Người dịch: workman
Nguồn:
Quyển : Vũ giả.
Chương : Dọn Nhà.
Giữa trưa, giáo quan Giang Niên kéo La Phong đi ăn cơm với một vài vũ giả thích náo nhiệt ở khu tổng bộ. Tới hoàng hôn, La Phong mới trở về đến nhà.
××××××
Vào lúc hoàng hôn, ở tiểu khu bờ nam, những ngọn đèn đường đã được bật sáng. Có ba trung niên người đầy mồ hôi vừa đi vừa nói chuyện. Nếu đi tới gần có thể ngửi thấy mùi gỗ, mùi sơn trên người họ.
- Lưng ta đau quá. Tối nay chắc chỉ có thể nằm sấp mà ngủ. - Một người có thể hình khôi ngô đưa tay đỡ eo lưng, đau đớn nói vẻ bất lực:
- Còn cả tuyến tiền liệt cũng khó chịu. Khi nào có thời gian, chắc phải đi bệnh viện coi một chút. Mẹ kiếp, bệnh viện đắt tiền chết đi được.
- Lão Điền! Hay là ngươi nghỉ vài ngày? Nói một tiếng cho lão bản, đợi tốt lên một chút rồi đi làm? - La Hồng Quốc nói.
- Đúng,lão Điền, thân thể mệt mỏi thì không nên làm cố. – Người hơi mập bên cạnh cũng nói ngay.
- Ừm, ta tự mình biết. Thôi, ta về nhà trước.
Nói đến đây, trung niên hình thể khôi ngô đi vô ngõ, rẽ vào một khu nhà tập thể... Hán tử hơi mập đành than thở với La Hồng Quốc một câu, rồi cũng chào nhau một tiếng, đi về phía một nhà khác.
Dưới ánh sáng đèn đường hôn ám, La Hồng Quốc từ từ đi về phía nhà mình.
- Tầng! - La Hồng Quốc ngẩng đầu nhìn cầu thang. Đối với mọi người thì trèo lầu thật ra là một việc rất nhẹ nhàng. Nhưng sau một ngày mệt nhọc thì với La Hồng Quốc cho dù đi đường cũng làm hắn có cảm giác rất mệt.
- Cổ ta, lưng ta cũng hơi đau. Có lẽ nên dành một thời gian nghỉ ngơi.
La Hồng Quốc lên cầu thang, đi một mạch đến tầng!
- Reng! Reng reng!
La Hồng Quốc đứng ở cửa, bấm chuông. Hắn đến cả việc móc chìa khóa ra cũng không muốn làm.
- Két!
Cửa mở. Hắn liếc mắt vào đã thấy bên trong phòng có một bàn bày đầy thức ăn. Sơ sơ cũng phải tới mười mấy món. Cho dù ăn tết thì nhà hắn cũng không xa xỉ như vậy.
- Làm gì mà ăn nhiều thứ thế?
La Hồng Quốc mặc dù cảm thấy hơi bất mãn, nhưng vẫn cười vào phòng.
- Đưa đồ lên...
La Hoa ngồi trên ghế lăn cao giọng gọi.
- Ba, hoan nghênh ba về nhà!
- Ba!
La Phong ngoan ngoãn bưng lên một cốc nước trà đưa đến trước mặt cha, đồng thời nói:
- Từ hôm nay trở đi, ba không cần mặc đồng phục công nhân này nữa rồi!
- Hả?
La Hồng Quốc sửng sốt.
- Lão La.
Cung Tâm Lan đang cầm chén cơm, cười tủm tỉm nhìn La Hồng Quốc.
- Nhi tử vừa mới kí kết hợp đồng với Cực Hạn Vũ Quán. Đợi khi nhi tử vượt qua kiểm tra Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch sẽ có hai ngàn vạn làm vốn. Hơn nữa, nó còn được cấp một biệt thự riêng biệt, đến cả chìa khóa biệt thự cũng đã đem về rồi đó.
- Cái gì?
La Hồng Quốc sửng sốt.
- Tâm Lan, ngươi nói cái gì?
- Ba, ngươi xem này.
La Phong đưa hợp đồng vừa kí kết cho La Hồng Quốc xem. La Hồng Quốc vội xem kỹ càng từng chữ một, không dám bỏ qua một câu nào... giống như năm đó hắn cẩn thận nhìn tờ đăng ký kết hôn. Điều ước trong hợp đồng rất rõ ràng.
- Việc này, việc này... ký hợp đồng với vũ quán, không phải đợi Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch à? - La Hồng Quốc không dám tin vào mắt mình.
- Hơn nữa còn được cấp vốn ban đầu tới hai ngàn vạn?
Lúc trước La Phong vượt qua kiểm tra sát hạch Chuẩn Vũ Giả, La Hồng Quốc cũng cẩn thận hỏi rồi...
Vũ giả vừa gia nhập vào vũ quán, vốn ban đầu chỉ có một trăm vạn thôi.
- Ba, đó là vì, anh là nhân tài.
La Hoa cười hắc hắc nói:
- Thời đại bây giờ cái quý nhất đó chính là nhân tài trong đám vũ giả.
- Chúng ta đã có thể vào ở trong biệt thự độc lập này rồi à?
La Hồng Quốc nhìn về phía La Phong.
Thê tử Cung Tâm Lan bên cạnh cười nói:
- Nếu ngươi muốn ở, bây giờ có thể đi rồi đó!
- Hắc, ha ha...
La Hồng Quốc căn bản không khống chế tình cảm, nước mắt chảy ra ròng ròng. Bao nhiêu năm qua, hắn lao động khổ sở nuôi cả gia đình. Nếu chỉ dựa vào công việc cực nhọc của mình, cho dù làm cả đời cũng không có cơ hội. Nhưng đến bây giờ cuối cùng thì cuộc sống cũng có thể thay đổi! Lại còn có một ngôi biệt thự riêng biệt để ở nữa chứ.
Đích xác, biệt thự riêng biệt đối với người thường là một thứ chỉ có ở trong mơ mà thôi! Sau thời kỳ Đại Niết Bàn, phạm vi một thành thị căn cứ phải nuôi sống hai ức người, đất đai tuyệt đối là tấc đất tấc vàng! Vì biệt thự riêng biệt chiếm diện tích quá xa xỉ, nên cho dù có tiền cũng không mua được!
Có một sốt ít biệt thự độc lập, người có quyền, có tiền là có thể mua được, nhưng cũng phải nộp thuế rất nhiều.
- Ta... La Hồng Quốc, cũng có một ngày ở trong biệt thự riêng!!!
La Hồng Quốc không kìm được cười lớn.
- Ha ha, mẹ kiếp lão bản của chúng ta cũng không ở sang như vậy.
- Ừ.
La Hoa trên ghế lăn cũng kích động nói:
- Sau này nhà chúng ta, có cửa sổ tầng một thật to! Có bồn tắm rỗng rãi. Hơn nữa còn có phòng khách siêu lớn! Sau này TV trong nhà, bàn ghi chữ đều dùng thanh khống cả. Màn hình máy truyền hình phòng khách tối thiểu cũng phải hai trăm inch. Thậm chí có cả một cái giường rộng để lăn lộn nữa chứ.
- Có một cái giường có thể lăn trên đó, ta mơ lâu lắm rồi. - La Hoa hưng phấn nói.
La Phong thấy bộ dáng ba, đệ đệ, trong lòng cảm thấy rất vui.
Mình cố gắng để làm gì? Không phải là vì ngày này hay sao?
- Ba mẹ, ngồi cả xuống, ăn cơm thôi. - La Phong cười nói.
- Ta đi tắm đã. - La Hồng Quốc cười ha ha nói:
- Sau này, ta không cần mặc đồng phục công nhân. Lát nữa, ta sẽ gọi điện thoại báo cho lão bản để nghỉ việc.
××××××
Một đêm qua, nhà La Phong hoàn toàn đắm chìm vào sự hưng phấn vui vẻ.
Căn nhà vẻn vẹn chỉ có mét vuông, nhưng bốn người đã sống ở đây bao nhiêu năm qua. Mặc dù có nhiều thứ không thoải mái, như cha mẹ chỉ có thể ngủ ở sofa, một năm chẳng có mấy ngày có nắng. Buồng vệ sinh, buồng tắm rất nhỏ... có quá nhiều điều khổ sở.
Nhưng... khi phải chia tay với nó, mỗi người trong gia đình La Phong vẫn có chút luyến tiếc bởi nơi này có quá nhiều kỷ niệm của họ.
Nhưng con người phải luôn vươn lên!
Sáng sớm ngày hôm sau, một chiếc ô tô tải lớn đậu dưới lầu. Cả nhà La Phong bắt đầu chuyển đồ vào xe tải.
- Lão La, chuyện gì thế, sao lại chuyển đồ đi?
- Ủa, Lan tỷ, mới sáng đã làm gì sớm thế?
...
Cùng ở chung trong một tiểu khu, nên có rất nhiều bằng hữu hàng xóm quen thuộc. Mọi người khi đi qua đều tò mò hỏi La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan.
- Ha ha, nhi tử tiểu Phong nhà ta gia nhập Cực Hạn Vũ Quán rồi. Chúng ta chuyển tới tiểu khu Minh Nguyệt! - La Hồng Quốc trả lời.
- Vương Tam, lát nữa nhà ta bày mâm cỗ, ngươi tới nhé.
Những người ngụ ở phòng thuê rẻ tiền nhiều năm qua, có ai không chờ đợi có một ngày có thể đổi đời?
La Hồng Quốc dựa vào nhi tử hắn mà đổi đời rồi!!
- Nhi tử nhà lão La thật lợi hại, không ngờ lại có thể gia nhập vào Cực Hạn Vũ Quán.
- Lợi hại thật há. Nhi tử nhà ta mà ngày nào đó cũng có thể lợi hại như vậy, ta dù chết cũng có thể mỉm cười! Lão La bây giờ đổi đời rồi, đại vận rồi.
Chung quanh mọi người hàng xóm một truyền mười, mười truyền trăm. Chẳng mấy chốc khắp tiểu khu bờ nam, thậm chí những phòng thuê rẻ tiền chung quanh ở tiểu khu khác cũng biết nhi tử La Hồng Quốc ở tiểu khu bờ nam gia nhập vào Cực Hạn Vũ Quán. Cả nhà họ cùng chuyển tới tiểu khu Minh Nguyệt! Đây là một đại hỷ sự khó lường, cũng làm rất nhiều thiếu niên của những gia đình khác đều khát vọng có một ngày cũng có thể giúp đỡ gia đình mình.
- A Văn, khi nào tới tìm ta thì cứ vào thẳng tiểu khu Minh Nguyệt. Nhưng trước khi đi gọi điện thoại cho ta, để ta thông báo cho cửa tiểu khu.
La Phong nói với hảo hữu Ngụy Văn.
- Ừm.
Ngụy Văn kích động đấm một quả vào ngực La Phong.
- Ta biết, La Phong ngươi có ngày sẽ đổi đời. Thi đại học thất bại cũng chẳng sao, cho dù người tốt nghiệp đại học, người tốt nghiệp trường quân đội, một vạn người cũng chỉ có một người có thể ở trong biệt thự độc lập thôi. Mẹ nó, vài ngày nữa, ta nhất định tới nhà ngươi xem. Đời này ta còn chưa thấy biệt thự riêng.
Rất vui. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, gia đình La Phong ngồi taxi, sau lưng có một chiếc xe tải to chở theo những vật mà họ không nỡ bỏ đi.
Người trong gia đình La Phong ly khai tiểu khu bờ nam, tiến vào tiểu khu Minh Nguyệt.
××××××
Buổi sáng, cửa chính tiểu khu Minh Nguyệt, sáu quân nhân cầm súng đứng thẳng tắp hai bên cánh cổng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.
- Dừng xe!
Một quân nhân lập tức chĩa súng vào người lái xe taxi.
- Kít!
Xe taxi lập tức ngừng lại. Người trong gia đình La Phong từ xe taxi bước xuống. Một lão già tóc hoa râm ra khỏi phòng bảo vệ tiểu khu Minh Nguyệt, cười hà hà nói:
- La Phong, đúng không? Lần trước thấy ngươi tới sát hạch Chuẩn Vũ Giả, ta biết ngươi đã có tiền đồ vô tận rồi. Không ngờ nhanh như vậy mà đã vào tiểu khu chúng ta. Ngày hôm qua đã có thông báo tới chỗ ta. Nhanh, người đâu, tới đây giúp chuyển đồ nào.
- La Phong, đồ vật sẽ có người giúp chuyển cho. Công ty dọn nhà không được phép đi vào.
Lão già tóc hoa râm cười nói.
- Chúng ta hiểu.
La Hồng Quốc mỉm cười gật đầu.
Chẳng mấy chốc, có bảy tám quân nhân từ tiểu khu chạy ra, giúp chuyển đồ rất nhanh chóng. Dưới cái nhìn hâm mộ của đám người công ty dọn nhà, gia đình La Phong đi vào tiểu khu Minh Nguyệt.
- Tiểu khu Minh Nguyệt.
La Phong nhìn Hội Quán Cực Hạn nằm ở giữa, với vô số ngôi biệt thự có khung cảnh xinh đẹp bao quanh.
- Từ hôm nay trở đi, nhà ta ở nơi này.
La Phong quay đầu nhìn về phía cha mẹ và đệ đệ ngồi trên ghế lăn. Lúc này cha mẹ và đệ đệ đều kích động nhìn tiểu khu.
- La Phong tiên sinh, nhà ngươi ở căn phía trước.
Trong số mấy tên quân nhân chuyển đồ vật, có một nữ tử còn trẻ, mỉm cười cầm một mớ hồ sơ cười nói:
- Căn số phía trước này chính là nhà của La Phong tiên sinh. Căn biệt thự này tổng cộng có ba tầng, có tầng hầm, trên lầu thượng tầng ba có sân phơi. Tổng diện tích là mét vuông. Nếu tính cả tầng hầm, sân vườn, và sân phơi, là gần mét vuông.
Người trong gia đình La Phong vừa nhìn nhau, vừa cẩn thận ngẩng đầu nhìn biệt thự sơn hai màu trắng đỏ trước mặt.
- mét vuông? Gần mét vuông?
Đệ đệ La Hoa trên ghế lăn không kìm được cứ thì thào nói mãi.