Chuyển ngữ: Vickiee Lương
Biên tập: Loyal Pang
Trời đã tối. Bắc Dã đến từng nhà hỏi thăm, cuối cùng tìm được con ngõ kia.
Đêm đen như mực, cặp, sách giáo khoa, hộp bút, điện thoại di động, váy, dây chìa khóa của Trần Niệm nằm tán loạn trên đất. Cậu giúp cô nhặt đồ lên, quấn dây lên tay.
Cơn gió lạnh lẽo lướt qua, tán cây xào xạc báo hiệu cơn mưa sắp tới. Một tia chớp cắt ngang bầu trời, sắc mặt Bắc Dã trắng bệch. Cậu đi sâu vào bên trong ngõ hẻm, gió mạnh thổi một vật màu trắng đến bên chân cậu, cậu đã từng nhìn thấy nó trong nhà vệ sinh.
Một vài mảnh vải nhỏ dừng lại dưới chân cậu trong chốc lát, sau đó lại bay về phía đống rác.
Cuối cùng Bắc Dã cũng tìm được Trần Niệm trong lùm cây, thân thể trắng nõn co ro trên đất, vô số vết thương và vết máu, cứ như một đôi mắt hằn đầy tia máu bị rơi trong đống bùn lầy.
Bắc Dã quỳ xuống, cởi áo sơ mi choàng lên người cô, cô run rẩy rụt người lại, thở hổn hển.
“Anh đây…” Cậu nhích lại gần, vén tóc cô lên. Cô ngơ ngác nhìn cậu, một giây, hai giây, mọi kiên trì đều biến mất trong khoảnh khắc ấy, cô ngất lịm.
Cậu che kín rồi ôm lấy cô. Ngõ hẻm nhỏ vắng vẻ không có một bóng người, từng tia chớp xẹt qua bầu trời.
Vừa đến lúc, mưa lớn lập tức đổ ào xuống. Xe mô tô lao như bay trong màn mưa. Cả người lẫn xe đều ướt đẫm, cứ như bị chìm trong nước.
Mưa như trút nước, cô gái trong lòng cậu giống như đã chết, thân thể như thể một bao tải không ngừng tuột xuống dưới xe, Bắc Dã dừng xe mấy lần chỉ để kéo cô lên.
Cậu dùng dây cột cô vào trên người mình. Cậu ôm chặt cô, tự lẩm bẩm với mình, không biết là đang thôi miên ai:
“Đừng gấp, không sao, sẽ khá lên mà. Hãy tin anh, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
Cô không đáp lời, như thể đã chết mất rồi.
Cô là điều tốt đẹp nhất xuất hiện trong cuộc đời bẩn thỉu nhục nhã của cậu, nhưng cô đã chết rồi.
Thiếu niên kề sát mặt mình vào gương mặt tái nhợt lạnh băng của cô gào khóc.
Mưa rơi thành sông, cuốn trôi mọi thứ rác rưởi bụi bặm xung quanh, như muốn gột rửa thành phố dơ bẩn này.
Mùa mưa dài đến thế.
Đêm tối rõ ràng là bão tố, khí thế như thiên quân vạn mã, như thể dễ dàng lật đổ mọi thứ trên thế gian; thế mà vào sáng hôm sau, thế giới vẫn cứ như thế, huyên náo, hỗn độn và phức tạp.
Sáng sớm vẫn là cảnh yên bình giả tạo, bởi vì loài người vẫn chưa thức giấc. Trần Niệm mặc đồng phục học sinh, tóc chải chỉnh tề, ngồi bên bàn ăn bánh hấp. Dường như cô đã quên mọi thứ, bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Nhất định phải đến trường à?” Bắc Dã hỏi.
“Ừm.” Giọng nói của cô từ tốn mà bình tĩnh “Không còn cách nào xin nghỉ được.”
“Mặt em còn bị thương mà.”
“Cứ nói là do bị rết cắn nên bị sưng.” Cô vẫn bình tĩnh, cứ như đang ở trong một vũng nước đọng tĩnh lặng.
Bắc Dã không nói gì, cậu vẫn đưa lưng về phía cô, không để cô nhìn thấy đôi mắt của cậu. Nhưng Trần Niệm biết, tối qua cậu cứ ôm cô cả đêm, nước mắt chảy lên mắt cô, ngừng chốc lát rồi lại trào ra.
“Đi thôi.” Trần Niệm kéo tay cậu.
Đêm qua, cô cũng kéo cậu một lần. Lúc nửa đêm, cô như đã ngủ say, cậu lén xuống giường, nhưng bị cô kéo lại. Cô biết cậu định đi đâu, cô sẽ không để cậu đi.
Trên đường đến trường, Trần Niệm lại bảo Bắc Dã, đừng đi trả thù. Cô nói cô biết một anh cảnh sát, cô sẽ báo cảnh sát. Cô còn nói, cậu không được xảy ra chuyện gì, bảo rằng cậu phải hứa với cô sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Bắc Dã “ừ” một tiếng, coi như đồng ý. Sau đó là yên lặng, hai người đều có tâm sự riêng.
Sắp đến cuộc thi tốt nghiệp trung học, đã đến giai đoạn chạy nước rút cuối cùng, đám học sinh càng trở nên bận rộn hơn, không để để ý đến gương mặt sưng đỏ của Trần Niệm. Tiểu Mễ giật mình, sau khi nghe cô giải thích thì nói: “Lúc nhỏ tớ bị nhện độc cắn, trán sưng cứ như ông Thọ trên mấy bức tranh Tết ấy.”
Trần Niệm không có lòng dạ nào để nghe, không biết Bắc Dã đang làm gì, cô biết cậu nhất định sẽ đi tìm Ngụy Lai. Cô hy vọng cậu đừng tìm thấy. Chắc là không tìm được rồi, hôm qua Ngụy Lai đã nói với cô một câu, rằng ả sẽ còn đến tìm cô nữa.
Cả ngày cô đều vùi đầu đọc sách, không để ai thấy mặt mình. Lúc Lý Tưởng ngồi đằng trước nói chuyện với Tăng Hảo, cô cũng không xen vào, cũng may là chồng sách trên bàn có thể che cô lại.
Tiểu Mễ hiểu cô, nên không chủ động nói chuyện với các bạn học khác, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện với cô, nói: “A, gần đây rạp chiếu phim có phim Titanic D kìa.”
Trần Niệm chậm rãi nói: “Rất khó mua vé.”
Lúc này điện thoại cô lại vang lên, là Trịnh Dịch. Trần Niệm ngồi xổm dưới gầm bàn.
“Trần Niệm.”
“Dạ?”
“Thời gian này khi tan học phải chú ý an toàn.” Giọng anh nghiêm túc.
“Sao ạ?”
“Gần đây có tội phạm thường xuyên ra tay với nữ sinh, bọn anh vẫn chưa bắt được.”
“Dạ được.”
Nói xong chuyện chính, anh lại cười hỏi: “Học tập thế nào rồi?”
Trần Niệm trả lời rất lễ phép: “Vẫn vậy ạ.”
“Có gặp phiền toái gì cần anh giúp không?”
“Không có” Trần Niệm nói xong, còn lắc đầu theo thói quen.
“Vậy thì tốt, có việc gì cứ gọi cho anh.”
“Dạ biết.”
Trần Niệm chui ra khỏi gầm bàn, các bạn học bên cạnh đang nói về chuyện người mặc áo mưa trong đêm khuya.
Cô lấy sách ôn tập ra làm, không hề bình tĩnh, cô nghi ngờ Bắc Dã sẽ đi tìm Ngụy Lai, cô cũng hiểu được, Bắc Dã không tin rằng cô đã báo cảnh sát.
Suy đoán của cô hoàn toàn chính xác. Tuy vậy, dù đã tìm cả ngày, Bắc Dã vẫn không hề tìm được ả ta. Nỗi ngột ngạt khiến đau khổ trong lòng phóng đại vô hạn trở thành căm hận.
Loài người chính là một loài động vật lạ kỳ như thế đấy. Bình thường chúng ta vốn không phải là những kẻ có thù tất báo, chúng ta chỉ cần một bài học, một sự trừng phạt để có thể phát tiết cảm giác bất công của chính mình, dù chỉ là rất nhỏ nhoi thôi cũng có thể khiến chúng ta được an ủi.
Thế nhưng nếu không có, cảm giác đau đớn sẽ lên men, thành oán thành thù, thành căm thành ghét.
Đang đi trên đường, tiếng chuông thông báo của điện thoại di động lại vang lên, bốn giờ rưỡi chiều, Bắc Dã không bao giờ quên việc phải đến trường đón Trần Niệm.
Vẫn chưa tan học, cậu đứng đợi ở bên kia đường.
Sân trường rất yên tĩnh, cứ như một nghĩa trang, mỗi lớp là một tấm bia mộ, bên trong là vô số các học sinh đang học.
Bên kia có một bãi tập cho tiết thể dục, nó quá xa, không nghe rõ âm thanh.
Bắc Dã hút thuốc, bỗng nhớ đến có một ngày cậu đi trả thù, lúc đi ngang qua trường học này, không biết vì sao lại có một cảm xúc khó tả khiến cậu đi đến chỗ bức tường. Trớ trêu thay, cậu lại nhìn thấy cô đang nhảy dây, tóc đuôi ngựa thật dài cứ như bức rèm châu đang đung đưa.
Nhớ đến tình cảnh trước đây, đôi mắt cậu khẽ híp lại.
Bắc Dã liếc nhìn đồng hồ trên tay, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan học. Cậu leo tường vào. Cậu chạy qua sân vận động, qua mấy dãy lớp học vô cùng yên tĩnh. Cậu bước nhanh về phía cầu thang, nhớ đến dáng vẻ lúc Trần Niệm đi học, cậu chạy đến lớp học của cô, liền sửng sốt.
Lớp vắng tanh, chỉ có mấy người đang vùi đầu làm bài tập. Cậu liếc mắt nhìn thời khóa biểu trên tường, đây là tiết thể dục.
Lòng Bắc Dã nặng trĩu, chạy về phía cuối hành lang tìm thử. Trên sân có người đang chơi bóng, có người chạy bộ, có người nhảy dây, nhưng không có Trần Niệm.
Bắc Dã lấy điện thoại di động ra, tìm số của cô nhưng lại không nhấn gọi.
Cậu lao xuống cầu thang, tìm khắp sân trường, không bỏ qua ngóc ngách nào nhưng vẫn không thấy cô đâu. Đã sắp tan học, cả người Bắc Dã đổ mồ hôi nóng lẫn mồ hôi lạnh, leo tường ra ngoài, đứng đợi ở đối diện cổng trường.
Từng giây từng phút trôi qua, tiếng chuông tan học inh ỏi, vang vọng khắp cả sân trường. Đám học sinh ùa ra khỏi trường, nhưng Trần Niệm vẫn không hề xuất hiện.
Nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng, cậu không thể đánh mất cô lần nữa.
Xe mô tô chạy như bay, thiếu niên băng qua phố lớn ngõ nhỏ đông nghịt, trong đầu nhớ lại buổi đầu tiên gặp gỡ. Hôm đó, cậu bị đánh ngã trên đất, bị cười nhạo, bị sỉ nhục. Đám người kia không biết, cậu vẫn luôn mang theo một cây dao nhọn bên người. Chỉ một chút nữa thôi, cậu đã đâm cây dao đó vào tim bọn chúng, ôm nhau cùng chết.
Nhưng ngay sau đó, cô lại xuất hiện, báo cảnh sát giúp cậu, còn hôn cậu.
Cuộc đời kì diệu ở chỗ, bạn sẽ không bao giờ biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi Bắc Dã kéo rèm cửa ra, không ngờ lại nhìn thấy Trần Niệm đang đứng dưới ánh nắng hoàng hôn, cầm theo một cây dao nhọn đầy máu, nói:
“Anh Tiểu Bắc, cứu, cứu em với.”