Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

chương 18: một với một

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“….. Vì sao tôi phải nghe lời anh?” Tim Tần Diệc nhảy lên, thò tay đập vào thước.

Bùi Hàm Duệ cũng không giận, chỉ nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Một tên thất bại, không có tư cách mặc quần áo của tôi.”

Câu này rõ ràng là đổ dầu vào lửa, nhưng Tần Diệc nghe xong lại phá lệ không tức giận mà ngược lại thở phào một hơi.

Tần Diệc hoài nghi mình đang bị tâm lý gay quấy phá, nhìn ai cũng thành gay, cũng không thể trách hắn nghĩ tới phương diện kia, ai bảo Bùi Hàm Duệ nói tới ái muội như vậy.

Nhưng có vẻ đó chỉ là sự soi mói mang tính khủng hoảng của một nhà thiết kế khó tính với người mẫu, vậy thì không có gì phải ngượng ngùng.

Nghĩ tới đây, Tần Diệc liền thoải mái cởi từng cái khuy áo, nửa người trên trần trụi lập tức lộ ra: “Quần cũng phải cởi sao?”

“….. Không cần.” Hắn sảng khoái như vậy khiến Bùi Hàm Duệ cũng phải ngưng một lát, nhưng anh cũng không chần chờ lâu, ánh mắt anh lại dừng trên người Tần Diệc nghiên cứu một lúc lâu, mở miệng nói, “Cậu đi lại từ đầu một lần, khi tôi nói bắt đầu thì bắt đầu, bảo dừng thì phải dừng, nếu không phục việc tôi chỉ cho cậu điểm thì làm theo, hiểu không?”

“Được.” Tần Diệc không để ý, đi về chỗ xuất phát, hắn đang muốn biết, trong mắt một nhà thiết kế hàng đầu, mình và những người mẫu kia có gì khác nhau.

Bùi Hàm Duệ xuống đài, cây thước trong tay đập nhẹ xuống sàn: “Bắt đầu.”

Tuy hiệu ứng ánh sáng không khác gì khi đi catwalk chính thức, thế nhưng lại không có nhạc nền, trong hoàn cảnh im lặng như vậy, âm thanh lớn nhất chính là bước chân của chính mình.

Tần Diệc thoải mái đi trên sàn catwalk, hoàn toàn không để ý có phải mình đang mặc “bộ quần áo mới của hoàng đế” (ý là không mặc gì) hay không.

“Dừng.”

Bùi Hàm Duệ đột nhiên mở miệng, Tần Diệc thiếu chút nữa không kịp dừng, vừa mới đi có vài bước thôi mà?

Cây thước dài đang chống dưới sàn nhẹ nhàng đập vào đùi Tần Diệc, một đầu khác đang được nắm trong tay Bùi Hàm Duệ, cổ tay anh khẽ động, cây thước nhẹ nhàng lay động trên ống quần Tần Diệc.

Lúc đó, Tần Diệc thật sự cho rằng Bùi Hàm Duệ sẽ đánh hắn, chính hắn đều đang chuẩn bị tâm lý “dám đánh ông đây thì ông nhất định sẽ đánh cho mi tàn phế”. Ai kêu người này từ đầu đã lưu lại ấn tượng biến thái trong lòng hắn, bây giờ biểu cảm còn bí hiểm như vậy nữa.

Nhưng hiển nhiên là Tần Diệc nghĩ quá nhiều, lực trên thước rất nhẹ, như thể đang gãi ngứa vậy.

Tiếng nói trầm thấp của Bùi Hàm Duệ cũng chậm rãi truyền đến: “Không có nhạc nền thì cậu không thể điều khiển được nhịp bước hay sao? Đi quá nhanh.”

Điều này thực ra cũng không thể hoàn toàn trách Tần Diệc, vai trò của nhạc nền trong catwalk là cực kì quan trọng, bình thường khi bọn họ luyện tập cũng sẽ có nhạc, huống chi mọi người đều tập luyện cùng một chố, vậy nên trong quá trình đi sẽ căn cứ vào cự ly, khoảng cách mà tự động điều chỉnh bước đi.

Tuy nói cự ly mỗi một bước đều sẽ có sự điều khiển chính xác, nhưng mỗi người đều có sự khác biệt, phải dựa vào cảm giác của mình và khả năng tự điều chỉnh.

Tần Diệc tự cảm thấy sự khác biệt của mình tuyệt đối khó phát hiện, vậy nhưng không nghĩ tới trong tình huống không có bất cứ một người mẫu nào đi cùng bị Bùi Hàm Duệ nhìn ra.

Hắn không cãi lại, chỉ yên lặng gật gật đầu.

Bùi Hàm Duệ thu lại cái thước dài, đập đập tay: “Nếu tạm thời không thể hoàn toàn dựa vào cảm giác của thân thể mà điều chỉnh nhịp bước, vậy cậu hãy đếm thầm trong lòng. Tiếp tục đi.”

Hoàn toàn dựa vào cảm giác của thân thể?

Điều này cũng quá mơ hồ…..

Tần Diệc thầm trào phúng vài câu, nhưng vẫn làm theo đề nghị của anh ta, đếm thầm.

Đi thêm mấy bước, một nửa khu vực trước đã đi hết, Tần Diệc đi tới khu vực chữ T, là một động tác quay người tiêu chuẩn, bắt đầu đi xuống.

Sau đó quả nhiên bị kêu ngừng.

Lần này cây thước đập trúng tay hắn, Bùi Hàm Duệ phá lệ không hài lòng, nhăn mày lại: “Thời gian dừng lại trước màn ảnh của cậu đâu? Quá ngắn ngủi! Đừng tưởng ở dười không có ai xem thì có thể làm thời gian tạo hình ngắn, đây là phần quan trọng nhất trong một buổi biểu diễn thời trang.”

“Còn nữa, động tác quay người của cậu, quá thật là tư thế tiêu chuẩn, ngay cả tôi cũng không tìm ra được quá nhiều khuyết điểm, nhưng nhìn như thể kiểu hàng sản xuất hàng loạt ấy, không hề có bản sắc cá nhân của cậu trong đó!”

Tần Diệc bị anh ta nói đến sửng sốt, nhưng Bùi Hàm Duệ còn chưa tính toán bỏ qua.

Lực của cây thước trong tay anh lại tăng lên, dọc theo cánh tay Tần Diệc, theo đường cong của cơ bắp tới chỗ cổ tay, vỗ nhẹ hai phát, nói: “Cánh tay nâng tới góc độ nào sẽ khiến tay cậu trở nên dài nhất, cậu đã bao giờ nghĩ tới chưa?”

“…..” Tần Diệc mím chặt môi, nhìn Bùi Hàm Duệ lên đài, gương mặt đẹp trai không ngừng phóng to trước mắt, đồng thời anh đưa tay nâng cằm hắn lên.

Trên người anh không hề có chút mùi thuốc lá, ngược lại mùi rượu nồng nàn mang theo chút hương chua ngọt chui vào chóp mũi, ưm, kỳ thật….. mùi này rất dễ ngửi.

“Lúc trước khi cậu ở T&D, chắc chắn thầy của cậu đã nhắc qua vấn đề này, nhưng rõ ràng cậu không được chỉ đạo chi tiết một với một.” Bùi Hàm Duệ dùng ngữ khí không cho phép nghi ngờ nói, buông hắn ra, chậm rãi cởi áo khoác của mình ném sang một bên, có vẻ như vậy sẽ khiến các động tác tiếp theo của anh càng thêm thuận tiện.

Dưới sự đả kích liên tiếp, Tần Diệc đã hoàn toàn không hề nghi ngờ sự chuyên nghiệp của đối phương, nhưng việc gần gũi quá mức thế này vẫn khiến hắn có cảm giác bị xâm nhập vào lãnh địa.

Ngay từ ngày mới gặp, tính xâm lược của Bùi Hàm Duệ đã khiến cho người ta khó quên.

Cổ tay của Tần Diệc bị an nắm trong tay, anh đứng ra phía sau lưng Tần Diệc, chỉ cần tiến thêm chút nữa thôi thì tấm lưng trần trụi của hắn sẽ dán lên lồng ngực đối phương.

Bùi Hàm Duệ thấp hơn Tần Diệc vài cm, phải hơi ngửa đầu thì môi mới tới gần lỗ tai hắn.

“Điều kiện thân thể cậu rất tốt, chỉ riêng điểm này đã hơn những người mẫu khác mấy con phố, nhưng mà, còn cách yêu cầu của tôi rất xa. Khi quay người, phải đặc biệt cân nhắc động tác tay, khi dừng lại trước máy quay, tay chống nạnh nên đặt ở vị trí nào….. Thả lỏng một chút, đừng căng người như vậy.”

Tần Diệc đáp lại: “Anh đứng cách xa tôi một chút tôi liền thả lỏng được. Còn có, anh có thể đừng sờ đến sờ đi chỗ thắt lưng tôi được hay không, rất ngứa!”

Bùi Hàm Duệ mím môi, đành phải thu tay lại, ánh mắt chợt tối, lại gần bên tai hắn trêu tức nói, “Khi nhà thiết kế muốn thiết kế đồ cho người mẫu còn sờ nhiều hơn, trước kia cậu cũng oán giận nhà thiết kế tên Nhan Quy kia như vậy sao?”

“…..”

Cả người Tần Diệc cứng đờ, sau đó quay đầu, híp mắt nhìn anh chằm chằm, giống như một con mèo hoang bị đạp trúng đuôi, giọng điệu lạnh lùng đầy tính công kích: “Tôi cho rằng một người phân biệt “công và tư” rất rõ ràng như anh sẽ không nói chuyện không hề liên quan trong lúc làm việc!”

Dù Tần Diệc không biểu hiện ra rất rõ ràng, nhưng hiển nhiên cái tên này chính là một vùng cấm trong lòng hắn.

Ma xui quỷ khiến làm Bùi Hàm Duệ không tự giác nói lỡ, anh lùi một bước, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, quên đi.”

Tần Diệc càng cảm thấy không hiểu gì, quên anh ta đi? Điều này không cần anh nhắc tôi cũng biết.

Hơn nữa hắn có quên mất Nhan Quy hay không thì liên quan gì tới tên này?bg-ssp-{height:px}

Hiểu lầm xinh đẹp này, cứ để cho nó qua đi!

“Được rồi, chúng ta tiếp tục.” Bùi Hàm Duệ gõ gõ thước lên mặt bàn.

Tần Diệc rất nhanh ném đống suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, lực chú ý một lần nữa tập trung vào cuộc huấn luyện một với một này.

Sau đó, hắn lại đi thêm vài lần theo yêu cầu của Bùi Hàm Duệ, dưới sự không hề nể mặt của anh ta, hắn đã biết một đống lớn những vấn đề bình thường không bao chú ý tới, hoặc cũng phát hiện ra những vấn đề bình thường không quá để ý tới.

Lần cuối cùng, Bùi Hàm Duệ không đứng cạnh sàn diễn như trước mà quay lại ngồi trên sô pha như lần đầu tiên, đặt cây thước lên bàn.

Khi Tần Diệc đi bộ, miệng của anh ta cũng không nhàn rỗi: “Đừng chỉ chú ý đến sự phối hợp của bước đi và cánh tay, biểu cảm của cậu đau? Thả lỏng ra một chút.”

“Ánh mắt phải trao đổi với người xem, không, không phải tôi muốn cậu nhìn thẳng vào tôi, chỉ nhìn lướt qua thôi.”

“Khi quay người, ánh mắt nên chuyển động một cách tự nhiên, không cần cố ý nhìn vào tôi.”

Lần đầu tiên, Tần Diệc phát hiện Bùi Hàm Duệ cũng có tiểm chất nói nhảm của Kỷ Hàng Phong, chỉ có khác nhau là, một người là loại hình nói dài nói dai nhưng hoàn toàn có thể lờ đi không để ý, còn người kia lại là loại hình thầy giáo nghiêm khắc, không chỉ phải nghe thật kĩ không bỏ qua chữ nào, còn phải nghe theo toàn bộ.

Hơn hai giờ qua đi, thật sự rất khổ sở!

Nhưng cho dù khổ sở, cũng phải cắn răng mà chịu. Hắn chưa bao giờ là người không biết phân biệt tốt xấu, muốn đạt được thành công đương nhiên phải trả giá.

Huống chi, có thể được một người như Bùi Hàm Duệ tự mình chỉ bảo, có ngốc cũng biết đây là kì ngộ mà không phải tra tấn.

Nhưng mà…. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù Tần Diệc có tự kỷ thế nào, cũng không nghĩ không ra đến tột cùng Bùi Hàm Duệ muốn lấy cái gì từ hắn mà phải làm tới mức này.

Bỗng dưng hưởng không ý tốt của anh ta, da mặt hắn có dày đến đâu cũng không thể nào hoàn toàn yên tâm.

“Cậu đang nghĩ cái gì vậy?”

Thanh âm gần trong gang tấc khiến Tần Diệc lấy lại tinh thần, lúc này hắn mới phát hiện ra mình cứ làm theo thói quen, đi xong một vòng thì xuống luôn khỏi đài, hắn quay đầu lại, phát hiện Bùi Hàm Duệ đang nhìn hắn chăm chú, nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm không vui nào.

“Mệt sao?” Anh bước một bước lại gần Tần Diệc, trong tay không cầm thước mà là một máy quay phim cỡ nhỏ, “Vậy thì ngồi xuống xem cái này đi.”

Dứt lời, anh ngồi xuống sô pha, một lần nữa đặt máy quay lên cái giá ba chân. Mà Tần Diệc thì đã không chút khách khí vùi người vào trong sô pha, không chút hình tượng gác chân lên bàn.

Bùi Hàm Duệ nhìn hắn một cái, cũng không để tâm tới sự vô lễ của hắn, chỉ khẽ cười cười.

Bên trong màn hình đang phát lại hình ảnh Tần Diệc đi catwalk, hai người im lặng quan sát một lúc, Bùi Hàm Duệ nghiêng mặt sang hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Tần Diệc tủm tỉm cười huýt sáo với màn hình: “Rất đẹp trai.”

“…..” Bùi Hàm Duệ khẽ ấn thái dương, uyển chuyển nói, “Ngoài đẹp trai ra thì sao?”

Tần Diệc lập tức im lặng.

Qua đêm nay mới biết bản thân mình quả thật có rất nhiều vấn đề, nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ không tự mình thừa nhận!

Không bằng thừa dịp anh ta không chú ý xóa luôn đoạn quay phim này đi….. Tần Diệc xấu xa nghĩ.

Xem xong một lần, Bùi Hàm Duệ ấn nút dừng, bật ra một đoạn phim khác, đó là quay tại hiện trường Tuần lễ thời trang Paris mùa hè năm ngoái.

Phần này lại đúng đoạn biểu diễn nam trang, chiều cao trung bình của người Châu Âu thì hơn người Châu Á rất nhiều, mà những người mẫu có thể tới tham dự Tuần lễ thời trang Paris lại càng là những người nổi bật nhất, dáng cười bọn họ cao ráo, ở trên sàn diễn cũng không hề bị lu mờ, khí thế và động tác vận động cũng rất mạnh mẽ.

Đặc biệt khi so sánh với hình ảnh luyện tập “bốn mươi điểm” của Tần Diệc, lực trùng kích thị giác không phải lớn một cách bình thường.

Thấy vậy, Tần Diệc hoàn toàn trầm mặc.

Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng không thừa nhận cũng không được, sự chênh lệch giữa vị trí của hắn và nơi cao nhất trong ngành thời trang thế giới, loại chênh lệch này có thể nhìn bằng mắt, nhưng lại không thể biểu đạt bằng lời.

“Sao, bị đả kích rồi?” Bùi Hàm Duệ nhẹ nhàng cười, gác chân trái lên chân phải, dựa vào sô pha, nhà thiết kế khắc nghiệt lúc trước đã biến đâu không thấy, nơi đây chỉ còn một quý công tử quá mức ưu nhã.

Tần Diệc giật mình một cái lập tức ngồi thẳng thân mình, chân cũng bỏ xuống khỏi bàn, chắc nịch nói: “Tuyệt đối không.”

“A.” Bùi Hàm Duệ nhìn bộ dạng hắn, ánh mắt đảo quả ngọn tóc mềm mại của hắn, trong lòng nhịn không được sinh ra ham muốn vuốt ve.

Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: “Mặc kệ cậu có thừa nhận hay không, chênh lệch rất rõ ràng, nếu cậu muốn thật sự nổi tiếng mà chỉ có mỗi điệu kiện cơ bản nhất và tự tin thôi thì không được, sau này còn phải trả bằng cố gắng gấp mười lần mới có thể.”

“Cậu cảm thấy sự chênh lệch là đến từ đâu? Ngoại trừ ngọn đèn, sàn diễn, nhạc nền và trang điểm thì sự khác biệt của cậu và những siêu mẫu cấp thế giới kia là ở đâu, cậu nhận ra không?”

Tần Diệc nheo mắt nhìn anh ta, ngón tay đặt trên đùi bắt đầu túm nệm sô pha theo bản năng.

Không chờ hắn trả lời, Bùi Hàm Duệ nói thẳng ra đáp án: “Là khí chất.”

Anh dừng một chút, cẩn thận giải thích: “Nói một cách khách quan, trụ cột của cậu không kém, cho dù là điều kiện cơ thể hay các bước đi căn bản, nếu đặt trong nước, chỉ cần đóng gói và marketing đúng chỗ, muốn nổi tiếng tuyệt đối không khó. Đám thực tập sinh mới ở Thiên Lộ cậu cũng thấy đấy, tố chất chẳng qua cũng chỉ như vậy, thế nhưng bọn họ là những người ưu tú nhất trong vòng thi tuyển. Trải qua một thời gian huấn luyện có hệ thống cùng với năng lực vận hành của Thiên Lộ, chẳng mấy mà lại có thể sản sinh ra một đám người mẫu nam chất lượng tốt, mà cậu, tôi không hề nghi ngờ, cậu sẽ là người nổi bật nhất trong đó.”

“Thế nhưng, mới chỉ đặt mục tiêu trong nước cậu đã thỏa mãn hay sao? Siêu mẫu trên thế giới nhiều như vậy, trong khi đó, số lượng này ở trong nước lại chỉ có một bàn tay, bây giờ tôi nói với cậu việc này có vẻ quá xa xôi, nhưng thực ra không hề, vì thời gian không chờ đợi ai cả.”

Bùi Hàm Duệ nghiêng người về phía hắn, chớp mắt, âm thanh trầm ổn: “Cậu nên may mắn cậu gặp được tôi khi cậu vẫn đang còn tính dẻo, trong quá khứ, cậu đặt ra yêu cầu với chính mình quá thấp!”

Tần Diệc sững sờ nhìn bóng hình bỗng nhiên tiến lại gần của đối phương, gần đến mức tay người kia đã chống lên chỗ tựa lưng của hắn, như thể giam cầm Tần Diệc trong cái không gian chật hẹp ấy, trong mắt xuất hiện những cảm xúc khiến người ta khó hiểu.

“Chỉ có tôi mới có thể khiến cậu có được khí chất của một siêu mẫu thế giới trong thời gian ngắn nhất.”

Lời nói này khiến nội tâm Tần Diệc cực kì chấn động, khiến hắn xem nhẹ tư thế của bọn họ.

Cuối cùng, Bùi Hàm Duệ chậm rãi nói ra mục đích của anh ta: “Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi tối đều đến chỗ tôi, tôi sẽ dạy cậu, cho tới khi nào tôi vừa lòng mới thôi, hiểu chưa?”

“…. Vì sao lại đối xử đặc biệt với tôi?” Tần Diệc nhìn vào mắt anh, nhăn mi đầy khó hiểu.

“Đến lúc, tôi sẽ nói cho cậu.” Bùi Hàm Duệ nhìn đồng hồ, hôm nay đến đây thôi.”

Truyện Chữ Hay