Tiếng kêu lớn của Cửu Châu khiến La Vân Thiên, Trác Hiên cùng Lục Nghị Phàm đều đồng loạt quay đầu lại nhìn. Cô không kịp giải thích, chỉ đẩy cửa xe mà hốt hoảng kêu lớn:
- Bom cài trên xe. Mau mau thoát ra khỏi đây!
Cánh cửa chưa kịp mở tung, lốp xe lập tức xì lên một tiếng rõ dài. Lục Nghị Phàm tóm chặt tay Cửu Châu, kéo mạnh cô ra khỏi bên ngoài. Tuy nhiên, ngay khi bốn người bọn họ sắp thoát ra khỏi vòng nguy hiểm thì từ phía đằng trước, một chiếc xe bán tải từ đâu vặn hết tốc lực, nhằm hướng xe của bọn họ mà đâm mạnh tới.
- Bảo vệ Thống Đốc!
Thuộc hạ của anh nhanh chóng nhảy phốc ra khỏi xe, đồng loạt giơ súng mà nã đạn về phía chiếc xe bán tải. Tiếng đạn xối rầm rầm trên thân xe, lưu lại những vết lõm sắc lạnh. Gã tài xế vẫn không chịu bỏ cuộc. Y vặn tối đa tốc độ, đánh vẹo tay lái, trực tiếp tông mạnh lên xe của Lục Nghị Phàm.
La Vân Thiên vốn đang cầm lái, hoảng hốt cực độ, gấp rút đánh lái sang một hướng khác. Thế nhưng La Vân thiên vẫn chậm một bước, thân xe bị húc mạnh, văng liền một đoạn xa, lăn vài vòng trên đất, ma sát cực mạnh tạo thành chùm tia lửa tóe ra bỏng rát, sau đó mới chịu nằm yên.
Chiếc xe lật ngửa trên mặt đất, quả bom hẹn giờ bị giấu kín dưới gầm xe, lúc này chỉ còn đúng ba mươi giây nữa bom sẽ nổ tung.
Gã đàn ông lái xe tải đắc ý cười lớn, chệnh choạng bước xuống đất.
- Lục Nghị Phàm, tao chờ ngày này đã lâu rồi. Mày phải chết. Mày phải đền mạng cho đứa con trai khốn khổ của tao!
Đoàng....
Gã chưa kịp nói thêm bất kỳ lời nào liền bị thuộc hạ của Lục Nghị Phàm thẳng tay nổ súng. Viên đạn bay xuyên qua thái dương, máu tươi phun trào như xối. Gã chết ngay lập tức mà không kịp ngáp.
La Vân Thiên cùng Trác Hiên may mắn bị văng ra xa, nằm yên trên đất mà thở thoi thóp. Trên trán Cửu Châu, máu tươi tanh tưởi không ngừng nhỏ xuống, nhỏ cả vào mắt cô, làm tròng mắt long lanh của Cửu Châu cũng bị phủ một tầng máu màu đỏ.
Mười giây đầu tiên đã trôi qua, thời gian còn lại chỉ là hai mươi phút ngắn ngủi. Bàn chân Lục Nghị Phàm đã bị thân xe đè cứng, nhất thời không thể di chuyển. Gương mặt hoàn hảo của anh bị kính vỡ của xe cứa lên trên da, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
- Mau... đi đi...
Lục Nghị Phàm yếu ớt phẩy tay về phía Cửu Châu, giọng nói của anh đã trở nên đứt quãng. Thuộc hạ của anh nhanh chóng chạy tới, hợp sức nâng oto lên. Tuy nhiên, chiếc oto nặng khủng khiếp khiến họ có chút khó khăn.
Nước mắt Cửu Châu lúc này đã rơi lã chã. Cô ra sức kéo Lục Nghị Phàm ra bên ngoài, máu hòa nước mắt tạo thành một hình ảnh vô cùng thê lương.
- Anh câm miệng lại. Tôi không đi nếu anh không đi!
- Một, hai, ba, nhấc lên!
Thuộc hạ của anh cùng nhau hò lớn, dùng toàn bộ sức lực để nâng oto ra khỏi chân Lục Nghị Phàm.
Đoàng... đoàng...
Bất ngờ, từ bốn phía xung quanh, một loạt thế lực phản động đồng loạt ập tới, giương súng lục mà xối đạn như trút về phía thuộc hạ của anh. Bởi vì tất cả mọi người đều đang chăm chú trợ giúp Lục Nghị Phàm, do vậy không ai kịp phòng bị, tức khắc bị súng bắn trụ, ngã lăn ra đất như ngả rạ.
Chân phải của Lục Nghị Phàm lúc này đã đã bị gãy, vô cùng đau đớn. Cửu Châu mặt mũi nhem nhuốc, mặc kệ nguy hiểm xung quanh, ôm Lục Nghị Phàm trong tay, dìu anh lê từng bước.
Hơi thở gấp gáp của người con gái nhỏ bé trước mặt phảng phất bên tai anh. Dù có sống hay chết, cô vẫn liều mạng nán lại bên cạnh anh tới giây phút cuối cùng.
Lần đầu tiên trên gương mặt cương nghị, anh tuấn bất phàm này tự khắc chảy ra một hàng nước mắt. Thứ cảm giác đặc biệt này, anh không thể phủ nhận được nữa, đó chính là yêu!
Tiếng đồng hồ đếm ngược vang lên càng lúc càng thêm gấp rút. Chỉ còn năm giấy cuối cùng, dù Cửu Châu có cố gắng hết sức thì cũng không thể kịp thời kéo anh tránh xa ra khỏi oto. Cửu Châu vẫn không hề bỏ cuộc, lúc này vẫn ra sức kéo.
Đám người kia đã ngưng xả đạn về phía họ. Mục đích cuối cùng của chúng chỉ là muốn cầm chân thuộc hạ của anh. Bọn chúng muốn anh phải chết tan xác vì bom nổ. Đây mới chính là cái chết đau đớn nhất dành cho Thống Đốc quân.
Lục Nghị Phàm thở hắt ra một hơi, chỉ đưa mắt nhìn Cửu Châu cười nhẹ, sau đó gồng cơ, dùng toàn bộ chút sức lực cuối cùng của mình mà quẳng mạnh cô ra phía xa.
- Không!!! Lục Nghị Phàm!
- Thống Đốc!!!
Cửu Châu theo quán tính lăn dài ra phía xa.
Bùm!!!
Tiếng nổ lớn nhanh chóng chiếm trọn toàn bộ không gian. Ngọn lửa cao chọc trời phừng phừng thiêu cháy toàn bộ mọi thứ ở xung quanh nó. Xác xe oto vỡ tan, liên tục bắn ra tứ phía, nổ tanh tách.
Thời khắc cuối cùng ấy, Cửu Châu có thể cảm nhận rõ ràng trái tim cô đã nguội lạnh đến nhường nào.
Bóng hình cương lãnh xen chút tếu táo, hay châm chọc cô kia đã hoàn toàn mất hút trong ngọn lửa tàn độc, phũ phàng kia.
- Chồng à!
Cửu Châu bò lết từng bước về phía Lục Nghị Phàm, bờ môi tái nhợt liên tục ra sức gọi.
- Chồng à!
Cô càng cố gắng bò đến bao nhiêu, nước da trắng ngần lại bị ánh lửa tàn độc thiêu bỏng bấy nhiêu. Quần áo trên người Cửu Châu đã bị rách tơi tả, khắp người trầy xước đau đớn.
- Phu nhân, xin phu nhân bớt đau lòng!
Ngạo Hiên, một thuộc hạ còn lại may mắn sống sót vội vàng chạy tới kéo cô lại. Cửu Châu ôm bụng, nôn thốc nôn tháo, máu tươi ồ ạt chảy ra khỏi miệng. Lục phủ ngũ tạng của cô đã bị tổn thương nghiêm trọng.
- Chồng... chồng...
Cô gục xuống vũng máu, trên mi mắt vẫn còn đọng lại giọt nước đắng ngắt, đau đến tê tái!