Biên dịch: Lam
Sáng hôm sau sau khi tỉnh dậy, tôi bất ngờ phát hiện, Hướng Đông đã sớm nên đi làm lại vẫn đang ở nhà. Hướng Đông nhìn thấy tôi, cũng không nói gì, chỉ xới hai chén cơm đầy, đặt lên bàn, cúi đầu bắt đầu ăn.
Tôi ngồi vào bên cạnh bàn, cầm lấy chiếc đũa, nghi hoặc hỏi: “Anh như thế nào còn chưa đi? Hôm nay không đi làm?”
Hướng Đông ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, nói: “Một chốc nữa sẽ đi, anh báo với công ty đến muộn.”
“À” tôi gật đầu, không lên tiếng nữa.
Sau khi cơm nước xong, tôi đi vào phòng sách, mở máy tính, lại bắt đầu nghĩ luận văn của tôi nên viết như thế nào. Còn chưa nghĩ ra manh mối gì, Hướng Đông đã đi đến, ngồi vào ghế bên cạnh, rầu rĩ hút thuốc, sắc mặt chẳng biết làm sao, thoạt nhìn có phần tiều tụy.
Lúc hút gần hết một điếu thuốc, Hướng Đông đem tàn thuốc dụi đi, nói: “Diệc Thiên, em không muốn anh lưu lại bồi ở bên cạnh em sao?”
“Ừ?” Tôi bỗng chốc đột nhiên không kịp phản ứng, qua một lúc mới hiểu Hướng Đông đáng nhắc đến chuyện tối hôm qua. Tôi nghiêng đầu sang bên, nhìn anh, nói: “Em cũng không phải trẻ con, cần anh ở cùng.”
Hướng Đông cúi đầu, hai tay kéo phần nệm trên ghế, hỏi: “Lần này anh đi, đến tận nửa năm, một mình em không tịch mịch sao?”
Tôi cười cười, nói: “Làm sao như thế? Anh cũng không phải không biết, em thích ở một mình.”
“Thật ư?” Thanh âm Hướng Đông nghe thật rầu rĩ, hỏi: “Vậy ý của em là không cần anh lưu lại cùng em, để anh tiếp nhận điều động của công ty?”
“Đúng vậy.” Tôi buồn bực trả lời, lời này ngày hôm qua không phải tôi đã nói qua sao, giờ còn phải xác nhận lại hết lần này đến lần khác sao.
“Được!” Hướng Đông gật đầu, nói: “Anh hiện tại liền nói với công ty anh đồng ý lệnh điều động!” Nói xong cũng không chờ tôi trả lời, đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi tiếp tục suy nghĩ luận văn của mình, thật vất vả mới nghĩ ra được chút đầu mối, vội vàng gõ ra, không viết được bao nhiêu thì lại mắc kẹt. Tôi đứng lên, muốn đi ra ngoài uống nước, vừa kéo cửa một cái, liền thấy Hướng Đông đứng ở cửa. Tôi hoảng sợ, hỏi: “Anh sao lại đứng chỗ này? Không đi làm sao?”
Sắc mặt Hướng Đông thoạt nhìn chẳng biết sao có phần biến thành màu đen, giống như là có hận thù với ai, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi! Ai nói không đi! Anh đi ngay lập tức!” Nói xong xách cái cặp lên, ra đến cửa, dừng bước, lại xoay người trở lại, trừng mắt nhìn tôi, hung dữ nói: “Anh đã gọi điện thoại cho công ty, mười ngày sau sẽ lên đường! Em vui rồi chứ!”
Cũng không chờ tôi trả lời, đi nhanh ra ngoài, cửa chống trộm vang ra một tiếng “RẦM” thật lớn, chấn động đến mức con heo nhỏ treo sau cửa cũng rơi cũng xuống đất.
Mấy ngày tiếp theo, Hướng Đông cả ngày đi sớm về trễ. Mỗi buổi sáng đều là tôi chưa tỉnh dậy anh ấy đã đi rồi, buổi tối trở về trông thấy tôi cũng không nói chuyện, chui vào phòng đọc sách làm việc, bận bịu thẳng cho đến khuya, tôi cũng không biết anh ấy khi nào thì trở về phòng, nhìn bộ dạng anh ấy phỏng chừng là muốn nhanh một chút đem công việc bàn giao lại hết. Tôi vẫn tiếp tục cuộc sống gần như chẳng có gì thay đổi mỗi ngày, viết luận văn, lên lớp, xem TV, đi ngủ…
Mười ngày chớp mắt đã đi qua, hành lý Hướng Đông cũng sớm đã đóng gói thật tốt gửi vận chuyển đi rồi, chỉ còn lại mấy thứ quan trọng mang theo bên người. Trước khi đi một đêm, Hướng Đông trở về từ sớm, vào nhà một câu cũng không nói, liền ôm tôi vào phòng ngủ, đặt ở trên giường hôn điên cuồng.
Bởi nụ hôn của Hướng Đông, tình dục bị khiêu khích dâng lên rất nhanh, suốt cả mười ngày đều không có gần gũi, tôi cũng khỏi có chút khó nhịn, không đợi Hướng Đông tiến vào, đã đưa tay ôm lấy lưng Hướng Đông, đem cơ thể kề sát lên, sau đó liền bị thân nhiệt quen thuộc xâm nhập mạnh mẽ…
So với dĩ vãng đã qua thì động tác của Hướng Đông hôm nay, đặc biệt điên cuồng mãnh liệt, mà tình sự đã quen thuộc từ lâu làm cho người ta cảm thấy đêm nay, cũng có lẽ kích thích hơn nhiều so với dĩ vãng …
Sau khi tình cảm mãnh liệt lắng yên, Hướng Đông ôm tôi, đầu đặt trên vai của tôi, khẽ nói: “Diệc Thiên, nếu em muốn anh lưu lại, liền hôn nhẹ lên mặt anh đi. Em hôn một cái là được, ngày mai anh lập tức báo công ty không đi nữa!”
Tôi mệt mỏi hé nửa đôi mắt, vỗ vỗ bờ vai anh ấy, trả lời: “Nói cái gì vậy? Cơ hội ngon lành vì sao lại không đi! Ngủ đi, đừng nghĩ vớ vẩn nữa! Ngày mai em tiễn anh ra ga.” Sau khi nói xong, tôi chậm rãi khép mắt mắt lại, chỉ chốc lát sau, liền chìm vào trong giấc mộng.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, trong phòng không nghe thất một chút tiếng động, tôi nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi, xe Hướng Đông phải đi đã sớm xuất phát rồi. Tôi vội vàng đứng lên mặc quần áo, quay đầu nhìn thấy tờ giấy bị đè trên cái bàn bên giường, trên giấy là nét chữ Hướng Đông, chỉ nói mấy cây ngắn ngủi:
Anh đi đây, cháo nấu nhừ rồi, hâm nóng rồi ăn. Trong tủ lạnh có sữa bò, sau này anh không làm điểm tâm cho em được, tự em hâm nóng, mỗi ngày uống một bình, không được lười biếng bỏ bữa sáng. Khi anh không có ở nhà, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho anh. Chú ý giữ gìn sức khỏe, chờ anh về.
Hướng Đông.
Tôi cầm tờ giấy, không biết tại sao trong lòng lại có chút mất mát, tối hôm qua rõ ràng đã nói muốn đưa anh ấy đi, anh ấy sao không đánh thức tôi dậy chứ. Ngồi trên giường một lúc, tôi mới chậm rãi mặc xong quần áo. Đặt trên chiếc bàn trong nhà bếp vẫn là nồi cháo kê tôi yêu thích, tôi múc một chén sau khi hâm xong. Vẫn là hương vị quen thuộc, nhưng chẳng biết sao không có cái gì có cảm giác ngon miệng, húp hai ngụm qua loa liền buông chén.
Sau khi cơm nước xong, theo thói quen bật máy tính, mở luận văn ra, nhìn đến ngẩn người. Gần giữa trưa thì Hướng Đông gửi đến một tin nhắn, một dòng chữ ngắn ngủi:
Tôi ngây ngốc nhìn, trả lời theo bản năng:
Tôi nhìn di động đợi cả nửa ngày cũng không thấy Hướng Đông hồi âm, có thể bởi vì vừa đến nên rất bận chăng, tôi đoán vậy. Buông di động xuống, tiếp tục xem luận văn của mình, nhìm chằm chằm từng chữ trên màn hình hồi lâu, rõ ràng là đọc từng câu từng chữ, vì sao cuối cùng trong đầu lại trống rỗng? Quên đi, có lẽ nên làm chút việc khác để bản thân nghỉ ngơi một chút là tốt nhất, đọc trong thời gian dài quá, bản thân sắp thành hồ đồ rồi.
Làm cái gì cho tốt đây? Ừ, phải đi tưới nước cho mấy nhóc “cỏ” thôi. Tôi đứng lên, lên sân thượng cầm lấy bình phun nhỏ tưới cho từng chậu “cỏ” đến hết nước, rồi lại cầm một cái khăn thấm nước, cẩn thận lau chùi từng chiếc lá xanh biếc.
Một ngày cứ như vậy ì à ì ạch mà trôi qua, đêm đến một mình một người, ôm một cái gối đầu trong ngực, tựa vào ghế sôpha xem TV. Ngôi sao quen thuộc ở nơi này đang nói về chuyện xưa của mình, cả những chuyện nho nhỏ hết sức phiến tình cũng nói, người chủ trì thỉnh thoảng lại trêu đùa một câu, có câu hỏi liên quan tới tình cảm thì nắm lấy không buông. Tôi thấy kỳ lạ, vì sao mọi người đối với sinh hoạt cá nhân hay chính xác mà nói là về phương diện quan hệ nam nữ của các ngôi sao, cảm thấy hứng thú như vậy. Những chuyện như thế từ trước đến nay chính là nội dung không thể thiếu trên những tạp chí tiêu khiển và chương trình giải trí, thời đại này con người luôn coi trọng quyền riêng tư, nhưng đối với sinh hoạt cá nhân nhân vật của công chúng thì lại nói rất hăng say. Không biết có phải nói như vậy, sẽ cảm thấy rằng ngôi sao bất quá cũng chỉ là một con người bình thường, để thỏa mãn tâm lý khó chịu vì sự bất công của mình, cả tâm lý cho phép mỗi người đều có thể dòm ngó chuyện bí mất của người khác hay không?
Chuyển đi chuyển lại, không thấy có chương trình nào có ý nghĩa một chút, tiếu lâm nhàm chán, phiến tình nhàm chán, còn có múa hát nhàm chán…
Tôi có chút phiền muộn mà tắt TV, rửa mặt đi ngủ, không biết có phải nguyên nhân là do khí trời trở nên lạnh, nhiệt độ trong phòng buổi tối hơi thấp, mặc dù đắp chăn, nhưng vẫn cảm thấy có chút lạnh…
Hết chương