Chuyển ngữ: Trà Hương
Biên tập: Chjcbjbj
“Địa y thật kì diệu.” Tiểu Mễ nói với Trần Niệm.
Trần Niệm cúi đầu thu dọn bàn học, thời gian đếm ngược tới kỳ thi tốt nghiệp chỉ còn là con số hàng đơn vị, rất nhiều sách phải chuyển dần về nhà.
“Nấm kết hợp với rêu, một bên hấp thu chất dinh dưỡng, một bên quang hợp, sinh ra địa y. Nếu tách một trong hai ra, hai bên sẽ không thể sinh tồn độc lập, đều sẽ chết.”
Trước mặt, Tăng Hảo đang thu cặp xách quay đầu lại: “Tiểu Mễ, cậu dạt dào tình cảm như vậy, không yêu sớm thật lãng phí. Mấy ngày cuối có định tranh thủ đáp chuyến xe cuối cùng không?”
Tiểu Mễ đá ghế của cô, nói: “Đại học còn nhiều cơ hội mà.”
“Chưa chắc đâu.” Tăng Hảo nói, ánh mắt vô thức liếc sang bên kia.
Tiểu Mễ hiểu ý, cười nói: “Cậu đã có người trong lòng rồi chứ gì.”
Tăng Hảo không giấu giếm: “Đợi khi nào thi xong, mình sẽ cưa Lý Tưởng.”
“Uầy! Vậy chắc cậu cũng đăng ký nguyện vọng vào đại học ở Bắc Kinh chứ gì?!” Gần cuối kỳ, không khí chia xa càng rõ ràng, ai cũng muốn lôi kéo nhiều bạn đến cùng thành phố với mình.
“Đúng, mình không muốn ở lại thành phố này, mình ghét con người nơi đây.” Tăng Hảo nói. Dù là Hồ Tiểu Điệp quá cố, cô, hay Trần Niệm bị bắt nạt, ánh mắt thờ ơ, không quan tâm của mọi người vẫn rõ mồn một.
Tăng Hảo: “Khi nào lên đại học, mình sẽ ăn mặc thật đẹp, học cách trang điểm, học cách phối đồ, tham gia nhiều đoàn thể xã hội, quen nhiều bạn tốt.”
Tiểu Mễ cũng hưởng ứng, cô quay đầu nhìn Trần Niệm lúc này đang cất sách vở: “Niệm, lên đại học cậu nhất định sẽ là hoa khôi của cả khoa.”
Trần Niệm lười nhác ngước mắt lên: “Vì khoa toán hoặc khoa vật lý chỉ có mình mình là nữ sao?”
Tăng Hảo phì cười, nhéo mặt Trần Niệm: “Ngốc bẩm sinh mà!”
Trần Niệm nhẹ nhàng quay mặt qua chỗ khác.
Tiểu Mễ cười ha ha: “Không phải hoa khôi của khoa, mà là hoa khôi giảng đường, hoa khôi giảng đường!!! Niệm, cậu học trường kỹ thuật, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Cậu đã nghĩ ra mình thích kiểu con trai nào chưa?”
Trần Niệm bỏ cuốn từ điển Oxford vào cặp rồi kéo khoá, khẽ nói: “Mình giết người, anh ấy phóng hoả giúp mình.”
Tiểu Mễ: “…”
Tăng Hảo: “…”
Trần Niệm: “Nhưng mình sẽ không giết người, anh ấy cũng không phải phóng hoả.”
Tăng Hảo huých tay cô: “Truyện cười nhạt quá đấy! Ý cậu là tên đó phải yêu cậu đến mức sẵn sàng chết hả, nhưng bây giờ làm gì có người như vậy?”
Tiểu Mễ nói: “Cậu còn học được thói lưu manh cơ đấy… Trời ơi, nói cứ như thật vậy.”
“Coi mình như… trẻ con. Mình đi tới đâu, anh ấy sẽ… theo tới đó. Không thấy mình, anh ấy sẽ không yên tâm. Không thấy anh ấy, mình cũng sẽ… không an lòng.” Trần Niệm nói.
“Niệm, hai người là cá hề và hải quỳ à?” Tiểu Mễ cười. “Hay là địa y?”
“No, no, no!” Tăng Hảo lắc đầu, “Cứ giữ quan điểm này, cậu sẽ khó mà có hạnh phúc lâu dài đâu. Hai người yêu nhau, quan trọng là phải ngang hàng, khác với kiểu cha và con gái, cũng chẳng phải anh em; phải có không gian và tự do. Suốt ngày dính lấy nhau không ổn đâu, cậu nên sửa lại cách suy nghĩ đi.”
“Ừ.” Trần Niệm nói.
Ba người thu dọn xong xuôi rồi ra khỏi lớp học, Tăng Hảo đề nghị, “Mai nghỉ một ngày, bọn mình rủ Lý Tưởng đến miếu Văn Khúc Tinh thắp hương đi.”
Tiểu Mễ nói: “Ngay cả cậu mà cũng vái Bồ Tát ư?”
“Chủ yếu lên núi thư giãn, rồi vòng qua phố ăn vặt một vòng thôi.”
“Đừng, trời nóng thế này, cẩn thận ăn vào đau bụng, kỳ thi quan trọng hơn. Thi xong muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”
“Vậy đến khu vui chơi sau núi chắc được chứ?”
“Được. Mình muốn đập chuột. Niệm, cậu đi cùng đi.”
Từ xa, Trần Niệm đã thấy bóng người đứng đối diện cổng trường, cô lắc đầu: “Mình không đi đâu.”
“Sao lại không đi, mọi người cùng tham gia mà.” Tăng Hảo nói.
Trần Niệm khịt mũi: “Hình như mình hơi… cảm, phải uống thuốc, mai ở nhà nghỉ ngơi.”
“Ừm, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, phải uống thuốc với nước nhé, nếu không để đổ bệnh thì phải mất một tuần mới khỏi đấy, mấy ngày cuối đừng hòng ôn tập.”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Trần Niệm tạm biệt họ ở cổng trường.
Cô cứ thế đi thẳng, đến bãi đất hoang bên con phố mới dừng lại, xoay người nhìn.
Cậu thiếu niên Bắc Dã bước tới.
Cô nghiêng người, lưng hơi cong xuống, đeo chiếc cặp nặng nề hệt như vỏ ốc sên. Mảng áo nơi đầu vai thấm đẫm mồ hôi, nhăn nhúm dính sát vào da thịt.
Bắc Dã tiến lên cởi chiếc cặp trên vai cô xuống.
Cô đứng thẳng người, đi theo cậu.
Cô nói: “Ngày mai được nghỉ.”
Bắc Dã: “Một ngày à?”
“Ừ.”
“Muốn ôn tập hay ra ngoài chơi?” Cậu hỏi.
“Ra ngoài chơi.”
“Được.”
Mỗi người một nơi, bình an vô sự.
Đi một đoạn, Bắc Dã hỏi: “Người em gặp hồi trưa chính là tên cảnh sát em quen à?”
“Đúng vậy.”
“Anh ta tìm em có việc gì?”
“Anh ấy nói phải cảnh giác những bạn nam bằng tuổi. Anh ấy còn nói…”
Bắc Dã hỏi: “Nói gì nữa?”
Trần Niệm đáp: “Không nên cùng về nhà với con trai. Không nên đi những nơi vắng người.”
Bắc Dã không nói gì. Một lúc sau có lẽ nhận ra cô đang chờ mình nói tiếp, vì vậy cậu hỏi: “Thế mà em còn đi theo anh.”
Trần Niệm cúi đầu, hơi dẩu môi nói: “Đi theo cũng đi rồi, thì sao nào?”
Bắc Dã cười rất nhẹ.
Trần Niệm nói: “Mọi người bảo Ngụy Lai bị… rồi giết. Trước đó cũng xảy ra vài vụ tương tự. Là do một người gây ra, tuổi khá trẻ, cùng trang lứa với chúng ta.”
Bắc Dã im lặng hồi lâu, một lát sau đột nhiên hỏi: “Em không sợ anh là tên hung thủ kia sao?”
Trần Niệm lắc đầu: “Không sợ.”
Bắc Dã quay đầu nhìn cô, tròng mắt tối đen: “Nếu anh thật sự là người đó, em cũng không sợ ư?”
Trần Niệm bình tĩnh nhìn anh, lại lắc đầu: “Không sợ.”
Bắc Dã không nói gì, sau một hồi mới nói: “Đồ ngốc.”
Trần Niệm ngắt một nhành cỏ đuôi chó, vân vê trong lòng bàn tay, chậm rãi đi sau lưng cậu.
Ngẫm nghĩ một lát, cô khua nhành cỏ đuôi chó mỏng manh cù lòng bàn tay cậu, cậu giật mình, rụt tay lại quay đầu nhìn cô, hừ một tiếng như người lớn không chấp mấy trò vặt của trẻ con, đi tiếp.
Trần Niệm lại đuổi theo cù cậu.
Cậu hỏi: “Làm gì vậy?”
“Ngày mai anh dẫn em đi đâu chơi?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
“Ồ.” Trần Niệm đi bên cạnh Bắc Dã, cầm nhành cỏ đuôi chó xù lông cù vào lòng bàn tay cậu. Cậu quen dần, thờ ơ, mặc cô nghịch ngợm.
“Nơi chúng ta đi có vui không?”
“Em nói thử xem.” Cậu hỏi lại.
“Vui chứ.” Cô đáp.
“Sao em biết là vui?” Cậu hỏi lại.
“Em biết.” Cô trả lời.
“Ha, em là thần tiên hả?”
“Không phải thần tiên, nhưng em biết.”
Cho dù rất nhiều năm trôi qua, Trần Niệm vẫn có thể nhớ rõ từng đoạn đối thoại giữa cô và Bắc Dã. Cô ít nói, cậu cũng nói không nhiều. Phần lớn thời gian họ chỉ lặng lẽ đi về phía trước, tựa như hai kẻ xa lạ không buồn để tâm đến nhau.
Rất nhiều năm sau nhớ lại, đoạn đối thoại ngẫu nhiên này vừa nhàm chán vừa ngu ngốc, nhưng lạ kỳ thay, dù rất nhiều năm trôi qua, Trần Niệm vẫn nhớ rõ tâm trạng của mình mỗi khi trò chuyện với Bắc Dã, tựa như mặt hồ trong suốt gợn sóng vậy.
…
Trịnh Dịch hoàn thành nhiệm vụ liền trở về, mới bước vào đại sảnh, đồng nghiệp lập tức gọi anh: “Đi mau lên, đội trưởng Phan bảo họp.”
Trịnh Dịch không kịp uống nước đã chạy vào phòng họp.
Lão Dương – người phụ trách hai vụ án cưỡng hiếp tháng trước – đang báo cáo: “… Giữa mùa mưa, hai nạn nhân đều bị tấn công lúc đi lại một mình giữa đêm tối. Vì tiếng mưa rơi khá to, không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, lại cầm ô nên tầm nhìn bị hạn chế.”
Bác sĩ pháp y Tiểu Chu bổ sung: “Kẻ tình nghi mặc áo mưa che mặt, lúc người bị hại giãy giụa, móng tay cào được một ít nhựa cao su.”
Lão Dương nói: “Là loại áo mưa phổ thông, chúng tôi không tìm thấy manh mối có lợi nào… Hai nạn nhân phản ánh, đối phương rút dao uy hiếp họ, ngoài ra trong quá trình thực hiện hành vi xâm hại, họ có cảm giác hắn khá trẻ, cao, gầy. Sau khi phân tích, chúng tôi cho rằng kẻ bị tình nghi có độ tuổi từ mười bảy đến mười chín, rất có thể là bạn cùng trang lứa với hai cô gái. Nhưng vì người bị hại báo cảnh sát quá muộn, chúng tôi không thể tìm ra nhiều manh mối hữu hiệu cho lắm.”
Có người nói: “Sau hai vụ án này không có ai khác báo cảnh sát nữa.”
Lão Dương nói: “Người bị hại tuổi còn nhỏ, một phần trong số họ chắc hẳn lựa chọn im lặng.”
Đội trưởng Phan hỏi: “Vậy còn thi thể phát hiện lần này thì sao, mọi người thấy thế nào?”
Trịnh Dịch rón rén đi dọc theo rìa phòng, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống.
Lão Dương nói: “Chúng tôi cho rằng kẻ gây án rất có thể là cùng một người.”
Anh quay sang nhìn bác sĩ pháp y Tiểu Chu, nói: “Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy cổ tay, vai và chân của nạn nhân có vết thương cùng vết bầm tím để lại do giãy giụa, bộ phận sinh dục bị thương, âm đo có vết rách mới, trong cơ thể không lưu lại tinh dịch, rất có thể hung thủ đã sử dụng bao cao su, tình huống này tương tự với hai vụ án cưỡng hiếp đã xảy ra trước đó. Có điều bởi vì nguyên nhân thời tiết nóng bức ẩm ướt, thêm vào đó thi thể bị chôn dưới lớp bùn đất ven bờ sông, rất khó phán đoán chính xác thời gian tử vong, có thể vào khoảng trung tuần tháng này, mùng Mười tháng Năm đến Mười sáu tháng Năm. Nạn nhân mất tích vào ngày Mười hai tháng Năm, suy ra nạn nhân chết vào ngày Mười hai đến Mười sáu.”
“Trịnh Dịch, cậu thì sao?”
Trịnh Dịch nói: “Ba mẹ nạn nhân mải làm ăn, không quản lý con gái, hoàn toàn không biết vào ngày Mười hai con mình ra khỏi nhà vào lúc nào, đi đâu. Hôm đó, họ nói con gái mình từng gọi điện thoại cho Từ Miểu.”
Lão Dương: “Từ Miểu? Có phải cô gái lần trước cùng nạn nhân bắt nạt người khác, sau đó bị báo lên Cục Cảnh sát không?”
“Phải, em đã hỏi Từ Miểu, hôm ấy nạn nhân gọi điện rủ cô bé ra ngoài chơi, nhưng Từ Miểu đang học ở trường nên đã từ chối, cũng bảo nạn nhân về sau đừng gọi đến nữa.” Trịnh Dịch nói, “Hai đứa từng là bạn thân, cùng nhau kết bè đi kiếm chuyện đánh lộn. Nhưng sau sự việc lần trước, ba mẹ con bé quản lý con nghiêm hơn, giám sát chặt chẽ thời gian đi học tan lớp, thi thoảng còn đến trường vào giữa giờ học để xem con gái có trốn học không. Từ Miểu gần như tuyệt giao với nạn nhân.”
Nói tới đây, Trịnh Dịch nhớ tới, Từ Miểu từng vô tình nói một câu: “May mà tôi nghe lời ba mẹ không tiếp tục gây chuyện, bằng không chính tôi cũng gặp chuyện không may.”
Trịnh Dịch khó hiểu: “Câu này của em có ý gì?”
“À, không có ý gì, chỉ là ảo giác mà thôi.”
“Ảo giác gì vậy?”
“Cảm giác Ngụy Lai bị giết vì có người hận nó.”
Lúc ấy, Trịnh Dịch không nói gì, Từ Miểu lại nói tiếp: “Chẳng qua, nghe nói nó bị cưỡng hiếp nên tôi có ảo giác như vậy.”
Trịnh Dịch nhìn các đồng nghiệp đang ngồi ở đây, dè dặt: “Theo tôi thấy, trước mắt không nên gộp chung những vụ án này làm một. Có một điểm khiến tôi luôn chú ý.”
“Điểm nào?” Lão Dương hỏi.
“Quần áo và giày của nạn nhân ở đâu?” Trịnh Dịch hỏi, “Vì sao phải cởi giày và quần áo khỏi thi thể nạn nhân? Người chết là dân địa phương, có người thân có bạn bè, không lý nào khi cởi giày và quần áo của người chết lại cản trở cảnh sát đoán định thân phận con bé.”
Mọi người im lặng trong chốc lát, lão Dương nói, “Xét theo góc độ tâm lý học, việc cởi quần áo này có ý nghĩa muốn làm tăng thêm sự nhục nhã đối với nạn nhân.”
Trịnh Dịch bắt lấy sơ hở: “Nói vậy nghĩa là hung thủ có thù oán cá nhân với nạn nhân?”
Lão Dương khựng lại một lát rồi lắc đầu: “Chưa chắc. Cũng có thể bản thân kẻ tình nghi có tâm lý thù ghét phụ nữ, đây là điều thường gặp trong các vụ án cưỡng bức liên hoàn trước đó.”
“Vậy…” Trịnh Dịch còn chưa nói xong, bác sĩ pháp y Tiểu Chu đã ra hiệu cho anh.
“Có một điều chúng tôi đã bàn bạc trước khi cậu đến, có thể cậu chưa nghe được.” Tiểu Chu nói, “Chúng tôi cũng phát hiện trong móng tay của nạn nhân lần này – tức cô Ngụy Lai, có một mảnh vụn áo mưa. Sau khi tiến hành đối chiếu phân tích với hồ sơ của chúng tôi và hai nạn nhân trước đó, mảnh vụn ấy cùng thuộc một chiếc áo mưa.”