Thân là minh chủ võ lâm, Tô Nặc có rất nhiều cảnh đánh nhau, nhưng do ngài giám đốc và Hàn Uy cực lực phản đối, những cảnh nguy hiểm đều chuyển giao do diễn viên đóng thế thực hiện.
Không thể đích thân ra trận thật là tiếc nuối mà.
Tô Nặc buồn bã thở dài.
Cảnh tiếp theo được quay vào ban đêm, tranh thủ thời gian rảnh rỗi, Tô Nặc và Đới An nhanh chân chuồn đến nhà một bác gái nào đó trong thôn ăn ké, tâm tình vô cùng sung sướng! Con cái của thím Trương đều ra ngoài làm việc, bình thường trong nhà chỉ có một mình bà, vì vậy bà rất thích Tô Nặc đến đây ăn cơm, thậm chí lúc đầu còn không chịu nhận tiền cơm, sau đó Đới An thuyết phục cả buổi mới chịu nhận.
Vì vậy có thể thấy, Tô Nặc quả nhiên là bảo vật của các thím, rất dễ khiến người ta yêu thương!
Phòng bếp tràn ngập hơi nước, Tô Nặc hít một hơi, cảm thấy sảng khoái đến mức không biết dùng từ nào để diễn tả! Đới An rửa tay, sau đó đi vào phòng bếp phụ giúp, Tô Nặc cũng chạy vào rửa chén giúp vui, khung cảnh hòa thuận vui vẻ đến chói mắt!
Tuy ngôn ngữ hơi khác nhau, nhưng may là tiếng địa phương ở đây cũng không đến nỗi khó hiểu, Tô Nặc vẫn có thể nghe hiểu tám chín phần.
“Hai người ra ngoài ngồi chơi đi.” Phòng bếp vừa nhỏ lại vừa nóng, Đới An ra lệnh đuổi người, “Những việc còn lại cứ để tôi, cậu và bác gái ra ngoài hóng gió đi.”
“Ái phi đảm đang quá!” Tô Nặc nhịn không được lên tiếng khen ngợi.
Cuộc sống này thật là tuyệt! Sau này có thời gian, mình sẽ cùng chồng đẹp trai đến đây! Anh cày ruộng, em dệt vải, đôi chim nhỏ trên cành cây kết thành đôi, phải nói là tốt đến mức không thể tốt hơn!
Trong khi hai người đang thư thả ăn uống, những người còn lại trong phim trường đều bị dày vò khổ sở, không những không được ăn bánh bao củ cải mà còn phải chịu đựng cơn giận của Chung Ly Phong Bạch!
“Khâu tiên sinh, anh đi khuyên đạo diễn một chút được không?” Các diễn viên nhỏ cảm thấy không thể chịu nổi nữa, tất cả đều gửi gắm hi vọng vào ngôi sao nổi tiếng Khâu Tử Ngạn.
“Cái tôi muốn là cảm giác thê lương, mấy người có hiểu cảm giác thê lương là gì không?” Chung Ly Phong Bạch cầm kịch bản hướng dẫn từng người, sau đó ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, “Phải tạo cảm giác như sông dài chảy về phía cuối trời dưới ánh chiều tà vậy!”
Má ơi! Cảm giác như sông dài chảy về phía cuối trời dưới ánh chiều tà là cái quái gì, sao anh không miêu tả trừu tượng thêm chút nữa đi! Trong thời gian nghỉ giải lao, các diễn viên đều giận nhưng không dám nói, mọi người tụ tập lại một góc tám điên cuồng, sau đó đều nhất trí cho rằng do gần đây chưa được thỏa mãn dục vọng nên đạo diễn Chung mới trở nên cáu kỉnh như thế! Do đó có thể thấy cái chuyện bíp bíp đúng là nguồn gốc của mọi tội ác! Nếu tình hình cứ phát triển theo chiều hướng này, đạo diễn nhất định sẽ lên cơn điên!
Đúng là khiến cho người khác phải thở dài một hơi.
“Hay chúng ta làm một hình nộm cao mét rồi dán hình tổng giám đốc Mục lên, sau đó đặt trong phim trường?” Diễn viên A đề nghị, “Cũng có thể chạm nổi D, nhìn được độ luôn, trông rất sống động!”
Sau đó diễn viên A liền nhận được ánh mắt khinh bỉ của những người khác! Cái ý kiến thối nát như thế mà cũng dám nói ra! Chưa tính đến việc ý tưởng này vừa nghĩ đã thấy kinh khủng, cho dù cho đạo diễn Chung có miễn cưỡng chấp nhận đi nữa, đến lúc đó thấy được mà sờ không được, không thể hôn môi kịch liệt không thể điên cuồng triền miên, nhất định sẽ càng khao khát hơn! Lúc đó mọi người còn có thể sống yên ổn nữa sao!?
“Lén lút viết một bức thư cho Mục tiên sinh được không?” Lại có người khác lên tiếng đề nghị, “Chúng ta có thể đi tìm biên kịch viết sao cho cảm động một chút, khiến cho tổng giám đốc Mục đọc xong liền tan nát cõi lòng, hận không thể lập tức bay đến đây!”
Sau đó mọi người lại tưởng tượng đến hàng loạt tiêu đề như 《Ở trong núi rừng sâu thẳm, có một người đàn ông lạnh lùng bị giày vò bởi tình yêu》, vì thế tất cả lôi đều được lôi ra bàn luận.
“Rõ ràng giám đốc Âu Dương cũng không ở đây, sao Nặc Nặc vẫn duy trì được trạng thái bình thường nhỉ?” Diễn viên C bối rối nói.
“Bởi vì Nặc Nặc là người lạnh lùng, cho nên không có nhiều ham muốn!” Tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú với đề tài này, lập tức nhỏ giọng bàn luận, “Nói không chừng nửa năm làm một lần là đủ.”
Có người hít một hơi, “Như vậy không phải giám đốc Âu Dương rất đáng thương sao?” Bên cạnh là một người đẹp ít ham muốn, mỗi tối chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, đây đúng là sự tra tấn lớn nhất đối với cánh đàn ông! Huống chi vừa nhìn là biết giám đốc Âu Dương thuộc loại dũng mãnh rồi!
“Không có chuyện đó đâu!” Mọi người đều tỏ vẻ phản đối, yêu nhau bằng tâm hồn mới đúng là tình yêu thật sự! Tình yêu thuần khiết như vậy với hợp với Nặc Nặc! Tình yêu trần tục chỉ làm bẩn tâm hồn trong trắng như đóa hoa của cậu ấy mà thôi!
“Tại sao nhân thịt của anh lại nhiều hơn của tôi?” Hiện giờ đóa hoa thuần khiến Tô Nặc đang ở trong nhà bếp của một người dân trong thôn tính toán chi li với người đại diện.
“. . . . . Sao tôi biết được.” Đới An vô tội nói.
Tô Nặc hung hăng cướp nửa cái bánh bao còn lại trong tay ái phi của mình, “Anh làm thêm một cái nữa đi.”
Đới An gần như muốn bật khóc, “Đừng có cướp đồ ăn của người khác chỉ vì muốn ăn nhiều thịt hơn!” Lỡ như bị phóng viên chụp được thì sao, thật không biết nên nói gì!
“Tôi không muốn diễn cảnh quay tối nay!” Tô Nặc vừa ăn vừa oán giận.
“Bộ có cảnh nào cậu muốn diễn sao?” Đới An phun ra một câu cực kì sắc bén.
“Có, là cảnh lần trước đánh Khâu Tử Ngạn!” Tuy ba ngày đã trôi qua, Tô Nặc vẫn cảm thấy rất sảng khoái.
“Cũng có phải do cậu có đánh đâu, toàn bộ đều là diễn viên đóng thế.” Đới An khinh bỉ nói.
“Nhưng tôi vẫn rất thích!” Tô Nặc lau miệng, “Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem đạo diễn Chung có đang nổi điên không.”
Đới An: . . . . .
“Cậu diễn kiểu gì vậy, quá giả tạo!” Chung Ly Phong Bạch ném kịch bản xuống đất, “Tôi muốn cậu biểu hiện tâm trạng phẫn nộ, sau đó đánh hắn thật mạnh cơ mà!”
“. . . . .” Diễn viên mới thấp thỏm lo sợ nhìn Khâu Tử Ngạn, Khâu Tử Ngạn là ngôi sao nổi tiếng, ai dám đánh chứ.
“Không sao, nếu cậu không biết diễn thế nào, cứ trực tiếp đánh thật mạnh là được.” Khâu Tử Ngạn trêu đùa giúp đối phương thả lỏng, “Đừng lo.”
“Qua đây, bây giờ cậu đánh tôi thử đi.” Chung Ly Phong Bạch nói.
“Hả?” Diễn viên mới cảm thấy vô cùng khó xử, ai dám đánh ông đạo diễn ngạo kiều này chứ.
“Nhanh lên.” Chung Ly Phong Bạch thúc giục, “Đầu tiên tát tôi một cái, sau đó đạp tôi ngã xuống đất! Nhớ phải diễn tả cảm xúc một cách chân thật nhất!”
Diễn viên mới hít một hơi, sau đó giơ tay lên tát hắn.
Đương nhiên đây chỉ là diễn xuất, thoạt nhìn cứ tưởng sử dụng rất nhiều lực, nhưng thật ra không có dùng sức nhiều. Chung Ly Phong Bạch thuận thế nghiêng sang một bên, sau đó đối phương định giơ chân lên đạp hắn, ai ngờ một âm thanh phẫn nộ bất chợt vang lên, “Cậu muốn chết phải không?!”
Mẹ nó!
Trong nháy mắt, thế giới liền trở nên im ắng.
Chung Ly Phong Bạch cũng lập tức im miệng.
Mục Thu hùng hổ xông tới, bộ dạng giống như chuẩn bị giúp vợ mình đánh nhau với người khác! Chung Ly Phong Bạch vẫn còn khiếp sợ, chỉ biết há miệng nhìn hắn, nhưng quần chúng xung quanh đã phản ứng kịp! Mọi người đều cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí còn vỗ tay! Tiếng vỗ tay vang lên như sấm!
“Sao anh lại tới đây?” Sau khi nghe tràng pháo tay của mọi người, rốt cuộc Chung Ly Phong Bạch cũng hoàn hồn.
“Nhớ em.” Giọng nói của Mục Thu rất trầm thấp.bg-ssp-{height:px}
Đạo diễn Chung lập tức đỏ mặt tía tai!
Trước mặt!
Nhiều người như vậy!
Mà anh lại dám nói!
Mấy câu thế này!
Đúng là!
Quá!
Không biết xấu hổ!
“Chân đỡ chưa?” Mục Thu vẫn nhớ đến vết thương của Chung Ly Phong Bạch.
“. . . . Không có gì.” Thấy mọi người xung quanh bắt đầu dỏng tai lên nghe, đạo diễn Chung đành phải bỏ dở cảnh quay, kéo Mục Thu về phòng mình.
Mọi người trong đoàn làm phim nhìn thấy toàn bộ quá trình đều sắp khóc đến nơi, cảnh tượng cẩu huyết như phim thế này thật khiến người ta cảm động, phải nói là chịu không nổi! Về phần hai người về phòng làm cái gì thì không cần nghĩ cũng biết!
Mấy cảnh cấm trẻ em này thật cảm động làm sao.
“Ai bảo anh tới đây?” Hai người vừa vào phòng, Chung Ly Phong Bạch đã bắt đầu rít gào.
“Chuyện công ty đã xử lí ổn thỏa nên anh mới đến đây thăm em.” Mục Thu ôm lấy vợ mình hung hăng hôn một cái, “Mấy ngày nay có nhớ anh không?”
“Không hề!” Chung Ly Phong Bạch trả lời một cách lạnh lùng!
Nhưng may là Mục Thu đã quen với tính cách của hắn, không những không cảm thấy tổn thương mà còn cảm thấy bà xã của mình đáng yêu vô cùng, vì thế liền đè Chung Ly Phong Bạch xuống giường hôn đắm đuối một lúc, sau đó mới thỏa mãn buông ra.
Đây mới đúng là cuộc sống của người đàn ông thành đạt!
“Anh nặng quá.” Chung Ly Phong Bạch đỏ mặt đẩy hắn ra, ngồi dậy sửa sang lại quần áo.
“Còn muốn đến phim trường nữa không?” Mục Thu hỏi.
“Đương nhiên!” Đạo diễn Chung căm tức nhìn hắn, “Anh ở yên đây chờ tôi! Nếu anh dám bước ra ngoài, tôi sẽ lập tức ly hôn với anh!”
“Không quấy rối cũng không được ra sao?” Mục Thu rất muốn nhìn thấy người yêu mọi lúc mọi nơi!
“Không!” Chung Ly Phong Bạch lấy gối ném vào mặt hắn! Không cần nghĩ cũng biết nếu để Mục Thu ra phim trường, hắn nhất định sẽ quấy rối! Cho dù không quấy rối cũng sẽ bị đám người trong đoàn làm phim bu lại vây xem! Bạn trai của ông đây sao có thể để người khác muốn nhìn thì nhìn! Có phải khỉ trong sở thú đâu!
“Được rồi.” Mục Thu đành phải thỏa hiệp, “Vậy anh ở trong này ngủ một lúc, thức suốt đêm chạy đến đây nên hơi mệt.”
Nhìn cái cằm lún phún râu và ánh mắt mệt mỏi của Mục Thu, đạo diễn Chung cảm thấy có chút đau lòng.
Vì thế hắn liền nhào tới hôn lưỡi suốt năm phút?
Làm gì có chuyện đó! Chung Ly Phong Bạch không phải là Tô Nặc!
Trên thực tế đạo diễn Chung chỉ tức giận “hừ” một tiếng, sau đó liền quay đầu bỏ đi!
Bởi mới nói những thanh niên nho nhã thế này, một khi đã trở nên ngạo kiều thì sẽ làm những chuyện người khác không bao giờ tưởng tượng nổi.
Cùng lúc đó, Tô Nặc đã quay lại phim trường, đại khái cũng nghe được câu chuyện《Một vị tổng giám đốc vượt ngàn dặm để đến đây gặp người yêu của mình — Câu chuyện tình yêu thật cảm động, hâm mộ quá đi thôi》!
“Tổng giám đốc Mục đã đến đây?” Đới An nghe xong cũng giật mình.
“Đúng vậy! Trông vừa mệt mỏi vừa tiều tụy vừa phong trần, vừa nhìn là biết đã thức suốt đêm phi ngựa đuổi tới đây!” Diễn viên quần chúng còn đang chìm đắm trong nhân vật tưởng tượng của mình, không nhịn được mà nhớ đến gương mặt của Mục Thu!
phong trần: tương tự như “bụi đời”, từng trải, đầy đặn sương gió.
“. . . . .” Tôi cũng muốn gặp chồng giám đốc đẹp trai của mình! Tô Nặc ghen tị nghĩ.
Ái phi rất thông minh, lập tức đọc được suy nghĩ của Tô Nặc từ đôi mắt ti hí của hắn, vì thế nhanh chóng kéo người ngồi xuống một gốc cây, “Muốn tôi lấy một chai ngân nhĩ ướp lạnh cho cậu không?”
“Không.” Tô Nặc thở dài trong lòng, suy nghĩ chỉ là suy nghĩ mà thôi! Anh ấy rất bận rộn.
“Gia, cậu không sao chứ?” Đới An có chút lo lắng.
Nhìn gương mặt sốt ruột của ái phi, Tô Nặc bật cười, “Dĩ nhiên là tôi không sao.”
“Cậu chắc chứ?” Đới An lo lắng hỏi lại lần nữa.
“Chắc mà.” Tô Nặc thành thật thừa nhận, “Chỉ hơi nhớ anh ấy một chút thôi, không có gì đâu.”
Nhớ một chút mới là lạ! Nửa đêm còn ôm người ta gọi chồng ơi chồng à!
Đới An nhịn không được cảm thấy đồng tình với Tô Nặc.
“Đi thôi, thay quần áo chuẩn bị quay phim.” Tô Nặc đứng lên, “Quay xong nhanh một chút, sau đó chúng ta đi tìm gì đó ăn.”
Cho dù không có giám đốc đẹp trai bên cạnh, ít nhất việc nằm dưới ánh trăng ăn khoai lang nướng ngọt ngọt mềm mềm cũng có thể miễn cưỡng xem như hạnh phúc!
Dù sao thì. . . . Dân ăn hàng là một loại sinh vật rất dễ thỏa mãn!
Tô Nặc hít hít mũi, cảm thấy mình thật sự rất hiểu chuyện.