26.
Ngày mùng tám tháng chạp này, Định Viễn Hầu phủ dựng kều phát cháo ở cửa như thường lệ hàng năm.
Bởi vì sang năm phu quân ta sẽ phải đi đóng giữ ở Mạc Bắc, năm nay buổi phát cháo năm nay Hầu phủ tổ chức cực kỳ long trọng, người kéo tới cũng nhiều vô cùng.
Ta và Thế tử phu nhân bận tối mày tối mặt.
Người tới nhận cháo đều là người nghèo khổ.
Nam nữ già trẻ đều có, thường là dẫn theo cả gia đình.
Người bị cái nghèo khó khổ cực tra tấn nhiều năm, trên người đều bất giác có vẻ đờ đẫn.
Cho dù là trai tráng chính trực thì dáng người cũng có vẻ câu lũ do áp lực cuộc sống.
Bởi vậy khi một nữ nhân độc thân sống lưng thẳng tắp đột nhiên đứng trước mặt ta, ta không khỏi ngẩn người.
Nữ nhân kia đeo khăn che mặt màu đen, nét mặt thanh tú đến không ngờ.
Nàng ta nhìn thẳng vào ta: “Sao ngươi lại ở đây? Thư sinh kia đâu?”
Ta nhíu mày lại: “Ngươi là…?”
Nàng ta hừ một tiếng, im lặng tháo khăn che mặt xuống, cười như không cười:
“Tương Tư, ngươi không nhận ra ta sao?”
Ta kinh ngạc lùi lại vài bước, theo bản năng lấy tay che miệng, có vậy mới không thốt ra tiếng sợ hãi.
Trên mặt nữ nhân này đầy những vết lở loét, đáng sợ hơn chính là…
Khuôn mặt nàng ta hõm xuống, nơi vốn nên là cái mũi chỉ còn lại một cái lỗ đen đáng sợ.
Tên một căn bệnh đột nhiên nảy ra trong lòng ta.
Hoa liễu.
Nàng ta cười nhạo, đeo khăn che mặt lên.
Ta ôm lấy lồ ng ngực đang nhảy lên như sấm của mình, vô thức hạ giọng:
“Ngươi… Ngươi gọi ta là gì?”
Tương Tư?
Sao lại là một cái tên mới?
Rốt cuộc ta là ai? Đâu mới là tên thật của ta?
Nữ nhân đeo khăn che mặt đen giật mình, nhướn màu, đánh giá sắc mặt ta một phen, lại híp mắt nhìn biển hiệu Định Viễn Hầu phủ, đột nhiên lộ ra ánh mắt kỳ quái.
Như là thương hại, lại như vui sướng.
Nàng ta nhìn ta với ánh mắt thâm thuý, để lại một câu:
“Ta tưởng là ngươi may mắn hơn ta, bây giờ xem ra ngươi cũng chẳng may hơn ta được.”
Nàng ta xoay người rời đi, không cả lấy cháo.
Ta theo bản năng đuổi theo vài bước: “Ngươi khoan đã, nói rõ ràng đi!”
Nữ nhân kia lại như một làn khói, hoà vào đám đông ồn ào.
Cổ tay ta căng ra, quay đầu lại nhìn, là phu quân của ta.
Hắn quan tâm nhìn ta: “Nương tử, nàng sao vậy?”
Ta há miệng muốn nói chuyện của nữ nhân đeo khăn che mặt kia, nhưng đột nhiên nghĩ đến Sầm lão nhị mất tích không rõ nguyên do, lòng không khỏi giật thót.
Lời ra đến miệng lại bị ta nuốt vào, ta miễn cưỡng cười:
“Không có việc gì, vừa rồi cháo của người nọ hơi ít, ta vốn định gọi hắn lại.”
Ban đêm rửa mặt xong, phu quân xoa eo ta từ phía sau.
Cử chỉ im lặng cầu hoan.
Lòng ta chợt thấy khó chịu, theo bản năng hất tay hắn ta.
Sự im lặng khiến người ta ngạt thở quanh quẩn trong không khí.
Ta cắn môi: “Phu quân, hôm nay ta buồn ngủ quá, muốn nghỉ sớm một chút.”
Thật lâu sau, bên tai truyền đến tiếng nặng nề, không biết là vui hay giận:
“Là ta suy nghĩ không chu toàn, cả ngày nay nàng bận rộn phát cháo, chắc chắn là mệt lắm.”
Ban đêm tắt đèn, ta mơ màng thấy hơi buồn ngủ.
Phu quân đột nhiên lên tiếng: “Nương tử, ngày mai… Nàng muốn uống rượu không?”
Ta có một bình rượu ngon, nghe nói có thể giải sầu.”
“Ta thấy mấy ngày gần đây nương tử rầu rĩ không vui, hay là ngày mai chúng ta uống vài ly, một cơn say giải ngàn nỗi sầu.”
Mí mắt ta nặng trịch, đồng ý cho có lệ.Giọng hắn trở nên vui vẻ: “Một lời đã định.”
Đêm đến lại bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ là ngày tuyết rơi dày đặc.
Có người đứng trước mặt ta, khuôn mặt mờ ảo không thấy rõ.
Người nọ cúi người, trong giọng nói chứa vài phần quan tâm:
“Tại hạ nhà ở phía nam thành, nếu cô nương không chê thì theo ta về hàn xá dưỡng bệnh đi.”
Cảnh trong mơ dài đằng đẵng, lặp đi lặp lại, chỉ có một câu này.
Ta muốn hỏi ngươi là ai?
Mở miệng rồi lại chẳng phát ra được tiếng nào.
Người nọ không chê phiền hà mà lặp lại:
“Tại hạ nhà ở phía nam thành, nếu cô nương không chê thì theo ta về hàn xá dưỡng bệnh đi.”
…
Lần đầu tiên ta lừa phu quân để ra khỏi phủ.
Đuổi hết tất cả thị vệ và nha hoàn bên người đi, ta một mình đi đến phía nam thành.
Phía nam thành Kim Lăng là nơi dân hạ cửu lưu(*) sinh sống, theo lý thì ta chưa đến đó bao giờ.
Cũng không biết tại sao, nhìn phong cảnh bên đường, ta lại thấy quen đến bất ngờ.
Quanh co lòng vòng, chẳng mấy chốc đã đến một con hẻm nhỏ hẹp.
Ta đứng ở đầu hẻm ngây ra.
Ánh nắng lang thang trong con hẻm nhỏ, không hiểu sao lại thân thuộc đến thế.
Vô số mảnh ký ức lướt qua đầu ta.
Có ổ gà, có chú chó vàng, có cây hoa quế thật lớn, còn có một người ngồi dưới gốc hoa quế.
Đúng lúc này, căn nhà đầu tiên trong hẻm đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt.
Một lão già mặt mày hớn hở bên trong đi ra.
Ông ấy vừa nhìn thấy ta, nụ cười trên mặt lập tức biến mất như gió cuốn mấy tan.
“Cái đồ nữ nhân vong ân phụ nghĩa, lả lơi ong bướm này, sao còn mặt mũi về đây nữa?”
Ta nhíu mày: “Ông nói ta tên là gì?”
“Thôi Lệnh Nghi, Sầm Hồng Đậu, hay là Tương Tư?”
Ông lão hùng hổ, không đáp lời ta, đóng cửa lại.
Ta lang thang không có mục tiêu dọc theo con hẻm giống như con cừu, càng đi càng sâu, càng đi càng hoảng hốt.
Mãi đến khi đến trước cánh cửa dán câu đối, bước chân không bước được nữa.
Câu đối vốn tươi tắn nay đã tàn tạ phai thành màu đỏ loang lổ do dầm mưa dãi nắng lâu ngày, chữ viết trên đó cũng đã mờ, khó mà đọc được.
Cạnh cửa kết một lớp mạng nhện dày, cỏ dại mọc ra từ đầu tương, cảnh tượng hoang tàn.
Tim ta đập như trổng bỏi, cắn răng đẩy cửa viện ra.
Tiếng kẽo kẹt kéo dài qua đi, khoảng sân nhỏ gần như bị cỏ dại bao trùm hiện ra trước mắt ta.
Trong viện có cây hoa quế lớn, vào đông tiêu điều vẫn giữ được cảnh lá tốt tươi.
Nóc nhà sụp nửa bên, để lộ khung cảnh tối tăm bên trong, như một vết thương to lớn gớm ghiếc.
Ta ngơ ngác đứng ở cửa.
Lúc này cửa nhà cách vách vang lên tiếng kẽo kẹt, một phụ nhân mập mạp từ trong đi ra.
“Tương Tư?”
Ta đột nhiên lấy lại tinh thần.
Vui sướng trong giây lát qua đi, nét mặt phụ nhân nhanh chóng lạnh xuống:
“Tây Châu chết rồi, ngươi không cả thủ thất đầu cho hắn, còn tới nơi này làm gì?”
Ta như bị sét đánh, trong đầu cứ như có một luồng sấm sét xé toạc sự hỗn độn.
Ta há miệng th ở dốc, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Ta ngả về phía trước, ngã vào giấc mơ mờ ảo, vô số bụi bặm bị thời gian phong ấn bắ n ra.
Trong tâm trí hỗn loạn, có vô số âm thanh ùn ùn kéo đến:
“Xuân Phong Lâu ta không nuôi cái loại rảnh rỗi.”
“Cuối cùng cô nương cũng tiến bộ rồi.”
“Không hổ là Tương Tư cô nương, cuối cùng cũng là hoa khôi bách hoa.”
“Tương Tư cô nương dung mạo vô song, đừng nói là thành Kim Lăng chúng ta, dù cho phóng mắt ra khắp kinh thành thì cũng là mỹ nhân nổi bật.”
“Nàng là kỹ nữ! Kỹ nữ Xuân Phong Lâu! Là kỹ nữ giống ta!”
“Một ả kỹ nữ mà dám coi thường dòng dõi Định Viễn Hầu phủ như ta.”
“Ném nàng ra ngoài lâu, cứ để như vậy!”
“Hồng Đậu, đừng trách mẹ, mẹ cũng không còn cách nào.”
Âm thanh cuối cùng dần dần nhỏ đi, chỉ để lại một giọng ôn hoà:
“Cô nương nhận lầm người rồi, nàng là nương tử chưa qua cửa của ta.”
“Nếu ta đồng ý thì sao?”
“Ta không đổi ý, Tương Tư, nàng cũng đừng đổi ý.”
Ta giơ tay che mặt lại, người đầy bụi bặm, oà khóc lên.
Ta nhớ ra rồi.
Ta không phải Thôi Lệnh Nghi, ta là Tương Tư.
Nương tử của Hạ Tây Châu.
27.
Ta bình tĩnh trở về Định Viễn Hầu phủ, tắm gội đốt hương, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Ta dặn phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ nhắm, rồi tự tay hâm một bình rượu.
Tiêu Vân Khởi cũng mang theo một bình rượu.
Hắn nói bình rượu ấy tên Vong Ưu.
“Nương tử, uống một chén Vong Ư, quên đi hết phiền não thế gian, tối nay chúng ta say một trận đi.”
Lúm đồng tiền của ta như hoa: “Được thôi, nhưng mà phải uống bình rượu của ta trước.”
“Rượu này của ta cũng có một cái tên dễ nghe, nó tên Tiêu Sầu.”
Ta buông lời ngon tiếng ngọt mời rượu, hết ly này đến ly khác.
Ta quấn lấy hắn hỏi, Mạc Bắc trông thế nào?
Hắn phấn khởi nói Mạc Bắc giống như bầu trời xanh thẳm bị tuyết gột rửa, nói Mạc Bắc như con hùng ưng mỏ và móng vuốt như móc câu, ngang tàng khó thuần.
Hắn uống nhanh hơn, mặt đỏ ửng vì say rượu:
“Tương Tư, nhất định nàng sẽ thích nơi đó.”
Vừa dứt lời, hắn biết mình lỡ lời, vội nghĩ cách che đậy.
Mới vừa mở miệng đã bị ta ngắt lời, giọng điệu ta bình tĩnh:
“Ta sẽ không thích nơi đó.”
“Ta ghét lạnh, sợ chim ưng, quan trọng nhất chính là, ta hận ngươi.”
“Nơi nào có ngươi, ta đều không thích.”
Hắn cẩn thận nhìn vẻ mặt ta, vệt ửng đỏ trên mặt biến mất, sắc mặt dần lạnh đi:
“Nàng nhớ ra hết rồi?”
“Tương Tư, nàng không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, chẳng phải mấy ngày nay chúng ta đã sống rất vui vẻ sao?”
“Nhưng chuyện cũ đó là nàng đau khổ như vậy, bản thân nàng không thể quên được, ta sẽ giúp nàng quên đi.”
Hắn rót một ly rượu Vong Ưu đưa đến bên môi ta:
“Tương Tư, uống hết ly rượu này, sau này chúng ta sẽ rời khỏi nơi khiến nàng đau buồn, không bao giờ về nữa.”
Ta cười rộ lên: “Tiêu Vân Khởi, ngươi vẫn luôn tự cho là đúng như vậy, từ trước đến nay chưa từng hỏi xem ta muốn gì.”
“Dù cho thống khổ thì cũng là tự ta thống khổ, ngươi dựa vào đâu mà giúp ta quên đi?”
“Ngươi muốn ta vong ưu, nhưng ta chỉ muốn tiêu thù.”
“Thù căm hận, thù giết phu.”
Vừa dứt lời. Tiêu Vân Khởi đã ôm bụng đau đớn, khuôn mặt tái xanh.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt nổi lửa:
“Nàng cho rằng Hạ Tây Châu chết trong tay ta sao? Tương tư, nàng mới là đầu sỏ hại chết hắn!”
Mặt ta trắng bệch, cố gắng kìm nén cơn đau đớn và cơ thể run lẩy bẩy:
“Ngươi nói đúng, cho nên ta cũng uống rượu, chừng ấy độc trong rượu cũng đủ cho chúng ta chết vài lần rồi.”
Cơ thể Tiêu Vân Khởi bắt đầu run rẩy, khoé mắt chảy ra máu:
“Nàng cho rằng nàng lấy cái chết chuộc tội là có thể gặp được hắn sao?”
“Nếu ta là hắn thì đến kiếp sau vẫn còn trốn tránh nàng, tránh cho bị nàng liên luỵ.”
“Tương Tư, chỉ có Tiêu Vân Khởi ra mới hàng được nàng, mới xứng đôi với nàng.”
Ta phì một tiếng, mắt cũng bắt đầu chảy ra chất lỏng âm ấm, trước mắt đỏ au:
“Ta không cầu xin chàng tha thứ cho ta, ta chỉ muốn lấy lại công bằng cho chàng.”
“Chàng là người tốt, không nên có kết cục như vậy.”
Tiêu Vân Khởi im lặng một lát, đột nhiên bật cười:
“Nói cho cùng chúng ta vẫn đã là phu thê hơn một năm.”
“Sống chung chăn, chết cùng huyệt, hôm nay cùng chết thế này cũng coi như là viên mãn.”
Hắn vươn tay ra nắm chặt cổ chân ta.
“Trên cõi cao xanh dưới hoàng tuyền, Tương Tư, chúng ta đã định sẵn sống chết đều phải quấn quýt bên nhau rồi.”
Ta cắn chặt răng, dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng thoát khỏi kiềm chế của hắn.
Ngón tay cắm xuống mạt đất, bò từng chút một ra xa.
Có thể xa được một tấc thì tốt một tấc.
Xa được một li thì tốt một ly.
Cơn đau như dời non lấp biển đánh úp lại, đợt này kéo theo đợt tiếp.
Ta mắt mũi miệng liên tục chảy ra dòng chất lỏng ấm áp.
Cả người như bị ngàn mũi kim đâm, lại như bị ngàn búa giáng xuống.
Lục phủ ngũ tạng cứ như bị ngàn con kiến cắn.
Môi dưới ta đã bị cắn rách, nhưng trong lòng lại có cảm giác nhẹ nhõm lạ kỳ.
Đau đi, đau nhiều hơn một chút.
Ta thống khổ bao nhiêu, hắn sẽ thống khổ bấy nhiêu.
Ta và hắn đều có tội.
Chúng ta đều đáng chết.
Ta liều mạng cào ngón tay, rốt cuộc cũng thoát đến được nơi thanh tịnh cuối cùng trước khi chết.
Ta gian nan trở mình, nằm trên mặt đất lạnh lẽo, thở phào một hơi, im lặng chờ đợi cái chết.
Hình như Tiêu Vân Khởi kêu cái gì đó.
Lỗ tai ta đã bị máu rót đầy.
Nghe không rõ, cũng không muốn nghe.
Ta mệt mỏi nhắm mắt lại.
Trần thế này, ta mệt mỏi quá rồi.
Kiếp sau không muốn đến đây nữa.
Thời khắc ý thức sắp rơi vào bóng tối vô biên, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gọi cô nương.
Ta như người chết đuối nhìn thấy thanh gỗ trôi dạt, liều mạng giãy giụa thoát ra khỏi vực thẳm tối tăm, dùng hết sức lực toàn thân mở mắt ra.
Chỉ thấy trước mắt tuyết bay đầy trời, hồng trần đổ nát.
Thư sinh mặc áo bông xanh xuất hiện trước mắt ta, đứng yên như cành trúc tiêu điều vắng vẻ, trong mắt ẩn chứa sự quan tâm.
Ta tham lam nhìn chàng, ánh mắt di chuyển phác hoạ khuôn mặt chàng, trong mắt phủ dày một tầng hơi nước.
Ngàn ngôn vạn ngữ đồng loạt hiện lên trong tâm trí ta.
Muốn nói xin lỗi, lại muốn nói ta nhớ chàng.
Rõ ràng trong lòng đã dự sẵn lời muốn nói, muốn nói chàng đi đi, ta không muốn liên luỵ chàng nữa.
Đến khi há miệng hại nhịn không được mà cay sống mũi, giống như đứa trẻ tủi thân nức nở:
“Hạ Tây Châu, ta đau quá.”
Khuôn mặt chàng dịu dàng, vươn tay về phía ta:
"Nếu là như thế, thì không thể để cô nương ở đây một mình được. Tại hạ nhà ở phía nam thành, nếu cô nương không chê thì theo ta về hàn xá dưỡng bệnh đi.”
Ta cười rộ lên, nước mắt giàn giụa.
“Ơn cứu mạng không gì báo đáp, chàng có đồng ý cho ta lấy thân báo đáp không?”
Trong gió tuyết, chàng nở nụ cười như ánh dương ấm áp ngày xuân:
“Nếu là cô nương, tại hạ cầu còn không hết.”