Thời Thượng Tiên Sinh

chương 95

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời gian vài ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến trước hôm diễn ra ván bài một ngày.

“Không cần anh lái xe đưa em về thật sao?” Khâu Tử Ngạn đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn Đường Tiểu Ngữ thu dọn vali.

“Em ngồi xe lửa về là được rồi, ngày mai anh cứ tham dự hoạt động đi.” Đường Tiểu Ngữ kéo khóa vali rồi đứng lên, “Dù sao cũng không xa lắm, tối ngày mốt em sẽ trở lại.”

“Được rồi, em muốn sao cũng được.” Khâu Tử Ngạn bước tới ôm cậu ta, “Em nhớ phải nói tốt về anh trước mặt ông nội đó.”

Đường Tiểu Ngữ bật cười, nhéo mũi hắn.

“Đi tắm không?” Khâu Tử Ngạn ôm cậu vào lòng.

“Không.” Đường Tiểu Ngữ kiên quyết từ chối, ai biết tắm chung với người này sẽ xảy ra chuyện gì! Nếu ngày mai có thể đánh xong ván bài một cách yên bình thì tốt, lỡ như xảy ra ẩu đả, đến lúc đó mình lấy đâu ra sức để đánh trả?

“Tại sao?” Khâu Tử Ngạn không muốn buông tha dễ dàng như vậy.

“Chờ em về đi”. Để có thể bình an vượt qua tối nay, Đường Tiểu Ngữ đành phải nhượng bộ.

“Ừ, vậy chờ em về, anh muốn gì em cũng phải nghe theo đấy.” Khâu Tử Ngạn đè cậu xuống giường, thì thầm vào tai cậu.

Khuôn mặt Đường Tiểu Ngữ lập tức đỏ lên, sao người này có thể không biết xấu hổ như vậy!

“Có được không?” Khâu Tử Ngạn mút ra một dấu hôn trên cổ Đường Tiểu Ngữ, bàn tay bắt đầu mò xuống dưới, rất có phong cách không đạt mục đích sẽ không bỏ qua.

Đường Tiểu Ngữ xoa xoa đầu hắn, vừa muốn mắng vừa muốn cười.

“Được không?” Khâu Tử Ngạn thả cậu ta ra, dùng ánh mắt vô cùng thâm tình nhìn cậu.

“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ vòng tay lên cổ hắn, mặt đỏ như gấc.

Lại ngượng ngùng nữa rồi. . . Khâu Tử Ngạn dùng hai tay giữ chặt gò má của Đường Tiểu Ngữ, sau đó cúi đầu hôn xuống.

Mười ngón đan xen môi chạm môi, ngay cả gió cũng trở nên ấm áp.

“Em hồi hộp quá.” Ở một phương trời khác, Tô Nặc đang ngồi xếp bằng ở trên giường, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

“Vậy em đừng đi.” Âu Dương Long giúp hắn sấy tóc, “Ngày mai chúng ta đi ăn sanh tiên man đầu.”

Sanh tiên man đầu: một loại bánh bao chiên nhân thịt nhỏ, xuất xứ từ Thượng Hải.

. . . . .

Tô Nặc dùng ánh mắt khiển trách ngài giám đốc, “Sao anh có thể như vậy được!” Lẽ ra anh phải dịu dàng nói vài câu như “bảo bối đừng sợ, em lợi hại như vậy, nhất định sẽ xưng bá thiên hạ”! Đã không khích lệ thì thôi đi, lại còn dùng món sanh tiên man đầu da mỏng bên ngoài nhân thịt thơm lừng bên trong dụ dỗ người ta!

Đúng vậy, một người ăn hàng đủ tư cách là người có thể bổ sung một dãy từ ngữ đặc sắc chỉ với bốn chữ “sanh tiên man đầu”!

“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, đi ngủ sớm đi.” Âu Dương Long giúp Tô Nặc chỉnh lại cái áo ngủ méo xẹo.

“Anh khen ngợi em một tí đi.” Tô Nặc như con chó nhỏ dán lên người ngài giám đốc.

Âu Dương Long hôn nhẹ lên mặt hắn một cái.

Thật sự rất mịn màng.

Không được dùng hành động phải dùng ngôn ngữ! Tô Nặc đành phải dụ dỗ từng bước, “Anh thấy em có ngầu không?”

Âu Dương Long nhịn cười.

“Nói nhanh coi!” Tô Nặc giận dữ nắm cổ áo ngài giám đốc.

Sau đó ngài giám đốc sẽ dùng năm ngàn chữ khen ngợi khí chất rắn rỏi của hắn, thậm chí còn dùng cả mấy câu hoành tráng như “phong hoả thành tây bách xích lâu, hoàng hôn độc tọa hải phong thu”?

Trăm thước lầu tây lửa rực trời, mình ngồi gió biển bóng chiều rơi (trích Tòng quân hành của Vương Xương Linh).

Làm gì có chuyện đó, mấy cái này đều do Tô Nặc tự tưởng tượng!

Tình hình thực tế là hắn lại bị hôn lưỡi, đã vậy Nặc nho nhỏ còn bị đùa giỡn.

“. . . Không được.” Tô Nặc dùng cả tay lẫn chân đẩy Âu Dương Long ra, trong lòng vô cùng bất bình.

Chuyện này đã xúc phạm đến lòng tự trọng của một người đàn ông chân chính.

“Ngày mai phải cẩn thận.” Âu Dương Long kéo Tô Nặc vào trong ngực.

“Biết rồi.” Tô Nặc tìm một tư thế thoải mái, “Ngày mai anh hai cũng sẽ tới, không có gì đâu.”

“Mười ván cược cũng không quan trọng bằng một mình em.” Âu Dương Long nắm tay hắn, đưa lên miệng hôn một cái, “Cho nên em phải biết bảo vệ mình, hiểu chưa?”

Lời thoại tình yêu đúng là cảm động quá xá!

Tô Nặc cảm thấy trong đầu như đang bắn pháo bông, chồng yêu của mình đúng là vừa mạnh mẽ nhưng cũng vừa dịu dàng, không chỉ có cơ ngực lực lưỡng mà còn biết nói lời ân ái nồng nàn, hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn! Đáng tiếc ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể lập tức bíp một chập, thật tiếc nuối làm sao.

“Bảo bối ngủ ngon.” Âu Dương Long ôm Tô Nặc vào lòng.

“Ngủ ngon.” Tô Nặc trả lời vô cùng dịu dàng, bởi vì hắn còn đang cảm động, không buồn ngủ chút nào.

Dù sao cũng không có gì làm, thôi thì sờ cơ bụng một chút đi!

“Đừng lộn xộn.” Âu Dương Long đè hắn lại.

“Em không ngủ được.” Tô Nặc nằm trong bóng tối nhìn ngài giám đốc.

“Em cần ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đầu óc mới tỉnh táo được.” Âu Dương Long để Tô Nặc tựa vào trước ngực mình, “Nhắm mắt lại.”

Chồng đẹp trai của mình thật là bá đạo mà. Tô Nặc đưa tay chọt chọt ngực của Âu Dương Long.

Quá tuyệt!

“Muốn anh đếm vịt cho em nghe không?” Âu Dương Long nói.

“. . . Tại sao không phải là đếm cừu?” Tô Nặc buồn bực hỏi lại.

“Bởi vì em rất giống con vịt nhỏ.” Âu Dương Long hôn nhẹ lên trán Tô Nặc.

“Ừ, anh đếm đi.” Tô Nặc ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

“Một con vịt nhỏ, hai con vịt nhỏ. . .” Giọng nói của ngài giám đốc rất có từ tính.

Vịt nấu khoai môn ăn ngon quá! Vịt xào gừng cũng rất ngon, via hấp bia cũng không tệ, còn có vịt bát bảo, bên dưới lớp thịt nóng hổi là tám loại nhân bổ dưỡng, nói không chừng sẽ còn có hạt bắp vừa ngọt vừa giòn. Tô Nặc nhịn không được nuốt nước miếng, trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng nuốt nước miếng nghe cực kì rõ ràng.

Âu Dương Long: . . . .

“Chồng ơi chồng ơi!” Tô Nặc ôm ngài giám đốc lăn qua lăn lại cọ tới cọ lui.

Đói quá rồi! Không ngủ được! Đã vậy còn sực nhớ tới “bữa cua sốt cay còn thiếu”!

“Ngoan, anh đi vệ sinh tí.” Âu Dương Long xốc hắn lên để qua một bên, sau đó bật đèn đầu giường.

Tô Nặc ôm gối nằm trên giường như con chó nhỏ, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng long lanh.

Âu Dương Long thở dài trong lòng, vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Hàn Uy.

“Sao lại gọi vào giờ này?” Hàn Uy cảm thấy hơi bất ngờ.

“Bây giờ Nặc Nặc quá kích động quá hồi hộp.” Âu Dương Long uể oải nói, “Sống chết cũng không chịu ngủ.”

Hàn Uy vuốt mặt.

“Có cách gì để Nặc Nặc ngoan ngoãn đi ngủ không?” Hiếm khi Âu Dương Long mới chủ động mở miệng nhờ Hàn Uy giúp đỡ, nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao Hàn Uy cũng là người thân với Tô Nặc nhất.

“Cứ để nó chơi đùa một mình đi.” Hàn Uy nói, “Tệ nhất thì chỉ không ngủ một đêm thôi, nó sẽ không sao đâu. Trước kì thi tốt nghiệp trung học nó cũng mất ngủ cả đêm, nửa đêm nửa hôm ngồi trong phòng bấm bậy bấm bạ lên đàn dương cầm, kết quả thi đậu hạng ba toàn trường.”

. . . . .

Đây là tật xấu gì vậy.

Âu Dương Long ảo não cúp điện thoại, lúc quay lại phòng ngủ chỉ thấy Tô Nặc đang nghiêm túc nghiên cứu tạp chí lá cải.

“Thật không biết nên nói em thông minh hay nói em ngốc nữa.” Âu Dương Long vuốt vuốt vai Tô Nặc, rõ ràng là một nhóc ngu xuẩn, nhưng trên nhiều phương diện lại rất thông minh.

Tô Nặc hừ hừ hai tiếng né tránh, sau đó nằm lì trên giường vẽ nơ bướm cho Khâu Tử Ngạn.

Âu Dương Long bật cười, cầm quyển sách rồi nằm xuống bên cạnh.

Khi trời gần sáng, rốt cuộc Tô Nặc cũng chịu ngủ, Âu Dương Long lấy tạp chí khỏi tay hắn, nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn.

“Chồng ơi.” Tô Nặc mơ mơ màng màng nắm tay ngài giám đốc.

“Ừ.” Âu Dương Long tắt đèn.

“Chồng à. . .” Giọng nói lẩm bẩm vô cùng đáng yêu.

“Có anh.” Âu Dương Long cảm thấy hơi buồn cười, ngủ thiếp đi mà cũng biết làm nũng.

“Em muốn ăn cua sốt cay.” Dù thế nào cũng phải ăn được chầu này!!!

“Ừ.” Âu Dương Long ôm Tô Nặc vào lòng, “Chờ em trở lại, chúng ta cùng đi ăn cua sốt cay, còn phải ăn cả lẩu thịt bò.”

Tô Nặc hài lòng hừ hừ vài tiếng, sau đó bắt đầu ngáy khò khò.

Âu Dương Long cúi đầu hôn lên môi Tô Nặc, vừa dịu dàng vừa cưng chiều.

Giữa trưa hôm sau, Tô Nặc và Hàn Uy được tài xế đến đón đúng giờ, sau đó cùng lên đường ra ngoại thành.

Đường Tiểu Ngữ dùng đi động lướt web theo thói quen, đọc tin tức có liên quan đến Khâu Tử Ngạn, cổ áo sơmi của cậu hơi mở ra, để lộ da thịt trắng nõn và một dấu hôn màu đỏ mập mờ.

“Ủa, cổ của cậu bị gì vậy?” Tô Nặc tò mò hỏi.

“Không có gì.” Đường Tiểu Ngữ vội vàng che lại theo phản xạ có điều kiện.

Gì mà giấu kĩ vậy? Tô Nặc trề môi, làm gì mà bịt kín mít, đàn ông chân chính phải mở rộng áo ra, để lông ngực gợi cảm bay theo làn gió!

Nhưng mà mình lại không có lông ngực, tiếc thật.

Tô Nặc thở dài trong lòng.

Để đảm bảo công bằng, nơi đánh cược không phải là sòng bạc của Hàn Uy mà là chỗ của một người khác.

Trong phòng VIP, Sở Hằng và ba gã đàn ông tóc vàng mắt xanh đang uống trà.

“Tôi không rõ lai lịch của ba người này, chú có biết không?” Hàn Uy đứng trước màn hình camera, lông mày khẽ nhíu lại.

“Chỉ biết bọn họ được mời tới từ Mĩ, còn lại thì không.” La Lực nói, “Nếu chỉ tới đánh bài bình thường thì có là ai cũng không quan trọng, chỉ sợ đối phương có ý đồ.”

“Tôi biết cân nhắc.” Hàn Uy vỗ vỗ vai La Lực, “Đi thôi, dù sao nơi này cũng là địa bàn của chú Tiền, chúng ta phải biết nể mặt.”

Nửa tiếng sau, Tô Nặc và Đường Tiểu Ngữ cũng đến sòng bạc.

“Đừng lo lắng.” Hàn Uy không nói quá nhiều, “Ba ván thắng hai, bên chúng ta còn có một người tên là Duke, gần đây bề bộn nhiều việc nên hôm qua mới tới.”

“Hello.” Đối phương là một người đàn ông da trắng cao to lực lưỡng.

Chủ nhân sòng bạc là một ông chú đức cao vọng trọng, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt Hàn Uy và Sở Hằng rất tôn trọng ông ta, điều này cũng giúp đảm bảo sự công bằng của trận đấu.

“Cậu tới đây làm gì?” Sở Hằng lạnh lùng nhìn La Lực, giọng nói không hề có ý tốt.

“Tới xem náo nhiệt thôi, chẳng lẽ không được sao.” La Lực nhếch khóe miệng, “Chú Tiền và A Uy cũng không có ý kiến, chỉ có anh là lắm chuyện nhất.”

Sở Hằng bị La Lực làm cho á khẩu, nể mặt chú Tiền, hắn không thể làm gì khác ngoài việc giận dữ ngồi xuống.

Cách đánh bài càng dễ thì càng ăn được nhiều, vì thế lần này bọn họ chọn blackjack, thí sinh hai bên thi đấu một chọi một, mỗi người được phát chip đánh bạc trị giá một trăm ngàn, người nào hết tiền trước sẽ thua cuộc.

Mặc dù cách chơi đơn giản không tốn nhiều thời gian, nhưng nó lại liên quan trực tiếp đến hợp đồng bán đất, vì thế không ai dám xem thường việc này.

Người đầu tiên là Duke, người thứ hai là Đường Tiểu Ngữ, người thứ ba là Tô Nặc.

Nói cho cùng, Hàn Uy sắp xếp thứ tự như vậy là có dụng ý riêng. Nếu hai người trước thắng cuộc, vậy Tô Nặc sẽ không cần chơi nữa. Chuyện này chẳng khác gì ma túy, tiếp xúc càng ít càng tốt.

Người chia bài là bà con xa của chú Tiền, cô gái cột tóc đuôi ngựa thắt bím, mắt to, cười lên sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền, trông giống sinh viên đại học hơn.

“Đang yên lành sao lại đi làm chuyện này.” Tô Nặc tiếc nuối nói, “Đến trường học có phải tốt hơn không.”

Đường Tiểu Ngữ không trả lời.

“Ách, tôi không có ý gì khác.” Tô Nặc nói xong mới nhớ trước kia Đường Tiểu Ngữ cũng bỏ học trà trộn vào sòng bạc, vì vậy cảm thấy hơi áy náy.

“Không có gì.” Đường Tiểu Ngữ thấp giọng nói, “Ngày xưa đúng là tôi sai thật, làm sai thì phải gánh hậu quả.”

“Nhưng bây giờ cậu rất tốt mà.” Tô Nặc nắm tay cậu ta, “Cám ơn cậu đã đồng ý tới giúp anh hai tôi.”

Mặc dù có lớp mặt nạ che lại, Đường Tiểu Ngữ vẫn nghiêng đầu cười với Tô Nặc một cái.

La Lực đứng sau ghế của chú Tiền, vừa bóp vai cho ông ta vừa cảm thán, bây giờ là lúc nào rồi mà hai người này còn tám không ngừng miệng thế kia.

Trận đấu thứ nhất bắt đầu, trước mặt hai người thi đấu là một đống chip màu xanh da trời.

“Lai lịch của người tên Duke là gì vậy?” Đường Tiểu Ngữ vừa theo dõi tình hình vừa nhỏ giọng hỏi Tô Nặc —— Dựa theo yêu cầu của Hàn Uy, hôm nay không những phải đánh thắng, cậu còn phải xem đối phương có gian lận hay không.

“Nghe nói là cao thủ mời tới từ Las Vegas.” Tô Nặc nói, “Hắn ta gây quá nhiều họa nên bị người đuổi giết, anh hai tôi đồng ý giải quyết rắc rối giúp hắn, điều kiện là phải thắng ván cược này.”

Đường Tiểu Ngữ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn đánh bài.

Nếu không có người ăn gian, blackjack chính là thiên đường của cao thủ toán học, người chơi có kinh nghiệm sẽ dùng phương pháp đếm bài để đoán xem những lá bài nhà cái chia cho mình có lợi hay không, hoặc có thể tính nhẩm liên tục để đoán trước còn lại bao nhiêu lá bài đủ điểm giúp mình chiến thắng.

Sau khi xào bài, người chia bài phát cho Duke và gã đầu trọc hai lá, một lá úp một lá mở.

“Thủ pháp xào bài có vấn đề gì không?” Tô Nặc hỏi Hàn Uy.

Hàn Uy lắc đầu, “Chỉ là cách xào bài thông thường thôi.”

Lúc này Tô Nặc mới yên tâm một chút, thật ra hắn rất sợ thua, không những sợ chơi thua mà còn sợ bị gạt thua.

“Đừng lo lắng.” Hàn Uy xoa đầu em trai, “Em là linh vật của anh, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.”

linh vật (mascot): vật biểu tượng để đem lại sự may mắn.

Linh vật gì chứ, Tô Nặc buồn bực nghĩ.

Nghe vừa mập vừa nhiều lông, không hề có chút khí phách nào!

Nhưng cho dù Tô Nặc không muốn làm linh vật cỡ nào, hắn vẫn làm tròn bổn phận đưa đến sự may mắn của linh vật.

Bởi vì Duke càng chơi càng thắng.

Người của đối phương vừa chửi thề vừa đập bàn, hiển nhiên tâm tình rất xấu.

Sắc mặt của Sở Hằng càng lúc càng đen.

Vòng kế tiếp sẽ bắt đầu sau mười phút, hai bên giữ nguyên thái độ “mắt không thấy tâm không phiền” trở về phòng nghỉ của mình.

Duke đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, hiển nhiên tâm tình rất tốt, thảnh thơi tựa vào tường hút xì gà.

“Thế nào?” Hàn Uy hỏi Đường Tiểu Ngữ.

“Không có vấn đề gì, nhưng cảm giác rất kì quái.” Đường Tiểu Ngữ nhíu mày, “Nhưng không thể giải thích tại sao.”

Hàn Uy sờ cằm, ánh mắt thâm trầm, hiển nhiên cũng cảm thấy có gì đó quái dị.

“Kì quái chỗ nào?” Tô Nặc buồn bực hỏi, “Em thấy có vấn đề gì đâu.”

“Em không cảm thấy kì quái là vì em không có thường xuyên đánh bài trong sòng bạc, cũng có thể do trước giờ em chơi blackjack chưa thua bao giờ.” Hàn Uy vuốt tóc em trai, “Đánh bài thật sự không phải là như vậy.”

“Vậy là như thế nào?” Tô Nặc càng nghe càng buồn bực.

“Nói cách khác, vừa rồi Duke thắng quá thuận lợi.” Hàn Uy nói, “Về phần đối phương, mặc dù trông rất chuyên nghiệp nhưng liên tục phạm những sai lầm nhỏ, không giống tiêu chuẩn mà Sở Hằng sẽ mời tới.”

Tô Nặc cái hiểu cái không.

“Em không cần hiểu những thứ này.” Hàn Uy nói, “Nên làm cái gì thì làm cái đó, chuyện còn lại cứ giao cho anh.”

“Em biết rồi.” Tô Nặc hít ra thở vào vài lần, cố gắng thả lỏng một chút.

“Cố lên.” Hàn Uy vỗ vỗ vai Đường Tiểu Ngữ, sau đó dùng sức nhéo một cái.

Hai người liếc nhìn nhau, không nói gì thêm.

Mười phút đồng hồ trôi qua rất nhanh, trong sòng bạc, có thể do vừa rồi thua cuộc, tâm tình của Sở Hằng rất xấu, ánh mắt nhìn về bên này cũng tăng thêm mấy phần khiêu khích.

“Bày đặt ra vẻ số má nữa.” Tô Nặc lẩm bẩm, “Kĩ thuật diễn xuất còn kém lắm!” Nên theo Chung Ly Phong Bạch học bổ túc ba tháng!

Đường Tiểu Ngữ thả chip xuống bàn đánh bài.

“Duke đâu?” Tô Nặc tò mò nhìn bốn phía.

“Cầm tiền đi rồi.” Hàn Uy trả lời.

Tô Nặc 囧囧, “Làm việc thật hiệu quả.”

“Hắn tới đây chỉ vì tiền, đạt được mục đích thì đi là phải rồi.” Hàn Uy cười cười, “Em cho rằng ai cũng không màng đến tiền bạc như em sao.”

. . . .

Ai nói em không màng đến chuyện tiền bạc, rõ ràng em rất yêu tiền, từ trung học đã bắt đầu bí mật để dành tiền, ngay cả anh cũng không hề hay biết.

Tô Nặc tự khen ngợi bản thân, vừa có thể tránh thoát sự giám sát của anh hai vừa để dành tiền, mình đúng là quá phúc hắc!

“Không được mất tập trung.” Hàn Uy vỗ đầu hắn một cái.

Tô Nặc đành phải ngồi thẳng lưng, tiếp tục toàn tâm toàn ý đảm nhiệm chức vụ linh vật.

“Có phải Tiểu Ngữ đang lo lắng không?” Sau khi nhìn một lúc, Tô Nặc quay sang hỏi anh hai, “Cậu ta có vẻ không tập trung.”

Hàn Uy nhíu mày, không nói gì.

So với trận đấu vừa rồi của Duke, trận này có thể nói là bình thường hơn rất nhiều, dựa vào biểu hiện bên ngoài của hai bên, ván bài này chẳng khác gì mấy ván bài bình thường khác.

“Quý ngài, còn muốn rút bài không?” Người chia bài cười cực kì ngọt ngào.

Đường Tiểu Ngữ chần chừ một chút, ngón trỏ đặt trên bàn không nhúc nhích.

Người chia bài cũng không vội, chỉ đứng một bên đợi cậu, đến khi thấy Đường Tiểu Ngữ gõ nhẹ lên mặt bàn, cô nàng mới phát thêm một lá bài cho cậu.

Đường Tiểu Ngữ chậm rãi mở ra, là con bích (), cậu thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tuy nhiên trên mặt vẫn không có biểu tình gì.

Nếu dựa theo kết quả tính toán và điểm số trên tay, đối phương mới là người có lợi thế, nhưng không ngờ gã đàn ông có hình xăm kia do dự trong chốc lát, sau đó trực tiếp bỏ bài xuống.

Tuy đã thắng ván này nhưng Đường Tiểu Ngữ không hề thấy thoải mái, ngược lại còn cảm thấy có vấn đề. Việc gian lận khi đánh bài, người thường không thể nhìn ra, ngay cả dân cờ bạc cũng khó mà phát hiện, đối với người thường xuyên lăn lộn trong sòng bạc, chỉ có thể dùng giác quan thứ sáu để xác định xem rốt cuộc nó có vấn đề hay không mà thôi.

Tô Nặc cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hắn âm thầm tính toán trong lòng, ván bài này đã kết thúc, không thể nói gì thêm được nữa, nhưng rất có thể bài của Đường Tiểu Ngữ đã lố điểm, đối phương lại nhận thua, gã ta không muốn đánh cuợc một lần sao?

Hàn Uy vỗ vỗ lưng hắn, ý bảo cứ bình tĩnh.

Giống như chứng minh cho dự cảm của Tô Nặc, tiếp theo, đối phương thắng hết ván này đến ván khác, chỉ trong chốc lát đã lấy lại thế cân bằng cho trận đấu.bg-ssp-{height:px}

Thua rồi sao? Tô Nặc buồn rầu nghĩ.

Tâm tình của Sở Hằng tốt lên hẳn, hắn vừa cười vừa vỗ vai gã đàn ông có hình xăm.

“Anh Hàn, em xin lỗi.” Đường Tiểu Ngữ nhỏ giọng nói.

Thật ra cũng không sao, bất quá chỉ hòa - thôi, còn có tôi nữa mà! Tô Nặc không hề cảm thấy lo lắng, bởi vì hắn biết mình rất tuyệt vời.

Sở Hằng ở bên kia cười to, hiển nhiên đang cố ý khiêu khích.

Không sợ cười một hồi sẽ tắt thở à? Hiếm khi Tô Nặc mới nguyền rủa người khác độc ác như vậy, hắn vừa định lên tiếng an ủi Đường Tiểu Ngữ, hỏi xem cậu ta có cần vào phòng nghỉ uống chút trà không, chợt thấy Hàn Uy giơ chân lên, đá Đường Tiểu Ngữ một cái.

“Đồ phế vật vô dụng!”

Đường Tiểu Ngữ không kịp phản ứng ngã xuống đất, xém tí nữa đã đập đầu vào cạnh bàn.

“Anh làm gì vậy?!” Tô Nặc bị dọa nhảy dựng, vội vàng chạy tới đỡ cậu ta dậy.

“Em xin lỗi.” Đường Tiểu Ngữ vẫn chưa thể đứng vững, cậu khom người xuống, đưa một tay ôm bụng, hiển nhiên bị đá rất đau.

“Có sao không?” Tô Nặc vô cùng sốt ruột, anh hai làm gì mà kì vậy!?

“Tôi không sao.” Đường Tiểu Ngữ vịn vào sô pha để đứng lên, “Anh đi chuẩn bị đi, tôi không sao thật mà.”

Tiếng cười của đối phương càng lúc càng lớn, hiển nhiên đã thấy một màn vừa rồi.

“Đi thôi.” Hàn Uy vỗ vỗ vai Tô Nặc.

“Hừ.” Tô Nặc hất tay của anh hai mình ra, điều này chứng tỏ bây giờ hắn đang rất tức giận.

Ghét nhất là mấy người bạo lực!

“Tôi không sao thật mà.” Đường Tiểu Ngữ nắm tay Tô Nặc, nhỏ giọng nói, “Anh đi đi, cố gắng thắng trận này, nói không chừng anh Hàn sẽ tha cho tôi.”

“. . . . Nếu thấy khó chịu, cậu phải đi bệnh viện đó.” Tô Nặc dìu cậu ta ngồi xuống ghế, sau đó mới xoay người đi về phía bàn đánh bài.

Trận thứ ba là trận quyết định, vì thế tất cả mọi người đều nín thở theo dõi.

Nhất định phải thắng! Tô Nặc âm thầm nắm tay hạ quyết tâm!

Mình là một người đàn ông mạnh mẽ, mình không thể thua được!

Tuy một trăm ngàn casino chip không tính là nhiều lắm, nhưng do đánh không lớn nên cũng coi như thong thả.

Một lúc sau, rốt cuộc Tô Nặc đã cảm nhận được sự “kì quái” mà anh hai và Đường Tiểu Ngữ đã nói.

Dường như đối phương biết rất rõ bài mình rút là bài lớn hay bài nhỏ.

Cho dù là thiên tài cũng không thể thẳng nổi nếu đối phương gian lận, Tô Nặc nhíu mày, liếc mắt về phía Hàn Uy và Đường Tiểu Ngữ.

Cùng lúc đó, Đường Tiểu Ngữ cũng vô cùng căng thẳng.

% là trận này có vấn đề, nhưng cậu vẫn chưa phát hiện ra được gì. Cả hai không thể tráo bài, tấm vải nhung dùng để trải bàn cũng không có vấn đề gì, dưới gầm bàn trống hoác, mặt sau lá bài là màu đen, không thể phản xạ ánh sáng được, vậy chỉ còn một khả năng duy nhất, người chia bài có vấn đề?

Đường Tiểu Ngữ bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, người chia bài là bà con xa của chú Tiền, theo lí mà nói, cô ta không thể thiên vị như vậy được. Vả lại, cho dù người chia bài và Sở Hằng có thông đồng với nhau, trước khi chia bài cô ta cũng không nhìn qua mặt bài, sao có thể biết được hai bên đang giữ lá bài gì?

Hàn Uy ngồi bên cạnh Đường Tiểu Ngữ, ngón tay gõ gõ xuống tay vịn ghế sô pha.

Thấy Tô Nặc lại thua thêm một ván nữa, Đường Tiểu Ngữ càng thêm tin tưởng vào suy nghĩ của mình.

Dựa vào trình độ của Tô Nặc, anh ta không thể thua như vậy được, cách giải thích duy nhất chính là đối phương sử dụng thủ đoạn. Nhưng chuyện này không thể nói suông, nếu không tìm được chứng cứ thì nói gì cũng vô ích.

Đường Tiểu Ngữ tự nhủ phải bình tĩnh, nhanh chóng sắp xếp lại tất cả đầu mối.

Sau khi nhìn chằm chằm người chia bài suốt mấy phút đồng hồ, rốt cuộc Đường Tiểu Ngữ cũng nhìn ra được, trước mỗi lần chia bài, người chia bài đều liếm ngón trỏ của mình, sau đó mới bỏ bài vào trong hộp. (Để tránh gian lận, sau khi chia bài xong, những lá bài còn lại sẽ được bỏ lại vào hộp, đến lượt ai rút thì người chia bài mới đẩy lá ra ngoài một chút cho người đó rút)

Vốn dĩ động tác này cũng không có gì là lạ, bởi vì bộ bài này đã cũ, khó mà chia bài linh hoạt được, có thêm chút nước miếng sẽ dễ chia hơn, nhưng Đường Tiểu Ngữ lại phát hiện mỗi khi chia bài xong, cô ta sẽ cố tình làm vài động tác nhỏ, ngay lúc đó ánh mắt của đối phương đều dừng trên người cô ta.

Động tác của hai người này được che giấu rất kĩ, vì thế dù cho có nhìn ra, Đường Tiểu Ngữ cũng không dám lập tức khẳng định, cho đến khi Tô Nặc thua mất đồng chip cuối cùng, cậu mới nhìn Hàn Uy gật đầu một cái, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Hàn Uy cười lạnh một tiếng, đập mạnh ly trà xuống bàn, nước trà văng tung tóe.

Đám thuộc hạ xung quanh lập tức xông lên, móc súng ra bao vây bàn đánh bạc.

Tô Nặc vốn còn đang ủ rũ khi bị thua trận, thấy vậy liền hiểu rõ vấn đề, lập tức nhảy ra khỏi bàn đánh bạc, chạy nhanh tới bên cạnh anh hai, giống hệt một con thỏ nhỏ tinh ranh.

Thật sự rất biết cách bảo vệ bản thân!

Đường Tiểu Ngữ cũng đứng ở bên cạnh che chở cho hắn.

“A Uy!” Hiển nhiên chú Tiền không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, ông ta giận dữ nói, “Mày làm vậy là có ý gì? Nếu đã chọn tao làm trọng tài, sao lại không có chút tín nhiệm như thế?!”

“Chú Tiền, hành động của tôi có chút mạo phạm.” Với bậc trưởng bối, ngữ điệu của Hàn Uy rất tôn kính, hắn nhìn về phía Sở Hằng, ánh mắt lạnh lẽo, “Tôi nghi ngờ có người chơi gian lận.”

“Ăn nói lung tung!” Mấy người bên kia lập tức đập bàn hét lớn, nói mấy câu khiêu khích như “thua rồi định giở trò à” hay “không biết nể mặt người lớn sao”. . . . Chú Tiền giận đến đỏ mặt, định trở mặt với Hàn Uy.

“Chú Tiền, chú nhìn đi, người móc súng trước là hắn, bọn tôi ngay cả dao cũng không có.” Sở Hằng tà tà liếc về phía Hàn Uy, “Không biết phép tắc thì đừng ra ngoài lăn lộn.”

“Có dùng thủ đoạn hay không, trong lòng mày rõ nhất.” Hàn Uy lạnh lùng nói, “Móc súng ra không phải không nể mặt chú Tiền, mà là sợ mày hủy chứng cứ.”

“Chứng cứ?” Sở Hằng lập tức cười to, “Bộ bài là của chú Tiền, ngay cả người chia bài cũng là do chú Tiền dẫn tới, mày nói vậy là có ý gì?”

“Đủ rồi!” Quả nhiên chú Tiền càng giận hơn.

“Tôi nghi ngờ bộ bài kia có vấn đề.” Đường Tiểu Ngữ đứng bên cạnh Hàn Uy nói.

“Mẹ nó, thằng oắt con này là ai!? Ở đây tới lượt mày lên tiếng sao?” Ánh mắt Sở Hằng trở nên tàn nhẫn.

“Tôi là ai không quan trọng, nhất định bộ bài đó có vấn đề!” Đường Tiểu Ngữ gằn từng chữ một.

“Oắt con, bộ bài này là của chú Tiền!” Sở Hằng cố ý nhấn mạnh, “Mày nói vậy tức là nói chú Tiền bị tao mua chuộc à?”

Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, chú Tiền cũng bị chọc tức không ít.

“Đưa bộ bài cho tôi là biết ngay!” Đường Tiểu Ngữ chìa tay ra.

“Bộ bài này rất bình thường, mày cầm đi, mày muốn rắc bột hay đem đi đun nóng để kiểm chứng?” Sở Hằng tiếp tục làm ầm lên.

Đường Tiểu Ngữ cầm bộ bài lên, đây là một bộ bài poker hoàn toàn bình thường.

“Chuyện hôm nay nhất định phải làm cho ra lẽ!” Chú Tiền chậm rãi đứng dậy, giọng nói ẩn chứa sự tức giận, hiển nhiên rất không hài lòng với Hàn Uy.

“Kiểm tra đi! Có cần tao cho mày mượn cái hột quẹt không?” Sở Hằng bật hột quẹt của mình đưa lại gần, xém tí nữa là trúng mặt Tô Nặc!

Đồ khốn! Tô Nặc tức giận trừng hắn một cái.

“Nó có vấn đề gì?” Hàn Uy quay đầu lại hỏi Đường Tiểu Ngữ.

Thành bại là do lúc này, Đường Tiểu Ngữ cúi đầu liếm phần mép của một lá bài.

La Lực vẫn im lặng đứng sau lưng chú Tiền nãy giờ, đột nhiên “phụt” một tiếng bật cười, động tác của cậu ta giống hệt một chú cún nhỏ. Còn bên kia, vẻ mặt của Sở Hằng đã biến sắc.

“Sao vậy? Sợ à?” Nhìn sự biến hóa trên mặt Sở Hằng, tảng đá trong lòng Hàn Uy đã được thả xuống.

“Bài này có mùi vị.” Đường Tiểu Ngữ đưa một lá bài cho chú Tiền, “Đắng ngọt mặn chua, cứ như vậy mà phân biệt thành từng nhóm khác nhau, người chia bài chỉ cần giả bộ vô ý liếm ngón trỏ một chút, sau đó dùng vài động tác nhỏ ra hiệu cho đối phương, nhắc nhở có nên rút bài hay không, đưa tay vuốt tóc là bài nhỏ, ngón trỏ ma sát vào nhau là bài lớn, còn mấy ám hiệu khác, nhìn thêm một lúc nữa tôi nhất định sẽ phát hiện ra được.”

Tô Nặc giật mình, âm thầm tán thưởng trong lòng, đúng là ngầu quá xá!

Chú Tiền chần chừ cầm lá bài poker, thấm ướt ngón tay rồi chạm lên lá bài, sau đó đưa lên miệng nếm thử, quả nhiên là ngọt, rõ ràng có người giở trò.

“Chuyện này là thế nào!?” Ông cụ hung hăng vứt lá bài xuống đất.

Người chia bài đã run lẩy bẩy, ngay cả đứng cũng không vững, bị người khác kéo tới phía trước rồi ném xuống đất.

“Nói!” Chú Tiền tức giận đến mức thở không nổi, “Sao lại làm loại chuyện này!?”

Người chia bài chỉ biết khóc rồi lắc đầu, không nói chữ nào. Thông đồng với người chơi, hậu quả nhất định rất nghiêm trọng, cho dù gan to thế nào cũng chỉ là một cô gái, cô ta đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

“Bỏ đi, chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi.” La Lực đỡ chú Tiền quay trở lại ghế bành, “Thay vì hỏi cô ấy, chúng ta hỏi một người khác thì hơn.”

Về phần người khác là ai, điều này đã rõ như ban ngày.

“A Hằng.” Ông cụ hiển nhiên cũng hiểu ý của La Lực.

“Sao tôi biết được chứ?!” Bị vạch trần, Sở Hằng lập tức chối bay chối biến, “Bộ bài có mùi thì do tôi làm à?”

“Chẳng lẽ bọn tao dùng thủ đoạn để mày thắng?” Hàn Uy cười lạnh.

“Cái này khó nói lắm nha.” Sở Hằng nhíu mày, “Nói không chừng là mày cố ý làm vậy để hãm hại tao trước mặt chú Tiền, tất cả đều là vở kịch của mày.” Người đi mua chuộc cô gái chia bài và nhân viên quản lí đều là người lạ, Sở Hằng không sợ bị phát hiện. Về phần ba người Mĩ hắn mời về, bọn họ đều có thế lực lớn chống lưng, không ai dám động đến.

Do tin chắc vào điều đó, Sở Hằng mới phách lối như thế.

Tô Nặc rất khâm phục độ dày của da mặt người này, so ra thì mình còn kém xa.

“Đồ ngốc.”

Tuy những lời này hơi thẳng thắn nhưng hoàn toàn chính xác.

“Mày nói cái gì?!” Sở Hằng nghe vậy thì lập tức nổi giận.

“Có sao nói vậy thôi.” Do có anh hai yêu quý ở đây, Tô Nặc không thèm nể mặt đối phương, “Xung quanh nơi này được lắp rất nhiều camera, có muốn tao cho mày xem lại khuôn mặt biến sắc lúc nãy của mày không? Rất đáng xem đó.”

Hàn Uy sờ sờ cằm, nín cười.

Sở Hằng cứng đờ, không trả lời.

“Nếu bộ bài này không có vấn đề gì thì tại sao lúc người ta liếm một chút, mày lại khẩn trương như thế?” Tô Nặc cố gắng làm cho âm thanh của mình trầm xuống, một là để ngụy trang, hai là để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông!

“Đi kiểm tra băng ghi hình.” Ông cụ bảo thuộc hạ đi kiểm tra.

Trong lòng Sở Hằng bắt đầu rối loạn, nói thật, hắn cũng không nhớ lúc đối phương liếm bài, biểu tình của mình trông thế nào. Trong vùng này, chú Tiền là người đức cao vọng trọng, nếu bằng chứng quá mức rõ ràng, mình khó mà chối tội được.

Một lát sau, một đoạn băng ghi hình và một cái laptop xuất hiện trước mặt mọi người.

“Mày không lo lắng thật sao?” Tô Nặc tiếp tục trình diễn khí chất đàn ông của mình, “Chúng ta đếm ngược từ về nào!”

“. . . . . . Đồ khốn!” Vài giây sau, Sở Hằng đột nhiên xoay lưng lại, tát người bên cạnh một cái, “Có phải mày lén lút làm chuyện này sau lưng tao không?! Nói!”

Hàn Uy nhếch miệng cười, lạnh lùng nhìn trò khôi hài trước mặt.

“Anh Sở, anh tha cho em đi.” Người nọ tất nhiên cũng hiểu ý, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng quỳ xuống đất khóc rống lên, nước mắt chảy tèm lem, sau đó còn tự tát mình một cái, “Đều do em nhất thời hồ đồ nên mới giấu anh đi tìm cô gái kia, anh Sở, em biết sai rồi.”

Tô Nặc mở to mắt, đây mới đúng là ảnh đế! Chung Ly Phong Bạch nhất định sẽ rất thích, nói không chừng còn có thể viết ra một bộ phim dành riêng cho hắn!

“Chú Tiền, lúc trở về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt.” Sau khi biểu diễn xong, Sở Hằng tỏ vẻ nhường một bước, “Về phần miếng đất kia, để đền bù cho sự sơ suất này, tôi sẽ nhường nó lại cho A Uy.”

Lời này coi như là nhận thua, ông cụ liếc nhìn Hàn Uy, muốn hỏi thăm ý kiến của hắn.

“Quyết định vậy đi.” Hàn Uy chừa cho hắn chút mặt mũi.

“Vậy cứ làm theo lời A Hằng.” Chú Tiền gõ bàn nói, “Chuyện này chấm dứt tại đây, sau này các ngươi nên quản lý người của mình tốt hơn!”

Sở Hằng nén giận, nói tạm biệt xong liền dẫn người của mình rời đi.

“Kích thích thật.” Trong phòng nghỉ, tim Tô Nặc vẫn còn đập thình thịch.

Tay của Đường Tiểu Ngữ đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Đúng rồi, cậu có bị thương không?” Tô Nặc sực nhớ tới cú đạp ban nãy của Hàn Uy, vội vàng chạy đến bên cạnh vén áo sơmi của Đường Tiểu Ngữ lên kiểm tra.

“Tôi không sao, chỉ phối hợp đóng kịch với anh Hàn thôi.” Đường Tiểu Ngữ an ủi, “Anh Hàn không có dùng nhiều sức như anh nghĩ đâu, là tôi cố tình té xuống ấy mà.”

“Đóng kịch?” Tô Nặc sửng sốt.

“Tôi và anh Hàn đều khẳng định đối phương có vấn đề, vì thế mới cố ý diễn cảnh đó cho bọn họ xem, khiến bọn họ tin rằng chúng ta đã bắt đầu luống cuống, như vậy bọn họ mới buông lỏng cảnh giác mà lòi cái đuôi ra.” Đường Tiểu Ngữ giải thích.

“Hai người bàn bạc với nhau lúc nào?” Tô Nặc càng nghe càng sửng sốt.

“Rất nhiều chuyện không cần bàn bạc với nhau, người thông minh chỉ cần trao đổi một ánh mắt là hiểu đối phương muốn nói gì rồi.” Hàn Uy cắt lời, đưa tay xoa đầu em trai, “Em không hiểu đâu.”

“Ý anh là nói em không thông minh?” Tô Nặc lập tức mất hứng.

La Lực bật cười, biểu tình này thật đáng yêu.

“Anh cười cái gì!?” Tô Nặc hung hăng trừng hắn.

“Đương nhiên là không, Nặc Nặc của anh rất thông minh.” Hàn Uy dỗ dành em trai.

“Đúng vậy, anh rất thông minh.” Đường Tiểu Ngữ cũng gật đầu đồng ý.

La Lực cười càng lớn hơn, cái này có gọi là người lớn dỗ trẻ nhỏ không?

Tô Nặc ù ù cạc cạc, cảm giác như mình bị phân biệt đối xử!

Vào những lúc như thế này nhất định phải gọi điện thoại cho chồng đẹp trai!

“Nặc Nặc.” Âu Dương Long lập tức bắt máy, “Anh cũng đang định gọi điện thoại cho em.”

“Có chuyện gì sao?” Đúng là tâm linh tương thông, đêm nay nhất định hợp thể một phen! Tuy rằng hơi ngượng ngùng một chút nhưng cảm giác rất sảng khoái!

“Vừa rồi có mấy tên côn đồ đi ngang một tiệm tạp hóa, bọn chúng có nói mấy câu. . . Thuốc nổ gì đó.” Âu Dương Long nói, “Anh thấy bọn chúng đi ra từ cao ốc Li Gong, tên cầm đầu là tên nhuộm tóc đỏ, có liên quan gì đến em không?”

Hả, sao anh biết em đang ở trong cao ốc Li Gong mà cái tên tóc đỏ kia không phải là cái tên vừa bị Sở Hằng đánh tơi bời hoa lá đó sao nhưng đây không phải là trọng điểm, Tô Nặc giật mình, “Thuốc nổ?”

Sắc mặt của Hàn Uy trầm xuống, giật điện thoại từ tay Tô Nặc.

“Anh Hàn.” Đường Tiểu Ngữ cũng trở nên căng thẳng.

La Lực vỗ vai cậu ta, ý bảo cứ bình tĩnh.

Một phút sau, Hàn Uy cúp điện thoại với sắc mặt tái xanh.

“Chuyện gì vậy?” La Lực hỏi.

“Nếu tôi đoán không lầm, Sở Hằng không cam tâm chịu thua, đêm nay sẽ phái người đến mảnh đất đó gài thuốc nổ.” Hàn Uy nói, “Nếu xảy ra cháy nổ, chính quyền nhất định sẽ nhúng tay vào, trận đấu này sẽ không còn nghĩa lí gì.” Tuy đã đăng kí tên công ty mới, nhưng dù sao bối cảnh cũng không sạch sẽ lắm, huống chi trong miếng đất kia chắc chắn có bảo vệ canh gác, nếu bảo vệ bị nổ chết, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Đúng là độc ác.” La Lực chậc lưỡi, “Muốn báo cho chú Tiền biết không?”

“Dù sao ông cụ chỉ là bên thứ ba, lúc trước mời ông ấy đến chỉ để đảm bảo tính công bằng của trận đấu. Bây giờ Sở Hằng ra ngoài phá, chú Tiền không tiện nhúng tay vào.” Hàn Uy nói, “Yên tâm đi, tôi tự có tính toán.”

“Anh tính cái gì chứ!” Tô Nặc nóng nảy nói, hắn chơi thuốc nổ đó!

“Không có gì.” Hàn Uy xoa đầu em trai, “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

“Không được, anh phải nói rõ ràng cho em biết!” Tô Nặc quyết hỏi cho ra lẽ, việc này liên quan đến sự an toàn của anh hai, không phải là chuyện đùa!

“Anh đã sớm phái người theo dõi Sở Hằng rồi.” Hàn Uy đành phải thừa nhận.

“Theo dõi hắn?” Tô Nặc giật mình, “Anh đã sớm biết hắn sẽ cài thuốc nổ?”

“Anh không biết, nhưng anh có thể chắc chắn một điều, hắn sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng như vậy.” Hàn Uy nói, “Yên tâm đi, hắn không làm gì được anh được đâu.”

“. . . . . Vậy, anh cũng phải cẩn thận một chút.” Tô Nặc tiếp tục dặn dò.

“Đi thôi, để anh đưa mọi người về nhà.” Hàn Uy cầm áo khoác lên.

“Khoan đã.” Tô Nặc bỗng nhiên nhớ tới một việc, “Cú điện thoại vừa rồi, anh ấy. . . . Đang ở gần đây?!” Chuyện này không hợp lí!

“Nó có ở gần đây cũng không thể đến đón em.” Hàn Uy nhéo lỗ tai em trai, “Anh sợ có người theo dõi, cho nên tất cả mọi người phải về bằng xe của anh.”

“Tại sao anh ấy lại ở gần đây?” Tô Nặc cảm thấy mình bị lừa dối! Không ngờ anh hai lại thông đồng với bạn trai của mình!

Điều này thật sự rất nghiêm trọng, có cảm giác phảng phất như “thầy giáo trường tiểu học cấu kết với phụ huynh làm việc xấu”!

“Em về hỏi nó là biết.” Hàn Uy đeo mặt nạ cho Tô Nặc, “Đi thôi.”

Tô Nặc vừa đi vừa lầm bầm.

Tại sao có thể như vậy được!

Hơi quá đáng rồi đó!

“Cậu về trước đi, coi chừng bị người khác theo dõi.” Hàn Uy vừa đi vừa gọi điện thoại cho Âu Dương Long, tuy khả năng này rất thấp, nhưng vì lợi ích của em trai, nhắc nhở một chút vẫn tốt hơn.

“Điện thoại của ai vậy?” La Lực vẫn còn trêu chọc Tô Nặc.

Tô Nặc dùng ánh mắt căm tức nhìn hắn.

“Sao lại đỏ mặt rồi?” Câu hỏi rất đáng bị đập.

Hàn Uy cúp điện thoại, kéo Tô Nặc ra sau lưng, thuận tiện trừng La Lực một cái.

La mặt sẹo cười ngả ngớn, “Chú đang bảo vệ một đứa con nít đấy à?”

Tô Nặc nghe xong càng giận hơn, sao anh hai không tuyệt giao với tên biến thái này chứ!

Đúng là quá phiền!

Đường Tiểu Ngữ cũng im lặng vòng qua người La Lực, đi đến bên cạnh Tô Nặc.

“Cậu cũng cảm thấy hắn rất đáng ghét phải không?” Tô Nặc cầm tay người đồng chí cách mạng.

Đường Tiểu Ngữ gật đầu.

Hiếm khi La Lực mới cảm thấy đả kích như vậy.

Bây giờ anh bạn nhỏ này không còn đáng yêu nữa rồi.

“Chúng tôi đưa cậu về nhà trước nhé?” Sau khi ngồi lên xe, Tô Nặc tháo mặt nạ xuống, quay sang hỏi Đường Tiểu Ngữ.

“Không cần, thả tôi ở một khách sạn nào đó là được rồi.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Tôi nói với anh Tử Ngạn là tôi về nhà, sáng mai mới quay lại.”

Hàn Uy gật đầu, nhấn ga phóng xe ra ngoài thành phố, sau đó rẽ qua rẽ lại rất nhiều khúc cua.

“Có ai theo đuôi đâu, chú làm gì mà rộn ràng quá vậy?” La Lực hỏi.

“Nếu trên xe chỉ có mình chú, có cho tiền tôi cũng không đi lòng vòng như vậy.” Hàn Uy vẫn nhìn thẳng về phía trước, “Bị người ta đánh chết cũng đáng.”

“Có cần ác như vậy không?” La Lực trề môi.

“Cậu muốn đến khách sạn nào?” Tô Nặc hỏi Đường Tiểu Ngữ.

“Khách sạn nào cũng được.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Tôi chỉ ở tạm một đêm thôi.”

Nếu là bình thường, Tô Nặc nhất định sẽ nhiệt tình mời đối phương về nhà mình, buổi tối sẽ điên cuồng tám về Khâu Tử Ngạn! Nhưng tình huống bây giờ không giống như trước kia, Đường Tiểu Ngữ vẫn chưa biết quan hệ của mình và ngài giám đốc, vả lại hình thức ở chung ban đêm của mình với chồng đẹp trai dĩ nhiên không thể thiếu màn hôn lưỡi!

Vì thế Tô Nặc rất trọng sắc khinh bạn mà im lặng.

Đúng là không có chút nghĩa khí nào.

Truyện Chữ Hay