắc ổ khóa, thuận tiện phát hiện có cây xà beng nằm lăn lóc dưới đất. Cô nhặt lên, phang thật mạnh vào ổ khóa, ổ khóa lập tức bung ra. Lục Trịnh trợn tròn mắt nhìn Cửu Châu. Anh không thể ngờ cô gái nhỏ bé này vậy mà lại mạnh mẽ đến như thế.
Cánh cửa vừa được mở bung ra, thứ mùi hôi hám, ẩm mốc đã xộc thẳng vào mũi Cửu Châu cùng Lục Trịnh. Anh khẽ nhăn mũi, đưa tay phẩy phẩy. Căn phòng nhỏ hẹp, đồ đạc cùng rác rưởi vứt bừa bãi, cơm thừa đã mọc mốc xanh, dòi bọ bò lổm ngổm.
Ọe!
Lục Trịnh không chịu được mà chạy ra bên ngoài, nôn thốc nôn tháo. Chưa bao giờ anh bắt gặp một cảnh tượng bẩn thỉu đến mức cực điểm như thế này. Do vậy, bộ não của Lục Trịnh không kịp thời thích nghi.
Riêng Cửu Châu vẫn hoàn toàn bình tĩnh. Cô đi lại trong căn phòng, lật tung mọi đồ đạc mà Lã Mục Chí đã để lại. Hầu như ở đây không có bất kỳ một thứ gì đáng để bận tâm. Cửu Châu vẫn kiên trì, không bỏ cuộc.
Cô cúi thấp xuống gầm giường. Chiếc đệm cáu bẩn, vàng khè cũng được Cửu Châu nhấc lên, ném gọn sang bên cạnh. Phía dưới tấm đệm chợt có một cuộn giấy nhàu nát rơi ra bên ngoài.
Vừa nhìn sắc giấy, hai mắt Cửu Châu liền sáng lên. Loại giấy này hoàn toàn trùng khớp với tờ giấy đã ghi số hiệu máy bay nhằm đánh lạc hướng của Lục Nghị Phàm khi trước.
Cửu Châu cầm lên xem, mẩu giấy trắng tinh không có bất kỳ một chữ viết nào được khắc trên đó. Cô dùng tay chà mạnh lên mặt giấy. Quả đúng như Cửu Châu dự đoán, phía dưới lớp giấy trơn nhẵn này là một dòng chữ nhỏ được in chìm vào bên trong:
"Tầng năm, tòa nhà Losey, gặp anh Triển. Giết chết Lục Nghị Phàm!"
- Anh Trịnh, chúng ta tìm ra đầu mối rồi!
Cửu Châu mừng đến nỗi hai mắt đỏ hoe, long lanh ngấn nước. Mọi thứ diễn ra với cô quá đỗi thuận lợi. Phải chăng là Lục Nghị Phàm đang âm thầm nâng đỡ cho cô? Nếu anh không còn nữa, Cửu Châu thật sự đau đớn đến nhường nào!
Sau một trận nôn mửa, gương mặt Lục Trịnh đã có phần tái xanh. Anh đưa tay cầm lên mẩu giấy mà Cửu Châu đưa cho, sau đó gật đầu tán thưởng. Hai người lập tức lên xe, phóng một mạch về tòa nhà Losey.
Đây vốn là một trung tâm môi giới tiếp viên ngầm cho các quán Bar. Theo như Lục Trịnh nói, anh đã từng nghe Lục Nghị Phàm nhắc tới tập đoàn Losey này. Dưới danh nghĩa là một trung tâm thương mại, Losey ngấm ngầm thực hiện các vụ trao đổi và buôn bán phụ nữ, ép họ trở thành tiếp viên, bán thân cho các lão già.
Lục Nghị Phàm đã từng đưa quân triệt tiêu đám người này. Tuy nhiên, do thế lực của chúng quá mạnh nên anh mới chỉ diệt được một vài nhánh nhỏ. Rất có khả năng, ông trùm Losey đem lòng thù hận, kiên quyết lập mưu giết chết Lục Nghị Phàm cho bằng được.
Trước khi bước xuống xe, Cửu Châu không quên rút ra một khẩu súng, nạp đạn cho đầy băng, sau đó đem nhét vào dưới gấu quần. Chưa hết, cô còn cúi xuống bên dưới hốc xe, cầm lên một con dao găm nhỏ đã chuẩn bị sắn, lạnh lùng ấn vào sau thắt lưng.
Từ đầu đến cuối, mọi hành động của Cửu Châu đều vô cùng dứt khoát, không có một chút mảy may do dự.
Lục Trịnh âm thầm khâm phục.
Người con gái mạnh mẽ như thế này, quả thực rất hiếm!
Phải nói, Cửu Châu chính là một cực phẩm mỹ nữ!